Mọi người trong nhà họ Kiều đã tìm Tả Á hai ngày rồi mà vẫn không có kết quả. Bạn bè của Tả Á không nhiều, cũng đã hỏi thăm hết những nơi mà Tả Á thường hay lui tới cũng không thể tìm ra.

Hai ngày nay sắc mặt của Kiều Trạch rất u ám, mỗi lần không tìm được tin tức gì về cô, chân mày anh ta chưa khi nào được giản ra.

Kiều Vân, Kiều Trạch và Điền Lệ Văn đều không biết phải làm sao. Kiều Vân thấy Điền Lệ Văn như người mất hồn, ông không kiềm chế được nói: “Lệ Văn à, Tiểu Á vẫn chỉ là một đứa trẻ, sai là người lớn chúng ta sai, em đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu con bé vậy sao được. Em đã ly hôn với Tả Quốc Cường rồi, việc gì phải vương vấn mãi sự tổn thương đó, em đối xử với con bé như vậy, em có phải là mẹ của nó hay không?”

Điền Lệ Văn vô cùng đau khổ nói: “Em biết, em biết, nhưng em không kiềm chế được. Không biết hiện giờ con bé đang ở đâu, nếu tìm thấy nó, em sẽ nhận lỗi với nó.”

Kiều Trạch dập tắt điếu thuốc, nhìn Điền Lệ Văn bằng đôi mắt đen lạnh lẽo kiên định nói: “Em sẽ đi tìm con bé, chị dâu, xin chị từ nay về sau hãy đối xử với con bé tốt một chút.”

Kiều Trạch nói xong mở cửa đi ra ngoài, gió đêm thổi vào mặt làm cho thần kinh của anh cũng được thả lòng đôi chút.

Anh đã nhờ vả tất cả những chỗ thân quen, nhất định phải tìm được cô bé kia.

****

Tả Á đi khỏi nhà đã năm sáu ngày, hai ngày trên xe, ba bốn ngày tiếp theo cứ đi lang thang như vậy. Chẳng có một xu dính túi nên cô chỉ biết đi lang thang trên đường. Cô cảm thấy mình không khác gì như một kẻ ăn xin. Không, còn không bằng một kẻ ăn xin, cô không dám quỳ xuống xin tiền, không dám chìa tay xin cơm, chỉ có thể nhịn đói, đi lang thang khắp nơi.

Có đôi khi cô nghĩ, mình có nên đi tìm cảnh sát để được đưa về nhà không? Nhưng cô lại nhớ tới những lời mẹ mình nói, nhớ tới cái tát của mẹ, cô liền gạt đi ý nghĩ đó trong đầu. Không dám đi tìm sự trợ giúp của cảnh sát, sợ họ sẽ đưa cô về nhà. Cô muốn tìm việc làm nhưng không có công ty nào dám nhận cô, do cô là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn không mang chứng minh thư, muốn làm nhân viên phục vụ cũng không có ai thuê.

Không có tiền, ban đêm cô phải chịu đựng sự cô độc và nỗi sợ bóng tối mà ngủ trên ghế đá trong công viên. Ngủ không ngon giấc mà còn lạnh nữa. Cô rất đói, rất đói, cũng rất khổ sở. Mỗi lần như vậy cô đều nghĩ vì sao cô lại phải sống trên cõi đời này làm gì. Nằm trên ghế đá, Tả Á không biết vì sao lại nhớ đến Kiều Trạch. Không, có lẽ phải nói là nhớ về những món ăn mà Kiều Trạch nấu. Anh ta nấu ăn rất ngon, mỗi lần anh ta nấu cơm món nào cô cũng ăn rất nhiều.

Cô sợ Kiều Trạch bởi vì anh ta luôn lạnh lùng hà khắc, rất ít cười cũng rất ít nói chuyện, cho tới bây giờ khuôn mặt tuấn tú của anh ta vẫn lạnh băng cứng ngắc khiến người ta sợ hãi. Thế nhưng cô không hề ghét Kiều Trạch, cũng không ghét dượng, chỉ ghét bản thân vì sao lại bị mẹ oán hận như vậy.

