Thiểm gia, một gia tộc không tính là nổi bật nhưng lại là con cháu văn sĩ, nho nhã ưu mĩ, lễ độ khiêm tốn, trung quân ái quốc, gia đình ba đời làm chức lễ bộ thượng thư trong triều, các con cháu thế gia đương thời đều lấy Thiểm gia làm tấm gương noi theo.

Nhưng đến đời thứ tư, không rõ nguyên nhân vì sao hoàng đế hạ lệnh chu vi cửu tộc của Thiểm gia vì tội thông đồng địch quốc, toàn gia hầu như bị diệt chỉ sau một ngày, chỉ có một đứa trẻ vừa mới hơn mười tuổi được đại tỷ dẫn đi bái tự nên thoát nạn.

Nhưng ông trời quả thật rất trêu người, trên đường về hai người lại gặp phải sơn tặc chặn đường, các nha hoàn nha đinh theo bên người đều bị bắt lại, không thì cũng bị giết chết, tỷ tỷ vì muốn đệ đệ trốn đi đã dùng thân ngăn cản bọn ác ôn kia.

Vị đệ đệ nhỏ tuổi chạy chưa được bao lâu thì bị bắt lại, bị quang đến trước mặt tỷ tỷ của mình, nhìn tỷ t ỷ xơ xác nằm trên đất, quần áo hỗn độn bị xé rách, tóc rối bù, mặt mày tái nhợt, hạ thân đẫm máu, còn đâu hình tượng của một thiên kim tiểu thư.

Vị đệ đệ ấy ôm chặt lấy tỷ tỷ đã không còn hơi thở mà khóc rống, tiếng khóc đau thương dằn xé nội tâm vang lên trong đêm tối thật bi thương, tê tâm liệt phế, những tên sơn tặc kia thì lại cười, cười một cách điên cuồng và dâm tục.

Ngay lúc những tên ấy định vung đao chấm dứt sinh mạng cho nam hài thì một bóng người lao ra, một thiếu niên mặc trường bào thanh nhạt, tóc vấn cao bằng ngọc quan tinh xảo, trên tay một cây ngọc tiêu trong suốt xinh đẹp.

Rất nhanh thiếu niên đã giải quyết xong bọn sơn tặc khốn kiếp kia, thiếu niên quay đầu lại nhìn nam hài, gương mặt tuấn mĩ như tạc tượng, ngũ quan rõ nét phân minh, không tính là cương dương cũng không phải âm nhu.

Nam hài nhìn chăm chú thiếu niên, thiếu niên cũng quan sát đứa nhỏ trước mặt mình, sửng sốt, bàng hoàng, kinh hoảng, trong đầu thiếu niên hiện lên hai chữ duy nhất: Tranh Nhân.*

*Tranh nhân: Người trong tranh => đẹp như tranh vẽ.

…..

“Thiên ca ca, ta mỏi chân quá!” Ai đó ai oán kêu ca.

“Ráng lên chút nữa là đến nơi rồi.” Ai đó bắt đắc dĩ phải dừng lại.

Ai đó chu môi làm nũng, ngồi xuống bên đường không thèm lên tiếng, kháng nghị đến cùng.

Ai đó hết cách đánh phải đi qua, ngồi xổm xuống quay lưng về phía người kia.

Người làm nũng rất nhanh nở nụ cười tươi rói, không nói hai lời lập tức trèo lên lưng người kia, người bị bắt làm kiệu thở dài, đứng vậy đi tiếp.

Hai năm trước bọn họ tình cờ gặp nhau trong một hoàn cảnh cũng thật là “thơ mộng” trăng thanh gió mát, thi thể rãi rác trên nền đất được ánh trăng phủ lên, xung quanh là những vết máu do bị chém mà văng ra, như một đóa huyết hoa yêu dị.

Thiểm Vô Nguyệt, hậu nhân duy nhất còn sống sót sau trận thảm sát năm xưa được một thiếu niên anh tuấn cứu giúp, bởi vì không thể quay về nên quyết định đi theo người kia.

Tiêu Lam Thiên — con trai thứ ba của Tiêu gia ở phương nam, gia tộc ba đời là người võ lâm, không giao thiệp cùng triều đình nhưng mặt mũi cũng không nhỏ, Tiêu gia trên giang hồ còn được xưng là Thiết Kiếm gia, chuyên môn đúc ra binh khí chí bảo của võ lâm.

Con Trưởng Tiêu gia là Tiêu Cảnh, một thương nhân phóng khoáng rộng rãi, không nơi nào mà không có bằng hữu của y, năm nay đã hai mươi sáu tuổi có một thê tử và hai nhi tử.

Con thứ Tiêu gia là Tiêu Tranh, năm nay hai mươi mốt tuổi, trong giang hồ nổi danh là một hoa hoa công tử, thường xuyên lui tới thanh lâu, từ đại giang nam bắc không có thanh lâu nào mà hắn chưa từng ghé qua, chỉ duy nhất một ngoại lệ là– Mãn Nguyệt Lâu.

Không ai giải thích được vì sao nhị công tử Tiêu gia lại sống chết cũng không bước vào Mãn Nguyệt Lâu, Mãn Nguyệt Lâu nữ nhân xấu hay sao? hay vì không đủ tài nghệ mua vui khách nhân?

Sai, hoàn toàn sai? nếu Mãn Nguyệt Lâu nữ nhân không đẹp, vậy toàn thể nữ nhân trong thiên hạ nên đồng loạt bi ai tự sát cho nhan sắc của mình đi, tài nghệ của họ nếu không hay thì toàn bộ vũ sư, nhạc công, ca cơ…v…v… không nên sống trên đời cho uổng phí cơm gạo.

Khụ khụ…lạc đề rồi, chúng ta trở lại Tiêu tam công tử nào, hắn năm nay tròn mười tám tuổi, xông xáo giang hồ vào năm mười lăm tuổi, không bao lâu thì gặp một màn đạo tặc áp bức con nhà lành, máu hiệp nghĩa trồi dậy liền rút đao à không… là rút kiếm tương trợ.

Đáng tiếc hắn ra tay quá trễ nên chỉ cứu được một người, nghe được thân thế người đó đáng thương bèn dẫn theo bên mình, nhưng hắn thân là nam nhân tự chăm sóc cho mình đã khó nay còn thêm một nam hài chỉ mới mười ba tuổi.

Sau hai năm dẫn theo nam hài lăn lộn xông xáo khắp nơi, hắn quyết định cho nam hài một nơi định cư lâu dài, chính là đem hắn gửi cho một bằng hữu mới quen của mình, người này tính tình hào phóng lại hữu lễ, thê tử của hắn lại ôn nhu hiền thục, hẳn là không có vấn đề gì.

“Thiên ca ca, chúng ta đang đi đâu vậy?” Thiểm Vô Nguyệt hai tay ôm lấy cổ thiếu niên đang cõng mình, trong mắt là hạnh phúc là vui sướng.

Tiêu Lam Thiên cũng không dừng lại, chỉ thản nhiên đáp lời: “Đến nhà một bằng hữu của ta, chúng ta sẽ ở đó vài ngày.”

“Thiên ca ca, ta có nặng lắm không? huynh có mệt không?” Nam hài dùng tay áo lau đi mồ hôi đang vươn lại trên trán thiếu niên.

“Không sao chỉ là nắng quá thôi.” Thiếu niên nhìn bầu trời ban trưa đầy gay gắt, trên môi tự cong lên thành một nụ cười ôn nhu mà chính bản thân hắn cũng không biết.

“Xin lỗi, là ta quá vô dụng, lúc nào cũng cho huynh phiền phức.” Nam hài cuối đầu, trong mắt hơi chút xót xa, cái mũi nhỏ tham lam hít thở mùi hương nhẹ nhàng trên người thiếu niên.

(ta đính chính lại: anh Thiên bây giờ là 18t = thiếu niên, em Nguyệt hiện tại là 15t = nam hài)

Hơi thở ẩm nóng phả vào trên cổ khiến tâm thiếu niên run lên, để tránh cho nam hài phát hiện mình bất thường thiếu niên xốc lại mông nam hài trên lưng mình, một lần nữa bước nhanh về phía trước.

…….

Trước cửa sổ, một nam hài phấn nộn tinh xảo đang chống cằm nhìn ra vườn hoa đến xuất thần.

Đã ở lại Khiêm gia được 5 ngày, ngày nào Tiêu Lam Thiên cũng đi sớm về trễ, chỉ có Khiêm phu nhân hiền thục nhu mì bồi hắn, trong tâm có một cảm giác xôn xao khó tả, không nhìn thấy Thiên ca ca hắn cũng không nuốt trôi đồ ăn, ngủ cũng không an giấc, không còn lồng ngực rắn chắc cho hắn dựa vào.

“Tiểu Nguyệt, đang nhìn gì mà xuất thần như vậy?” Ngọc Liên phu nhân của Khiêm Minh đẩy cửa đi vào ôn nhu lên tiếng.

“Không có gì, Thiên ca ca lại đi ra ngoài sao?” Thiểm Vô Nguyệt lắc đầu, quay đầu lại cho Ngọc Liên một nụ cười như nắng xuân.

“Ân, đệ ấy bận chút việc.” Ngọc Liên tao nhã ngồi xuống bàn trà, vẫy tay gọi Thiểm Vô Nguyệt “Tiểu Nguyệt, lại đây ăn điểm tâm ta mới làm.”

Thiểm Vô Nguyệt thu lại tình tự thất vọng trong mắt, cố gắng cười, đi qua bên bàn trà ngồi xuống.

“Tiểu Nguyệt thấy ở đây như thế nào, có thích ta và phu quân không.” Ngọc Liên đưa điểm tâm vào tay Thiểm Vô Nguyệt, nhẹ thanh nói.

“Ngọc Liên tỷ rất tốt, Khiêm ca ca cũng vậy, nơi này rất đẹp rất thoải mái.” Sẽ thoải mái hơn nếu như Thiên ca ca bồi bên hắn, trong lòng Thiểm Vô Nguyệt tự động bổ sung.

“Ta nghe Lam Thiên nói đệ không còn nhà để về.” Lời vừa nói ra Ngọc Liên liền biết mình lỡ lời, quả nhiên, khi nàng nhìn qua người bên cạnh, lệ người kia đã doanh tròng, một đôi mắt hắc bạch phân mình trong suốt long lanh nước, chọc người yêu thương khi lệ dâng lên lại làm cho tâm người đau xót.

“Đệ đừng buồn, tỷ không phải có ý chạm vào nổi đau của đệ, ta chỉ muốn hỏi đệ có nguyện ý ở lại nơi này không thôi.” Ngọc Liên gấp gáp giải thích.

“Đệ không sao, Ngọc Liên tỷ tỷ đừng lo!” Thiểm Vô Nguyệt lấy tay chà xát đôi má vừa bị thấm nước mắt, sau đó lại cười nhìn Ngọc Liên “Chuyện này đệ muốn bàn lại cùng Thiên ca ca.”

“Được rồi ta không ép đệ, cứ suy nghĩ cho kĩ, ta còn có việc nên đi trước đây.”

“Ân, Ngọc Liên tỷ đi thong thả.” Tiễn Ngọc Liên đi rồi, Thiểm Vô Nguyệt lại đi đến bên cửa sổ tiếp tục xuất thần nhìn xa xăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play