Tả Á không biết mình ngủ bao lâu, hình như cực kỳ lâu, khi tỉnh lại cảm
thấy đói bụng, ngay sau đó ngửi thấy mùi cơm chín quen thuộc, là Kiều
Trạch đích thân xuống bếp, nhưng cô lại không muốn ăn một chút nào dù
rằng rất đói.
Cảm thấy cả người lâng lâng mơ hồ, giống như đã mất đi toàn bộ sức sống. Mờ mịt nhìn quanh căn phòng nhỏ, sững sờ hồi lâu mới nhớ ra hôm nay không
cần bận rộn chay lo đám cưới nữa, bởi vì lễ cưới đã không còn nữa, cô nở nụ cười chua sót. Muốn rời giường, đột nhiên cảm thấy cánh tay quẹt
phải vật bén nhọn nào đó, cô vừa giơ tay lên nhìn, trên ngón tay là
chiếc nhân kim cương rất lớn kiểu dáng đơn giản, hình thức rất mới mẻ
độc đáo, thích hợp với ngón tay của cô.
Nhưng chiếc nhẫn này không phải của cô, chiếc nhẫn đính hôn Chung Dương mua
cho cô đã bị cô cởi ra cất vào một góc trong ngăn tủ.
Mà một chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện ở trên ngón tay cô, không cần phải
nói, nhất định là kiệt tác của Kiều Trạch. Đồ không thuộc về mình thì sẽ không thuộc về cô, ngay cả thân thể cũng không thích ứng với chiếc nhẫn kim cương này, cô dùng sức cởi chiếc nhẫn ra vứt trên mặt đất, phát ra
một tiếng tiếng leng keng thật nhỏ.
Lúc này Kiều Trạch đi tới, anh mặc áo lông cừu màu đen cổ chữ V, quần màu
đen mặc ở nhà, bộ đồ cùng màu càng khiến cho nhìn có vẻ lạnh lùng và
tuấn lãng, anh dừng bước nói: “Dậy ra ăn chút gì đi!”
Tả Á đứng dậy tầm mắt chỉ lướt qua Kiều Trạch rồi đi ra ngoài, thời điểm
vừa mới lướt qua đã bị anh cản người lại, tầm mắt của anh rơi vào trên
ngón tay cô, kéo tay cô lại hỏi, “Chiếc nhẫn đâu?”
Tả Á vô vị nói: “Vứt rồi!”
Tròng mắt đen của Kiều Trạch hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng sau đó lôi kéo cô đi ra ngoài, “Ăn cơm trước đã!”
Tả Á nhìn một bàn cơm do Kiều Trạch làm, trong lòng rất căm tức, tại sao
anh ta cứ cố chấp chen vào cuộc sống của mình, dựa vào cái gì lúc nào
cũng sắp đặt mình. Dù cho cuộc sống của cô rối rắm cỡ nào đi chăng nữa,
cô cũng không cần anh bận tâm. Anh ta đã phá hủy tình yêu của mình, phá
hủy hôn lễ của cô, Tả Á hất tay Kiều Trạch ra, đi vào phòng bếp lấy
thùng rác tới đem tất cả thức ăn đổ vào trong đó.
Hai tay Kiều Trạch vòng trước ngực, cứ đứng ở đó nhìn mọi hành động việc
làm của Tả Á nhưng không ngăn cản, có lẽ cô cũng cần trút mọi oán hận
dành cho mình, vẻ mặt lãnh đạm không có một chút phản ứng.
Tả Á căm tức nhìn Kiều Trạch, chỉ vào phía cửa quát: “Mời anh cút đi!”
Kiều Trạch mím môi không nói gì, cầm lên áo khoác, trầm giọng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe!” Nói xong xoay người rời đi.
Thấy Kiều Trạch đã đi, Tả Á cũng chán nản đi tới phòng bếp, trong nồi một ít đồ ăn chưa mang ra, hình như Kiều Trạch cũng đoán được là mình sẽ đem
thức ăn trên bàn vứt đi cho nên đã để dành lại trong nồi một ít thức ăn. Cô bưng cái nồi lên toan đổ đi, nhưng nghĩ lại, anh ta đã đi, mình tội
gì phải tự ngược đãi dạ dày của mình chứ.
Bưng thức ăn ra để lên bàn, Tả Á đem cơm cùng món ăn trộn chung lại, dùng
cái thìa múc ăn lia lịa, coi món ăn này như kẻ thù của mình, tiêu diệt
thức ăn cũng đồng nghĩa với tiêu diệt kẻ địch, tiêu diệt Kiều Trạch.
Ăn được một lúc, động tác của cô bỗng nhiên khựng lại, cuối cùng dừng hẳn
lại, ngơ ngác nhìn tới một điểm nào đó, nước mắt lặng lẽ lăn xuống, sau
đó lại đưa tay lau loạn xạ nước mắt trên mặt, bỏ lại cái thìa chạy đến
phòng tắm, cô muốn nôn ra hết đồ vừa ăn.
Tả Á muốn nôn nhưng nôn mãi vẫn không nôn ra được gì, tay xoa lên bụng,
loại cảm giác không thoái mái này lại một lần nữa nhắc nhở cô, trong cơ
thể của mình có một sinh mệnh nho nhỏ, cô chán nản ngồi phịch xuống đất, mình phải làm sao đây?
***
Tả Á mâu thuẫn đấu tranh không biết nên có đứa bé này hay không, thì đảo
mắt đã đến năm mới, mà Tả Á vẫn chưa có quyết định có muốn đứa bé này
hay không. Trong thời gian này cô và Chung Dương cũng từ ngày đó về sau
chưa từng gặp mặt.