Kiều Trạch, Kiều Trạch, cô lẩm nhẩm cái tên người này hết lần này tới lần khác, nhớ tới khuôn mặt và giọng nói lạnh lùng của anh ta nữa. Cô rất muốn khóc, Tả Á thầm mắng mình không có tiền đồ, khóe mắt ẩm ướt, nỗi lòng chua xót, cố gắng dùng tay ôm bụng, sau đó co quắp cuộn tròn cơ thể lại.

“Nè, cô bé, sao lại ngủ ở đây?” Có người cầm đèn pin chiếu vào mặt cô khiến Tả Á nheo mắt lại.

Đang mơ mơ màng màng, Tả Á nhìn thấy một chú mặc đồng phục cảnh sát. Cô há miệng nhưng nói không nên lời.

***

Tả Á bị đưa tới văn phòng ở sở cảnh sát. Một nữ cảnh sát hỏi cô tên gì, nhà ở đâu, nhưng cô không trả lời. Bởi vì cô không muốn bị đưa về nhà. Cô không muốn trở về.

Nữ cảnh sát cố gắng hết sức hòa nhã hỏi: “Em không nói, chị làm sao giúp em tìm được người nhà. Có phải em trốn nhà đi không?”

Tả Á há miệng, cố gắng chịu nỗi đau rát nơi cổ họng, cất giọng khào khào nói: “Chị cảnh sát…. Em đói quá.” Nói xong nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi xuống. Vì sao đột nhiên yếu lòng như vậy, vừa mở miệng đã khóc rồi, không giống cô một chút nào. Tả Á thầm tự phỉ nhổ mình: Khóc cái gì mà khóc, không được khóc, không được khóc. Cô cố gắng kìm nén nước mắt.

Nữ cảnh sát thấy Tả Á như thế cũng không đành lòng, không hỏi thêm gì nữa, chỉ tìm người mua giúp cô một hộp cơm. Nhìn thấy hộp cơm vô cùng bình thường đó, Tả Á cố gắng hít hà mùi hương tỏa ra thầm nghĩ thơm quá.

“Ăn đi, không phải em đang đói bụng sao?” Nữ cảnh sát đặt một cốc nước trước mặt Tả Á.

“Cám ơn chị cảnh sát!”

Tả Á nói xong liền cúi đầu ăn hộp cơm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên đời. Vừa mới ăn được hai muỗng cơm, thì cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ hành lang. Cô tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Bóng dáng cao to, kiên cường đó đứng sững ở cửa ra vào, rõ ràng là anh ta đã chạy tới đây. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm chấp chứa vẻ lo lắng. Tả Á vừa thấy người vừa xuất hiện liền đứng bật dậy, bình tĩnh nhìn người kia đang đi tới.

Người đàn ông cao lớn đi tới chỗ cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào Tả Á. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của cô, còn gầy không thể tưởng tượng nổi, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng. Đây có phải là Tả Á tràn đầy sức sống mà mình biết hay không?

Tả Á đứng lên, nhìn người đàn ông có vẻ hơi tiều tụy trước mặt. Cô không thể ngờ rằng anh ta lại xuất hiện trước mặt mình. Trái tim như bị nhéo mạnh một phát, tất cả nỗi tủi thân, tất cả sự bất lực đều vỡ òa trong khoảnh khắc này. Cô không kiềm chế được mà nhào vào lòng người đàn ông phía trước, ôm chặt lấy anh, như thể ôm lấy cả thế giới. Cô không kiềm chế được mà nghẹn ngào bật khóc nức nở: “Kiều Trạch…….Kiều Trạch.”

Tiếng khóc của Tả Á làm cho lòng anh thắt lại, anh vòng tay ôm chặt lấy cô. Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Kiều Trạch dần dần dịu xuống. Ôm Tả Á vài ngày không gặp đã gầy tong teo, một góc nào đó trong trái tim băng giá của Kiều Trạch bất chợt tan chảy ra từ từ…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play