Hai hôm sau, đầu giờ thìn đường phố trong kinh thành tập nập người đi lại buôn bán, ở bốn cửa lớn Đông – Tây – Nam – Bắc của kinh thành, nhiều người hiếu kì xúm lại một chỗ, bên trong đám người là một đóa sen* lớn bằng hai người trưởng thành, xung quanh là bốn vị cô nương ăn mặc kì dị hở luôn cả bụng và tay, một tấm lụa mỏng che nửa bên mặt kéo dài ra tới sau đầu, tay chân đeo chuông bạc.
Xung quanh mọi người đổ xô ra dòm ngó, bàn tán nhưng bốn cô gái cứ đứng yên như tượng không nhúc nhích vây quanh đóa sen. “Các cô nương kia thật xinh đẹp, tại sao lại đứng như vậy?.”
“Ta từ sáng sớm thức dậy đã thấy các cô nương ấy đứng ở đó rồi.”
“Hừ ăn mặc hở hang như vậy khẳng định không phải con nhà lành.”
“Ai nha, có phải có gánh hát sắp đến đây biểu diễn không?.”
“Không chỉ bên đây thôi đâu, ta từ cửa thành bên kia qua bên đó tình trạng cũng giống như vậy nè.”
“tỷ tỷ có phải là người trong đoàn hát không?.” một đứa bé chen ra hiếu kì hỏi.
Bốn người không nói gì chỉ nhìn đứa bé cười, đang khi đứa trẻ ngơ ngẩn thất thần thì “đùng đùng” vang lên, mọi người ngẩn đầu nhìn bầu trời trong xanh mấy trắng bay bay có mấy điểm sáng, không biết nhà nào bắn pháo hoa, đột nhiên có người hô to: “Hoa sen chuyển động rồi, bọn di chuyển rồi mau đi theo xem.”
“Di, mấy người kia là ai ban nãy đâu có thấy họ?.” một người chỉ vào vài người mời vừa xuất hiện.
“Họ từ trong ngõ nhỏ đi ra, chắc là cùng đoàn.” Người kế bên nghe thấy đáp.
Thì ra không biết từ đâu xuất hiện thêm hai tiểu nha đầu, bốn nam tử vóc người khỏe mạnh đang đẩy đóa sen đi về phía trước, các tiểu nha đầu thì tay cầm giỏ trúc đựng cánh hoa bắt đầu rải lên.
Bốn cô gái đứng im lúc nãy bắt đầu nhảy múa, điệu múa kì lạ nhưng thật xinh đẹp uyển chuyển thu hút ánh mắt cả nam lẫn nữ, tay chân các nàng khi cử động chuông bạc vang lên đinh đan nghe vui tai. Mọi người đang vây quanh thấy vậy đều tự tách ra nhường đường rồi đi theo phía sau.
Bốn đóa sen đi từ cửa thành vào trung tâm thành dẫn theo 3/4 dân cư, ở ngã tư tiến về phía một tòa nhà to lớn, trên cửa có một bức hoành phi** tinh xảo có chữ được khắc bằng vàng — Mãn Nguyệt lâu.
Trên lầu có một quả cầu màu đỏ thật to, hai bên lầu thả xuống những dãy lụa đỏ bay phấp phơi trong gió sớm, cửa lớn dưới lầu đóng chặt như không muốn tiếp khách nhưng hai bên lại để hai vòng hoa tươi, bốn đóa sen di chuyển đến trước cửa lâu xếp thành một hàng ngang đỏ – xanh – vàng – trắng, kế tiếp là mười sáu cô nương theo hộ hoa lúc nãy tám tiểu nha đầu rải hoa, mười sáu nam tử kia thì xếp chung cùng nhóm nha đinh, nha hoàn thành hình chữ V.
Mọi người chỉ là hiếu kì và tò mò đi theo xem chuyện gì, nhưng thấy đám người đến trước Mãn Nguyệt lâu thì đứng dàn trận ra như vậy cảm thấy thú vị nên đứng lại xem, nhưng một khắc sau cũng chưa thấy gì kiên nhẫn đã hết định quay về thì “két” của lớn mở ra, bên trong một đoàn trống cùng bốn con lân sư tử bước ra, một trận náo nhiệt trong mọi người tiếng vỗ tay vang lên.
Múa được một lát bốn con lân đi tới trước cửa chính nằm xuống chớp mắt, liếm chân không khí yên lại một chút lại bị náo động lên bởi tiếng kinh la của mọi người, quả cầu đỏ treo trên lầu nứt ra làm hai mảnh một luồng khói trắng bên trong bay ra theo đó xuất hiện một cô nương mặc bạch y đeo khăn che mặt xoay tròn rơi xuống, trên quả câu thả xuống ba chữ to — Bách Hoa Hội.
“hay”
“Hay quá.”
“Trong đời lần đầu tiên thấy một màn biểu diễn hay như vậy.”