Chung Dương có gọi điện thoại tới nói muốn gặp cô lại bị cô cự tuyệt. Thỉnh
thoảng cũng có nhìn thấy xe anh đỗ ở dưới lầu, nhìn anh ngồi trong xe
gọi điện thoại cho mình, nhưng cô sẽ không bảo Chung Dương lên nhà, mà
Chung Dương cũng không nói muốn lên thăm cô.
Đã như vậy, thà không gặp thì hơn.
Hôm bước sang năm mới, Tả Quốc Cường gọi điện thoại tới, lải nhải giải
thích là đang gặp khó khăn không trở về đón năm mới cùng cô được. Tả Á
chỉ cười cười, không sao cả, dù gì cũng quen rồi, có lẽ là mẹ kế không
muốn. Vốn định tự mình đón tết, nhưng mẹ và dượng Kiều Vân còn có cả chị cũng gọi điện thoại tới, gọi cô về nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Tả Á nhận lời sang, không việc gì phải né tránh Kiều Trạch. Dù sao mấy
ngày nay trong siêu thị, trong chợ, trên đường lúc nào cũng nhìn thấy
anh ta, thỉnh thoảng còn xuất hiện ở trước mặt cô. Không gặp anh ta, trừ phi cô tự giam mình ở trong phòng mười ngày nửa tháng không ra cửa,
không đúng, nếu như mười ngày nửa tháng không ra cửa, với tính tính của
Kiều Trạch nhất định sẽ xông vào nhà tìm cô.
Vào lúc ăn cơm tất niên, người một nhà ngồi quây quần bên nhau, Kiều Vân,
Điền Văn Lệ, hai vợ chồng Tả Vi, Tả Á và Kiều Trạch, bầu không khí thật
náo nhiệt, mà Tả Á thì lại chẳng có tâm trạng gì. Một bàn bữa ăn tối
phong phú , nhưng Tả Á một chút khẩu vị cũng không có, thấy những món
đầy dầu mỡ kia đã cảm thấy ghê tởm, nhất là thấy Kiều Trạch ngồi ở bên
cạnh mình, tâm tình càng thêm sa sút, chỉ hy vọng mình không phá hỏng
không khí năm mới, mau chóng ăn cơm xong rời đi.
Mọi người đang bàn luận sôi nổi nói về chuyện gì đó, tiếng nói tiếng cười
rôm rả hân hoan. Tả Vi thấy Tả Á cứ ngồi thẫn thờ không ăn gì, không
nhịn được gắp một miếng thịt kho mà cô thường thích ăn, “Tiểu Á, sao lại không ăn, không khỏe sao?”
Tả Á nhìn miếng thịt kho đầy dầu mỡ kia đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cuống quít che miệng chạy vào toilet, mọi người cùng bàn ngay lúc này hai mặt nhìn nhau. Sắc mặt Điền Lệ Văn sa sầm xuống, vẻ mặt của Vi cũng khó
giải thích nổi.
“Tiểu Á….Bị làm sao vậy?” Tả Vi tuy là hỏi nhưng phải nói là đang tự hỏi thì đúng hơn.
Mặt mày Tả Á tái mặt đi ra từ toilet, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, cô nói: “Em thấy không khỏe, em về trước!”
“Con theo mẹ vô phòng ngủ.” Điền Văn Lệ đứng dậy đi vào phòng ngủ. Tả Á mặc dù không muốn nhưng vẫn đi vào theo.
Điền Văn Lệ trực tiếp hỏi: “Con nói đi, có phải con đã có thai với thằng
Chung Dương gì đó hay không? Có con với nó, mà con còn đòi hủy đám cưới, đầu óc con bị làm sao vậy, hả?” Điền Văn Lệ đã từng làm mẹ, nhìn phản
ứng đó của Tả Á, bà cũng đoán ra đươc phần nào.
Mặt mày Tả Á trắng bệch nhìn sang Điền Văn Lệ, “Đây là chuyện của con, con sẽ tự xử lý!”
Tả Á không phủ nhận, tức là xác nhận suy đoán của Điền Văn Lệ là đúng,
khiến cho bà tức giận quát ầm lên: “Xử lý thế nào hả? Con nói xem xử lý
thế nào đây, đám cưới đã hủy, con thì có thai? Rốt cuộc con nghĩ gì vậy? Ngày mai đi hẹn cái tên họ Chung đó tới, mặc kệ hai đứa vì lý do gì mà
hủy bỏ đám cưới, nó nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Giọng của Điền Văn Lệ rất lớn, cho dù là đóng cửa cũng truyền rõ mồn một ra tới bên ngoài.
Nghe lời Điền Văn Lệ nói, Tả Á nghe không nhịn được nở nụ cười khổ. Chung
Dương ư, nếu là con của Chung Dương, mình còn phải hủy bỏ đám cưới sao?
Tả Á không muốn giải thích, mở cửa đi ra lại thấy Kiều Trạch đi vào chắn ở cửa, cô căm hận liếc anh một cái, muốn rời đi lại bị Kiều Trạch kéo
tay cô đi trở vào phòng ngủ.
Tả Á cau mày giãy giụa, nhưng Kiều Trạch ngược lại ôm vai cô, siết chặt cô trong ngực, ngang ngược không buông ra, đôi mắt không cảm xúc nhìn Điền Văn Lệ, hé môi mỏng nói gằn từng chữ: “Đứa bé là của em, em muốn cưới
Tả Á!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT