Trong một căn phòng sang trọng có bốn người đàn ông và một cô gái. Bốn người đàn ông ai nấy cũng đều xuất sắc hơn người, nhưng trong đó chỉ có một người là bắt mắt nhất. Mặt mày lạnh lùng, ánh mắt âm u sâu lắng, bàn tay thon dài đang cầm một cái ly thủy tinh trong suốt, bên trong là chất rượu mạnh đậm đặc.

Một người đàn ông khác trong đó ném một hạt đậu phộng lên cao, sau đó chuẩn xác dùng miệng đón lấy, nhai nhóp nhép rồi quay sang nhìn người đàn ông lãnh đạm kia nói: “Kiều lão đại, người ta đã sắp lấy chồng rồi, anh không lo đi giành lại, mà ngồi ở đây uống rượu giải sầu nghĩ ngợi cái rắm gì hả?”

Dáng người cao lớn của Kiều Trạch dựa vào thành ghế sofa màu đen, đưa tay vuốt vuốt trán, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông vừa mở miệng, không kiên nhẫn nói: “Mọi người cứ chơi vui vẻ, hãy bớt nói nhảm đi.”

Cô gái ngồi bên cạnh Kiều Trạch tìm một vị trí khá xa với Kiều Trạch ngồi xuống trước, sau đó kéo lại người đàn ông bên cạnh đang ngăn cản mình mở miệng nói: “Kiều Trạch, khi tới đây, tôi đã giúp anh hẹn Tả Á rồi, một lát đến nữa cô ấy sẽ đến.”

Kiều Trạch hạ tay xuống, tròng mắt đen ẩn chứa sự giá lạnh nhìn về hướng cô gái nọ, rõ ràng không vui đối với việc cô đã tự ý quyết định, “Các người ở lại chơi đi!” Nói xong Kiều Trạch đứng dậy bước đi, lúc này cũng không còn ai dám ngăn cản anh nữa.

Thời điểm Kiều Trạch định đưa tay mở cửa thì cửa cũng bị người từ bên ngoài đẩy vào. Một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đập vào tầm mắt của mọi người. Kiều Trạch cúi đầu nhìn khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp mà mình vô cùng quen thuộc, còn người đến cũng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm trước mặt. Trong lúc nhất thời hai người cứ đứng kình nhau như thế. Cô gái trong phòng lúc này mới đứng dậy, vội đi tới giữ tay Tả Á, “Tiểu Á, cậu đã đến rồi à, đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”

Lúc này cũng có người đi lên kéo Kiều Trạch về ngồi lại chỗ cũ.

Tả Á bị ép ngồi xuống, Mạch Tử từ thành phố Q tới đây, hẹn Tả Á ra gặp mặt vì vậy cô liền chạy tới, nhưng khi nhìn thấy Kiều Trạch còn có mấy người đàn ông xa lạ kia thì có hơi ngỡ ngàng, Mạch Tử rất thân với Kiều Trạch sao?

Mạch Tử không quan tâm đến sắc mặt của Tả Á, nhiệt tình giới thiệu Tả Á với ba người đàn ông lạ mặt, Tả Á cũng chào hỏi lại từng người. Cô đang muốn hỏi Mạch Tử tại sao lại ở đây với Kiều Trạch nhưng còn chưa kịp mở miệng thì ba người đàn ông kia đã cùng lúc đứng dậy bỏ đi ra ngoài.

Dù Tả Á có u mê cỡ nào đi nữa cũng nhìn ra được dụng ý của đám người họ, bọn họ muốn nhường lại không gian cho mình và Kiều Trạch. Ba người đàn ông nói đi là đi, động tác nhanh như gió. Tả Á cũng đứng dậy nói, “Mạch Tử, nếu không có gì vậy mình cũng đi đây, hôm khác gọi cho cậu!”

Mạch Tử vội vàng kéo Tả Á lại, “Tiểu Á, đừng giận, mình thật sự lặn lội từ xa xôi tới thăm cậu mà, không dám quấy rầy cậu nên nhờ anh Kiều tới đón mình, sau đó mình túm theo anh ta đến đây cùng đợi cậu luôn.”

“Vậy bây giờ mình đến rồi, cậu còn muốn ở lại đây làm gì, đi thôi, về nhà mình.” Tả Á liếc xéo Mạch Tử, lôi kéo cô tính đi. Mạch Tử nhanh nhẹn đá mắt với Kiều Trạch.

Kiều Trạch đưa tay giữ lại cổ tay Tả Á, nhìn Mạch Tử nói: “Cô ra ngoài trước đi.”

Mạch Tử bảo Tả Á ở lại nói chuyện với Kiều Trạch một chút đi, ngay sau đó tự mình đi ra ngoài. Nhìn bàn tay Kiều Trạch giữ lấy cổ tay mình, trong lòng Tả Á cực kỳ không vui, dùng sức giãy giụa, nhưng tay của anh cứ như mọc rể trên da thịt cô, làm sao cũng không giãy ra được.

“Kiều Trạch, anh làm vậy là có ý gì, buông tay ra.” Tả Á nói xong lại giùng giằng đứng dậy, Kiều Trạch lại dùng sức kéo lại, Tả Á lao thẳng vào lòng ngực rắn chắc của anh, cô giận đến cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, căm tức nhìn Kiều Trạch hỏi: “Kiều Trạch rốt cuộc anh muốn sao hả?”