“Cô nương mặc áo trắng kia cứ như tiên nữ giáng xuống trần vậy.”
“tiếp tục đi.” Tràng vô tay kéo dài không dứt, tiếng lo hét của mọi người như muốn rung chuyển cả kinh thành (3/4 số dân không rung sao được *hắc hắc*)
Lúc cô gái áo trắng vừa tiếp đất, bốn đóa sen liền khép khép mở mở rồi bung hẳn ra, xuất hiện bên trong là bốn mĩ nhân như hoa như ngọc quần áo tiệp màu cùng các đóa sen trên tay các nàng cầm bốn chữ — Mãn. Nguyệt. Thâu. Tâm làm bằng thạch ngọc trong suốt.
Bên trong cửa lớn bước ra hai vị cô nương còn rất trẻ, cô nương bên trái mặc áo đỏ viền đen bên trên thêu chỉ vàng, giữa chân mày vẽ một đóa liên hoa, đôi mắt hạnh nhìn xung quanh bảy phần xinh đẹp ba phần tà mị câu nhân, bên phải là một cô nương bạch y tinh khiết, ngũ quan tinh xảo tựa thiên tiên, môi đẹp như ngọc, mắt phượng dài nhỏ, nàng nở một nụ cười khuynh đảo cả chúng sinh chỉ có thể nói một câu mỹ nhân họa thủy.
Đi ra không ai khác là Kỳ Nhi và Tú bà Mãn Nguyệt lâu Mộ Dung Tử Như, bạch y cô nường từ cầu đỏ rơi xuống chính là Phi Yến nàng hướng về hai người, Kỳ Nhi gật đầu ra hiệu cho nàng, Phi Yến tiến lên phía trước hai bước giơ tay lên bảo mọi người im lặng, nói: “Kính thưa các vị Mãn Nguyệt Lâu hôm nay mở Bách Hoa Hội không phân biệt nam nữ đều có thể vào lâu tham gia, Các cô nương trong lâu sẽ lần lượt thi vũ, thi xướng, người được mọi người yêu thích nhất đồng nghĩa có nhiều phiếu bầu nhất chính là hoa khôi lần này.”
Phi Yến thấy mọi người đều nhìn nàng chờ nói tiếp liền “khụ” một tiếng lấy giọng nói: ” Muốn nhận được phiếu bầu không khó, các vị chỉ cần vào lâu và ăn một trong ba món sau đây: Mãn Nguyệt Viên Tiêu, Tỷ Muội Đoàn Viên, Triệt Nguyệt Tình Thâm thì sẽ nhận được, nếu ăn cả ba cùng lúc sẽ khuyến mãi thêm một phiếu, các món ấy đều được giới hạn năm mươi phần một ngày, các vị chỉ có thể chọn duy nhất một mĩ nhân cho mình và các phiếu ăn đều là của mĩ nhân đó, không cấm hai người cùng chọn một mĩ nhân, Bách Hoa Hội chỉ diễn ra trong vòng bảy ngày sau bảy ngày có kết quả mĩ nhân của ai có thể đạt hoa khôi người đó trong nửa năm chính là thượng khách của Mãn Nguyệt Lâu và sẽ giúp người đó hoàn thành một nguyện vọng.”
“Xì xào”, ngay khi Phi Yến kết thúc chính là một trân xôn xao. Có tiếng nói từ trong đám đông vang lên: “Bất cứ điều gì cũng được đúng không?.” Đám đông lập tức yên lặng nín thở chờ câu trả lời vì đây cũng là đều họ muốn hỏi.
Kỳ Nhi định giải thích một tý về cái nguyện vọng cho mọi người nghe là chỉ trong khả năng của Mãn Nguyệt lâu, nếu không hắn đòi làm vua hay diệt gia người ta cũng giúp sao. Nàng chưa kịp nói thì đã có một giọng băng lãnh vang lên trước: “Đương nhiên, chỉ cần không phải là đều thương thiên hại lí, phản nghịch, giết người, chúng ta đều sẽ hoàn thành giúp ngươi không điều kiện.”
Kỳ Nhi quay sang nhìn Cua tỷ của nàng, thật hâm mộ nha vài câu thôi là đủ để tất cả hiểu, cũng không làm những người kia quá thất vọng, dù sao tỷ ấy cũng là người của Mộ Dung gia nha, chậc phú khả địch quốc a nhân trung long phượng mà.
Không còn tiếng phản đối nữa Kỳ Nhi thủ lễ mời mọi người vào trong chuẩn bị xem diễn, aiz quả nhiên hiệu ứng nổi bật thì kết quả rất tốt nha, người vào nghẹt cả lâu bất quá nam nhiều nữ ít, nữ đa phần là người giang hồ không câu nệ tiểu tiết nên mới dám vào thôi.
Mọi người đang ổn định chỗ ngồi chợt nghe một tiếng la lên: “Cái gì, một món năm mươi lượng các ngươi mở hắc điếm à, tửu lâu nổi tiếng nhất cũng không có một món giá cao như vậy.”
Kỳ Nhi nghe tiếng bước qua thấy một lão bụng phệ, mắt hếch mũi dẹp đang gào mồm lên cãi với hỏa kế, hỏa kế dù sao cũng chỉ là nhận lệnh nên lúng túng đứng yên một chỗ.
“Lâm viên ngoại không cần tức giận như thế, món ăn đương nhiên xứng với gia tiền cần có của nó, ngài ăn thử nếu không vừa miệng ta tuyệt đối không lấy tiền.” Một tiếng nói trong trẻo vang lên khiến mọi người đều quay đầu nhin, còn không phải muội muội của tú bà sao.
“Nguyệt cô nương lời cô đảm bảm là thật, trong thành không ai không biết ta là người kén ăn nhất, đòi hỏi rất cao.” Lâm Tín quay lại nhìn thấy mĩ nhân cũng nhỏ nhẹ hơn.
Nàng đưa tay che miệng cười khẽ rất có phong cách của mấy cô nương thanh lâu nha : “hảo, chỉ cần Lâm viên ngoại không hài lòng liền tặng người một ngàn lượng vàng xem như bồi thường.”
Kỳ Nhi vỗ tay ba cái lập tức có người đem món Nguyệt Triệt tình thâm, cũng là món mà nàng bỏ nhiều công sức nhất, nàng muốn các tỷ muội khi nghe tên sẽ nhận ra ngay : “Lâm viên ngoại mời dùng thử.”
Lâm Tín cầm lấy đũa gấp thử một miệng, vừa vào miệng liền như tan ra, nhưng thanh thuần vị ngọt mà không ngán đến khi xuống cổ lại có một chút bị chua nhẹ, xuống đến bụng vẫn còn dư âm lại muốn ăn thêm miếng nữa, tay đã không tự chủ mà gấp bỏ vào miệng liên tiếp.
Kỳ Nhi chỉ đứng cười đột nhiên lên tiếng ngắt ngang khiến Lâm Tín ho sặc sụa : “Lâm viên ngoại cảm thấy thế nào, tay nghề của ta không tệ chứ.”
“Khụ khụ” Lâm Tín lấy tay vuốt ngực thuận khí một chút mới nói: “Thì ra là do Nguyệt cô nương đích thân xuống bếp làm, trù nghệ quả thật phi phàm, rất ngon, rất ngon khiến người cứ muốn ăn tiếp, ban nãy là ta lỡ lời mong cô nương đừng chấp nhất.”
“Đâu có đâu có, Lâm viên ngoại cứ từ từ thưởng thức ta còn có việc không thể bồi ngài, A Liên lát nữa tính tiền nhớ nhân ba lên nha, cứ coi như Lâm viên ngoại bỏ ra chút tiền lẽ đi.” Kỳ Nhi cười dặn dò A Liên, lại quay sang Lâm Tín : “Lâm viên ngoại chắc không trách Kỳ Nhi chứ, gần đây Kỳ Nhi muốn đi phát chuẩn cứu tế xem như ngài bỏ chút công giúp ta được chứ.”
“Đâu dám..à không không cứ theo lời Nguyệt cô nương.” Lâm Tín vuốt mồ hôi, lần trước chứng kiến nàng giáo huấn tên Nhị Lang kia bây giờ còn thấy sợ, Nhị Lang có quan phủ làm chỗ dựa nàng cũng dám đánh hỏi hắn chỉ là một thương nhân thôi, hơn nữa nàng xuất hiện đột ngột trong Mãn Nguyệt lâu này thân phận thật của nàng không ai biêt.
“Vậy Kỳ Nhi cáo lui trước, Lâm viên ngoại từ từ dùng.” Kỳ Nhi cười nhưng trong mắt toàn là hàn băng, ý cười không nằm trong ánh mắt khiến người run sợ. Hừ dám vào đây gây rối tự tìm đường chết, hắn tưởng nàng không biết sao, hoa khôi bên Trầm Sương Uyển là người của hắn, muốn phá Mãn Nguyệt lâu hỏi Huyết Tiên của nàng trước đi.
Lâm Tín thấy nàng đi rồi mới dám thở phào ra, thật không thể chọc vào đám người này. tự nhủ sau này không thể đắc tội nàng ta được.
Lâm Tín trên này thất hồn lạc phách, bên dưới Vũ đài bắt đầu rộn rã chuẩn bị cho màn biễu diễn đầu tiên, mọi người la hét vang vội, đương nhiên năm mươi phần ăn phải bán hết mới bắt đầu biểu diễn để thuận tiện cho việc bỏ phiếu.