Đôi mắt giá lạnh của Kiều Trạch nhìn gương mặt tức giận của Tả Á, mạch suy nghĩ bỗng quay về lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Khi đó, cô đang đứng trên ghế để treo tấm rèm cửa sổ trong phòng khách, tuy rằng dáng người cũng không tính là thấp, nhưng là cửa sổ sát đất, cô với lên vẫn rất khó khăn, lúc đó bộ dáng tức giận của cô cũng như thế này, mặc dù nổi giận nhưng vẻ mặt lại vô cùng đáng yêu.

Băng ghế ngồi bị cô đứng lên lắc lư chông chênh, khi ấy anh thật có hơi lo lắng rằng cô sẽ bị ngã xuống. Vừa nghĩ như thế, quả nhiên cô đạp lật cái băng ghế, theo tiếng la hoảng sợ thì cả người cũng ngã xuống, lúc ấy anh đã dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, cô vững vàng rơi vào lòng anh. Cơ thể mềm mại, mang theo hương thơm của thiếu nữ. Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, anh lạnh lùng điềm tĩnh, còn cô xinh đẹp động lòng người.

Hình như cô luôn có thái độ thù địch đối với từng người xuất hiện trong căn nhà này. Sau giây phút động lòng, cô đưa tay đánh vào ngực anh, còn không biết cám ơn mà hô to, “Anh là ai, tại sao lại ẵm tôi, mau thả tôi xuống, đồ lưu manh!”

Lần đầu tiên trong đời Kiều Trạch bị người khác mắng là đồ lưu manh, thấy cô nổi giận phình to hai gò má, anh không nói lời nào ném thẳng cô lên ghế sofa, khiến cô càng thêm tức giận, nói anh tại sao thô lỗ và không có văn hoá như vậy. Anh chỉ lạnh lùng liếc cô môt cái, cô liền im miệng không nói nữa, hình như rất sợ anh.

Sau đó chị dâu Điền Văn Lệ từ phòng tắm đi ra, mới giới thiệu cho đôi bên biết nhau. Thì ra cô chính là Tả Á, cô con gái út của chị dâu. Có lẽ kể từ giây phút đó, người con gái nhỏ bé ấy đã khắc sâu vào trong tim anh, khó có thể quên được.

Kiều Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé của Tả Á, trong lòng vô cùng rối rắm, đứng dậy kéo theo Tả Á đi ra ngoài.

Tả Á nhìn gương mặt lãnh đạm cùng đôi mắt rét lạnh của Kiều Trạch mà không biết anh ta đang nghĩ gì, theo quán tính thấy sợ anh mà cũng oán hận anh, “Anh đưa tôi đi đâu? Thả tôi ra!”

Dường như Kiều Trạch đã mất hết kiên nhẫn, bất thình lình dừng bước, cánh tay dùng sức ghịt mạnh, Tả Á va vào lòng anh, thắt lưng cô bị anh siết chặt, cả người bị áp sát vào ngực anh, bờ môi mang theo mùi rượu thoang thoảng hung hăng hôn lên môi Tả Á. Nụ hôn ngang ngược của anh gần như là gặm cắn môi Tả Á, hôn đến Tả Á không thể nào thở nổi, răng môi va vào nhau khiến cô vô cùng đau nhức.

Tả Á dùng sức cắn anh một cái thật mạnh, đến khi nghe có mùi máu tươi mằn mặn Kiều Trạch mới buông Tả Á ra. Tả Á được tự do liền vung tay tát lên mặt Kiều Trạch một cái phát ra tiếng giòn tan vang dội.

Anh có thể tránh né bạt tai này nhưng anh lại không tránh, tròng mắt đen giá lạnh còn mang theo đau đớn nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa xấu hổ và giận dữ của Tả Á, từng bước từng bước tiến tới gần cô, ép cho đến khi cả người cô dán lên vách tường lạnh lẽo. Anh mới duỗi ra hai tay chống lên mặt vách tường vậy cô ở chính giữa, khiến cho Tả Á có cảm giác bị áp bức không thở nổi.

Kiều Trạch đưa một tay ra, Tả Á không nhịn được rụt người lại, tưởng rằng Kiều Trạch muốn đánh mình, nhưng ngón tay lạnh lẽo của Kiều Trạch lại rất êm ái xoa nhẹ lên mặt cô, lau đi những giọt nước mắt chẳng biết đã chảy xuống từ lúc nào.

“Tại sao khóc?” Trên mặt anh hằn lên nét cô đơn buồn bã, anh tự tay nắm lấy bàn tay Tả Á đặt lên ngay tim mình, hai mắt ửng hồng còn có chút khổ sở nói: “Nơi này, vẫn luôn dành cho em, em có biết hay không?” Vẫn luôn để như vậy đã sáu năm năm tháng rồi!

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương em.” Anh nói xong đột nhiên dịch người về phía sau, đứng ở ngưỡng cửa nhìn cô nói, “Tả Á, thật ra em cũng không hiểu được con tim mình, em hãy tự hỏi lại lòng mình xem, người em yêu là ai!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play