Mọi ngươi bên dưới xôn xao đòi phải bắt đầu biểu diễn ngay, Kỳ Nhi thì lại thông thả từ trên cầu thang bước xuống vũ đài, mọi người thấy nàng xuống đều im lặng không ít xem ra một màn hai ngày trước của nàng rất có ảnh hưởng đến mọi người nha.
Thấy mọi người nhìn nàng Kỳ Nhi cong cong môi, nói: “Các vị, trước khi bắt đầu Kỳ Nhi có một vài chuyện muốn nói, Mãn Nguyệt lâu đề ra năm quy định mong các vị hãy nghe thật kĩ.”
“Nguyệt cô nương, chắc không phải là muốn thu tiền vào chứ.” Người Giáp nói.
“Hay là muốn sửa lại chỉ bán thân không bán nghệ nữa.” Người Bính kia cười nói ha ha khiến cho mọi người cũng cười theo.
Kỳ Nhi chỉ như cũ mỉm cười không để ý tới hắn bởi vì: tiểu tử thối bản cô nương nhớ kĩ mặt ngươi rồi, xem lần này bản cô nương không đánh ngươi tàn phế không mang họ Nguyệt nữa.
“Điều thứ nhất: bất kể là nam hay nữ chỉ cần không có chỗ dung thân, hoặc tự nguyện vào Mãn Nguyệt lâu, đều sẽ thu lưu không kể xuất thân chỉ là sao này vào lâu phải tuân theo quy tắc trong lâu nếu làm trái sẽ xử theo quy định của lâu.” Kỳ Nhi nói xong điều một tạm ngưng một chút nhìn mọi người.
“Cái gì không phân nam nữ thân phận, không lẽ sát thủ cũng được phép vào sao?.” Lời nghị luận bắt đầu.
“khụ” Kỳ Nhi ho một tiếng nhắc nhở, nói tiếp: “Điều thứ hai: Muốn vào Mãn Nguyệt lâu ngoài đều phải có một tuyệt kĩ trong người dù là cầm, kì ,thi, họa, võ học, văn chương, giá cả mức lương thỏa thuận, Mãn Nguyệt lâu tuyệt đối không ép người.” (mượn văn nàng Tiểu Miêu, chẹp ta muốn gọi nàng là Miêu Nhi cơ.)
“Đây không phải là thanh lâu sao, vì cái gì có lương nha?” Một vị cô nương dung mạo thanh tú tay cầm kiếm là người trong giang hồ nghe xong bật thốt ra.
Kỳ Nhi quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt: Cô nương có muốn tham gia không, rất là có lợi đó nha, ăn ngũ miễn phí, hằng tháng còn có lương nếu chăm chỉ còn có lương thưởng nha.
“Điều thứ ba: Mãn Nguyệt Lâu chia ra Ngũ Cung: Kim Cung, Mộc Cung, Thủy Cung, Hỏa Cung, Thổ Cung và tứ điện gồm: Hắc Ám Điện, Quang Điện, Phong Điện, Lôi Điện tùy theo khả năng mà khi gia nhập sẽ được sắp xếp, Mãn Nguyệt Lâu sẽ nhận bất cứ yêu cầu giao dịch nào của các vị nhưng mức giá của nó sẽ quyết định tất cả.”
“Điều thứ tư: Nếu đã gia nhập Mãn Nguyệt Lâu thì đã là người trong lâu, nữ nhân trong lâu nếu xuất giá các nàng sẽ được cấp đem theo của hồi môn về nhà chồng, Mãn Nguyệt Lâu sẽ không bạc đãi mọi người”
“Như vậy mấy tên khất cái và mấy đứa mồ côi không phải sẽ tranh nhau vào hay sao?” Thanh y công tử nói.
“Ngươi không nghe nói là phải tinh thông một tuyệt kỹ sao.!” Một người khác bĩu môi đáp trả.
“Điều cuối cùng cũng chính là điều quan trong nhất xin các vị nghe kĩ nếu ai tự tin có đủ tư cách xin hãy ghi danh: Mãn Nguyệt Lâu tuyển chọn phó lâu chủ, tam đại thư kí, một editor hay dịch giả.” Cảm giác mắt mình đang nhòe đi Kỳ Nhi đưa tay lên lau, thì ướt cả một mảng áo: nàng rất nhớ mọi người.
Kỳ Nhi cố nặng ra nụ cười tươi như thường lệ nhưng lại khiến người khác nhìn vào cảm thấy nàng đang rất thương tâm, nhìn quanh một lượt thấy mọi người đều sững sờ nhìn mình liền biết có chút thất lễ hơi gật đầu nói: “Các vị không làm phiền nhã hứng nữa Kỳ Nhi xin cáo lui.”
Kỳ Nhi lui ra hậu viên tự bình ổn lại tâm tình của mình, bên trong tiếng nhạc vang lên một cô nương trang phục xinh đẹp rực rỡ, tay ôm đàn tì bà, dung nhan xinh đẹp như hoa, xoay người ngồi vào bàn trên đài: “Các Vị Tâm Tâm tài hèn sức mọn xin hiến một khúc tỳ bà, nếu thấy thích xin bầu cho ta một phiếu.” Nói xong ngón tay nhỏ bé gảy đàn tì bà.
“Hay, đàn hay.”
“Không tồi. . . Không tồi. . .”
Nữ tử trên đài thấy mọi người khen mình vô cùng đắc ý miệng liên tục mỉm cười không ngớt.
Tâm Tâm đàn xong lui xuống chính là một Chanh y cô nương tên Lan Lan tay cầm cây tiêu bước lên vũ đài, cuối đầu chào mọi người tự giới thiệu về mình, sau đó đưa tiêu lên miệng thổi một khúc, nàng gương mặt thanh tú ngũ quan bình thường nhưng khi kết hợp lại trở nên dễ nhìn phi thường.
Chanh y Cô nương lui ra thì lại đến hồng y cô nương tên Thi Thi nàng cầm đàn cổ bước lên, tiếng đàn róc rách âm sắc trong vắt vui mừng, vô cùng êm tai. Người bên dưới la hét không ngừng.
Thi Thi đàn xong lại đến Liên Liên ra múa vũ khúc xinh đẹp khiến người nhìn mê mẩn, nàng xoay tròn y phục tung bay như tiên nữ gương mặt như trong trẻo lạnh lùng luôn cao cao tại thượng mỉm cười, khiến người tò mò hiếu kì nhìn theo, nữ tử như vậy luôn tâm kế thâm sâu khó dò.
Liên Liên múa xong cũng không nhanh bước xuống đài mà ở lại nhìn quanh mọi người một lượt nói: “Các vị đại gia ở đây xin bầu cho tiểu nư một phiếu nha, tiểu nữ vô cùng cảm tạ.” Nàng cuối người xuống mảnh áo trên vai hơi tuột ra làm lộ rõ một mảng ngực trắng như tuyết khiến nam nhân bên dưới nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
Nàng lui xuống để lại một mảnh ầm ĩ bên trong đại sảnh tiếng kêu tên nàng không ngớt, mọi người la hét đòi xem tiếp nhưng Phi Yến bước lên đài nói với mọi người: ” Các vị một ngày chỉ bốn người biểu diễn thôi mong các vị thông cảm, bây giờ sẽ cho các ứng cử viên lên sân khấu cho các vị nhìn mặt một lần nữa, nếu thấy thích xin bỏ phiếu vào thùng ứng với tên mỗi người, tiếp theo sẽ là các tiết mục bình thường.”
Mọi người dù có muốn là hét nữa cũng vô dụng người ta không muốn biểu diễn nữa thì con cách nào, đành ngồi xem các tiết mục bình thường đến nhàm chán.
Ngày hôm sau vẫn vậy không có gì đặc biệt, các món ăn chính dành cho cuộc bỏ phiếu cũng bán hết như thường lệ, bốn vị cô nương khác lên thi tài nhưng không có gì đặc sắc lắm, nhưng hôm đó Kỳ Nhi nhận được lá thư của Zổ tỷ báo tỷ ấy có việc bận không thể về được.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua ngày thứ ba của cuộc thi lại là một mảnh náo nhiệt vô cùng vì sao….mời xem sẽ rõ..
.
.
Buổi sang trong Mãn Nguyệt Lâu mọi người tất bật chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, quét tước để phục vụ cho buổi tối, chỉ có một người đang rãnh rồi trong nhà bếp lục lọi trong khi mọi người ra vào ào ào.
“Hôm trước thấy nó để đây mà ta…đâu mất tiêu rồi.” “loảng xoãng”, “lộc cộc” nhiếu tiếng đồ vật va chạm, rơi rớt cuối cùng cũng thu hút ánh mắt mọi người nhìn về một phía.
Phi Yến đang phụ giúp cũng quay lại nhìn, thì ra là tiểu thư nhà nàng nha, thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt cổ vũ nồng nhiệt Phi Yến bước lên trước tiến về phía cái người đang vô cùng ngây thơ đập bể chén bát nồi niu xoong chảo kia: “Tiểu thư người đang kiếm gì vậy?”
“Ân, ta đang kiếm……” Kỳ Nhi nói xong quay lại thấy mọi người đang nhìn mình buông một câu : “Ta cũng không nhờ nữa.” tập thể nhất thời toàn bộ té ngã nhà bếp thây chất thành đống.
Phi Yến biết tính tiểu thư nhà nàng nếu như quá tập trung trái lại càng mau quên nhanh hơn liền hỏi: “Vậy tiểu thư muốn làm gì nha?” , câu hỏi trúng trọng tâm khiến mọi người đang té cũng dựng tai lên mà nghe.
Kỳ Nhi lấy tay nắm vạt áo nhỏ giọng nói: “Ta muốn làm đá bào, bữa hôm qua thấy có giỏ trái cây tươi để đây sao bây giờ tìm lại không thấy đâu nữa.”
Phi Yến thở dài kéo tiểu thư nhà nàng qua phòng bên cạnh chỉ vào cái giỏ vừa mới được nàng đem qua khi nãy, nói: “Tiểu thư có phải cái kia không?”
Kỳ Nhi nhìn theo tay nàng thấy cái giỏ mình đang tìm hớn hở hôn lên má Phi Yến một cái: “Yến nhi cám ơn muội nha, cuối cùng cũng tìm được hay quá.” Rồi nhào qua bắt đầu hăng hái lựa trái cây.
Mọi người lần nữa đồng loạt nửa bất tỉnh nửa thở dài tâm nói: đây là con người lạnh lùng khiến bao người khiếp sợ sao, rõ ràng là một hài đồng mới có mấy tuổi đang hăng hái chọn trái cây kìa.
Rất nhanh trời đã bắt đầu tối dần mọi người lại vang thêm bận rộn Kỳ Nhi thì đang vui vẻ cầm ly đá bào mới làm được gặm nhấm, ngồi trên xà nhà nhìn mọi người bên dưới chạy tới chạy lui.
Khách nhân vào lâu tăng lên rất nhanh, các ứng cử viên của ngày hôm nay cũng đang chuẩn bị lên sân khấu quần áo sặc sỡ, trang phục lộng lẫy, Kỳ Nhi nhìn lại chính mình là một thân bạch y đơn giản, trên đầu chỉ có ba cây trâm một là của zổ tỷ rồi, người ta thì cài đầy cả một đầu bộ không sợ gãy cổ sao.
“Lâu chủ, ngài thấy nơi này thế nào không tệ chứ, đây là thanh lâu lớn nhất ở kinh thành.” một lão nhân tóc hoa râm đi cùng một nam tử đeo mặt nạ bằng bạc thu hút ánh nhìn của mọi người, dù đeo mặt nạ nhưng cũng nhìn ra hắn là người cao quý tuấn mĩ a.
“Không tệ.” lạnh nhạt hai chữ cũng không biết là đồng ý hay châm biến.
Hai người đi lên lầu chọn một nhã gian, khuất sau cánh cửa nên Kỳ Nhi cũng không nhìn theo được nữa: “Chậc dáng chuẩn thiệt nha, có khi nào là mĩ nam không nhỉ mà thôi lạnh lùng quá ta không thèm, đi nói cho Cua tỷ biết à viết thư báo cho Zổ tỷ luôn không chừng tỷ ấy chạy về liền nha, chuyện đó tính sau này đi làm điểm tâm lót bụng trước.” nàng nhảy xuống đi ra sau hậu viên chuẩn bị làm Lê Hoa cao thôi a, phía trước cũng bắt đầu biểu diễn.
Cô nương thứ hai bước lên múa điệu múa nàng đã chuẩn bị từ trước, nhưng được giữa chừng thì một hán tử bên dưới đập bàn mắng: “Con mẹ nó, lão tử bỏ tiền mua không phải là để xem cái điệu múa bình thường này, không biết múa thì mau nhảy thoát y đi, hừ.”
Cô nương kia bị lời nói của nam tử dọa cho sợ hãi túm chặt lấy quần áo sống chết lắc đầu, nàng ta chỉ mới vào lâu này nên đâu thể đối phó cùng hạn người cố tình gây sự.
“Hừ thanh lâu cái gì kỹ nữ ở đâu hả, đã vào đây mà con tưởng mình thanh cao sao, qua bên Trầm Sương Uyển tìm đại một người cũng có thể múa giỏi hơn các ngươi hát hay hơn các ngươi, biết đều mau chóng đóng cửa đi.” nói xong cón hất đỗ cái bàn trước mặt làm cho thức ăn văng tung tóe.
“Hảo, ta cho người về bên Trầm Sương Viên tìm một người qua đây ta và nàng ta thi vũ để cho mọi người bình phẩm.” Tiếng nói từ sau vang vọng ra, bóng dáng bạch y thong dong đi ra màn đêm làm nền cho nàng càng thêm quỷ dị.
Kỳ Nhi bước ra toàn thể sững sốt, xem ra hán tử kia chết chắc rồi dám ở đại phá hoại chuyện làm ăn của Mãn Nguyệt Lâu. Nhưng lại ngoài mong đợi của mọi người nàng chỉ biết ra đứng nhìn hán tử kia và mỉm cười, nói: “Chẳng phải ngươi nói tim đại một người cũng múa giỏi hơn người bên chúng ta sao, được mau mau dẫn nàng ta qua đây đi.” nói xong còn làm thế mời, Kỳ Nhi bình hận nhất người dám đá đổ thức ăn của nàng và nhục mạ tỷ muội nàng, dám vào lâu gây chuyện ta cho ngươi mất mặt chết sau đó… hừ.
“Ngươi đừng đắc ý ta kêu Khuynh Tuyết ra mặt xem ngươi như thế nào thi thố cùng nàng hừ.” Hán tử cũng không sợ hãi ngược lại bình thản ứng phó, nghĩ thầm nàng ta cũng chỉ giỏi công phu nữ tử thô lỗ như vậy sao bằng Khuynh Tuyết dịu dàng ôn nhu.
Chẳng bao lâu hắn dẫn đến một nữ nhân mặc hồng y bằng lụa mỏng da thịt ẩn hiện quyến rũ người, nàng cử chỉ nhẹ nhàng, bước đi uyển chuyển thướt tha, dáng người mảnh khảnh yếu đuối.
Một mảnh hiện trường hút khí thật to, đương nhiên ai cũng nhìn ra nàng là đệ nhất hoa khôi ở Trầm Sương Viện tên Khuynh Tuyết ca vũ của nàng được xem là đệ nhất.
“Cô nương là Kỳ Nhi sao, ta nghe Mạc đại ca nói cô nương muốn thi vũ cùng ta.” Khuynh Tuyết mềm mỏng nói, dáng đi nhẹ nhàng đến trước mặt Kỳ Nhi.
Ân là một nữ nhân xinh đẹp, đang tiếc tình cách quá thâm hiểm, cười mà nụ cười giả tạo thấy rõ như vậy nam nhân đuôi mù mới thương yêu nàng: “Cô nương không cần khách sao, ta nghe nói cô nương cầm nghệ tinh thông nên muốn thi thố làm quen thôi.” Nữ nhân đang chết người tưởng ta sợ sao, muốn giả nai xem ai hơn ai, thua ngươi ta không là Nguyệt Kỳ Nhi của Mãn Nguyệt Lâu.
Hai nữ tử bên dưới giao hảo bất đầu chuẩn bị hai khắc sau so tài, trong một nhã gian trên lầu một lão nhân tóc hoa râm nói: “Lâu chủ xem ra hôm nay thật náo nhiệt, Kỳ Nhi cô nương kia cũng quá tự cao rồi nàng làm sao sánh bằng Khuynh Tuyết ôn nhu thùy mị.”
Nam tử đeo mặt nạ từ đầu đến cuối cũng không quan tâm đến vụ thi đấu bên dưới chỉ lo thưởng thức trà và thức ăn trên bàn, cũng không trả lời lão nhân đang nói kia.
“Lâu chủ vậy giao dịch của chúng ta…” Lão nhân lo lắng nhìn nam tử âm trầm trước mặt.
“một vạn lượng hoàng kim.” Nam tử lạnh nhạt nói cũng không nhìn lão nhân một lần, liếc xuống bên dưới thấy khách nhân đang reo hò đòi hai người kia lên biểu diễn.
“Lâu chủ, khúc vải Thiên Tằm Kim Điệp không thể nào có cái giá đó.” Lão nhân cắn răng nói.
“Ta không lập lại hai lần.” Nam tử nhìn bên dưới nữ nhân hồng y kia đã bước lên đài chuẩn bị thi vũ.
Lão nhân suy nghĩ một lát nghiến răng nói một chữ “hảo” sau đó đứng vậy rời đi, nam tử khóe miệng cong lên nụ cười đắc ýtiếp tục ngồi xem vũ.
không nói đến trên lầu, bên dưới cũng đã loạn vô cùng ngay khi Khuynh Tuyết bước lên đài mọi người reo hò tên nàng, nàng nở nụ cười mĩ lệ ra hiệu cho tỳ nữ đi theo tấu tàn liền bắt đầu múa, điệu múa như tiên vũ, xinh đẹp mà thanh nhã, ám muội mà tinh khiết, khiến người không thể dời đi tầm mắt.
“Quả là một mỹ nhân.”
“múa rất hay”
Nàng xoay tay, tay trái hạ xuống bên vai trái liền lộ ra một mảng da thịt trắng muốt, chân phải đá xoay vòng đôi chân xinh đẹp lộ ra, vòng eo đong đưa như câu nhân, nam nhân đều chảy ra nước miếng ra nhìn nàng.
Điệu múa kết thúc nàng cuối người chào khách nhân, miệng cười đắc ý chân mày nhướng cao nhìn về phía Kỳ Nhi khiêu khích, Kỳ Nhi cũng không phản ứng lại chỉ cười với nàng.
Kỳ Nhi mặc bạch y bước lên đài thần thái tự tin không có nửa phần lo lắng khiến mọi người cũng khó hiểu không lẽ nàng còn có thể múa đẹp hơn Khuynh Tuyết sao.
Kỳ Nhi mỉm cười nhẹ nhàng không có nửa phần bụi trần như Khuynh Tuyết, nói: “Các vị hôm nay Kỳ Nhi thi thố chút tài cho mọi người thưởng thức, cùng Khuynh Tuyết cô nương hôm nay chỉ là giao hữu tên của chúng ta cũng đã được viết lên trên thùng nếu thấy thích các vị cứ cho một phiếu.” nhún người một cái nàng bước đến giữa sân ra hiệu cho Phi Yến cùng hai nha đầu Phi Phi và Linh Linh.
Bài hát nàng sắp hát và múa chình là Hồ Ly Trắng lấy đi không ít nước mắt của fangirl ở hiện đại rồi, để xem nhạc cổ đại và hiện đại ai hơn ai nha.
Mở đầu bằng tiếng tiêu của Phi Phi ngân vang toàn sảnh, Kỳ Nhi chỉ đứng yên chưa có động tác nào cả. Tiêu thổi được một khúc thì tiếng cổ cầm hòa âm theo du dương kéo dài như bình nguyên xa xăm bát ngát.
Tiếng đàn và tiêu nhẹ xuống cũng là lúc Kỳ Nhi cất lên giọng ca trong treo thanh âm mềm nhẹ khiến người ngỡ ngàng ” Thiếp yêu hồ ngàn năm tu luyện, ngàn năm tu luyện ngàn năm cô độc, lặng lẽ trong đêm dài liệu có ai nghe tiếng khóc thầm, giữa đèn hoa hư ảo liệu có ai ngắm nhìn thiếp nhảy múa…” Kỳ Nhi giơ lên tay phải đưa ra rồi lại nhẹ nhàng thu vào đặt trước ngực động thời xoay một vòng đầu hơi cuối xuống, không ai nhìn được biểu cảm trên gương mặt nàng, nhưng tiếng tiêu kéo dài làm cho người có cảm giác bi thương.
Ngẩn đầu bước về trước hai bước nhìn thẳng vào mọi người đưa ra tay trái, tay phải nắm ở trong ngực ánh mắt bi thương tuyệt vọng. ” Thiếp yêu hồ ngàn năm chờ đợi, ngàn năm đợi chờ ngàn năm cô độc….”
Nàng xoay tròn rồi lại đưa tay hơi nghiêng người, gượng mặt đau khổ khiến người thương tiếc muốn che chở cho nàng rồi lại không biết làm sao, nàng như một con yêu tinh xinh đẹp quanh quẩn trên thế gian, thân thể uyển chuyển đung đưa không mang tí khiêu gợi nào giống như Khuynh Tuyết lại khiến mọi người muốn ôm vào lòng đem cho nàng sự ấm áp.
“Hãy để thiếp múa thêm một khúc nữa vì chàng, thiếp chính là con hồ ly trắng trăm ngàn năm trước được chàng cứu sống, chàng nhìn tay áo tung bay, tay áo tung bay, thề non hẹn biển tất cả chỉ là mây khói….”Trên mặt Kỳ Nhi rơi xuống những giọt lệ, lệ lăn dài trên đôi gò má trắng nõn của nàng, khiến nam nhân chỉ muốn xông lên ôm lấy nàng lau lệ cho nàng, khúc nhạc đượm buồn thấm vào lòng người như si như túy ai nghe cũng phải não lòng.
Kỳ Nhi xoay tròn rồi lại xoay tròn tay áo tung bay tung, nàng thật sự như một con hồ ly trắng trong bày hát, đang hát lên tâm trạng của mình lời ca bi thương như khóc rồi lại như cố gắng không khóc, nhún nhẹ người đưa lên chân phải móc ra sau hai tay vẽ một tròn tuyệt mĩ, lời bát hát kết thúc cũng là lúc nàng té xuống.
chẳng những nữ nhân ngay cả nam nhân trên mặt cũng đã sớm vương lệ đau thương, ngay khi một khắc nàng té xuống mọi người kinh hô lên tất cả như muốn nhào hết lên cả vũ đài đỡ lấy thân thể mỏng manh của nàng.
Kỳ Nhi đứng vậy lau lệ trên mặt mỉm cười thi lễ với mọi người bước ra sau hậu trường, để lại tiếng khen và tiếng la trong đại sảnh, cùng lúc đó cũng có một bóng dáng bạch đã ngắm hết một màn biểu diễn của nàng, hai mắt người đó tỏa sáng long lanh, miệng không ngừng nói: “tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi, chắc chắn là tỷ ấy.”
Nam nhân trên lầu nhìn nàng múa xong, nhìn về phía xa xăm nói một câu: “Tiểu Kỳ chờ ta, ta nhất định sẽ quay về đón nàng.” rồi đứng vậy bước đi. Hướng nam tử nhìn cách đây một trăm dặm cũng chính là một khu rừng trúc bên trong có một ngôi nhà đã rất lâu không có người ở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT