Ba tháng liền đều phải ở trong phòng điều dưỡng và luyện công thật khổ mà, mỗi lần luyện xương cốt đều đau nhức vô cùng cứ như có hàng vạn con kiến cắn xé thân thể vậy.
Suốt ba tháng này Kỳ Nhi tích cực tẩm bổ và rèn luyện thân thể, ít nhất cũng làm cho cơ thể này không yếu ớt như trước. Tẩy Cốt công luyện trong ba tháng này cũng coi như có thành tựu, đến hôm nay xem như là viên mãn không còn phải chịu đau đớn nữa.
“Két” cửa bị nhẹ đẩy ra một bóng dáng tiến vào “Tiểu thư đến giờ dùng bữa rồi.” tiếng nói trong trẻo mà êm tai khiến người đang mặc chanh y* luyện công trên giường phải mở mắt ra.
*Chanh y: y phục màu vàng
Thu hồi nội lực Kỳ Nhi buông xuống đôi chân cũng không vội xuống giường mà cười nhẹ ngắm nhìn người trước mặt, người đang loay hoay múc canh trước bàn kia, mặc một thân tử y* trang nhã, đầu búi lên hai bên buông xuống bên hông trán hai lọn tóc.
*Tử y: y phục màu tím.
Gương mặt thanh tú đang mỉm cười đi tới, nàng ta là nô tỳ mà đại ca phân phó cho nàng tên Phi Yến mười ba tuổi, tính cách cẩn thận chu đáo, sở trường là dùng tú hoa châm*, trung thành và rất biết việc gì nên làm việc gì không nên nói.
*Tú hoa châm: kim may
“Tiểu thư nên dùng bữa thôi.” Phi Yến thở dài nhẹ lặp lại, tiểu thư luôn đối nàng nhẹ cười như vậy nhưng mỗi lần đều khiến nàng sởn gai ốc, vì sao một hài đồng chỉ hơn một tuổi lại có nụ cười thâm ý đến vậy.
Kỳ Nhi thu hồi nụ cười nhảy xuống giường, tiến lại bàn dùng bữa, một loạt quá trình đều thuần thục thoăn thoắt.
“Phi Yến lát nữa chúng ta ra sau núi chơi được không.” dùng bữa xong Kỳ Nhi đợi Phi Yến dọn dẹp sạch sẽ liền mỉm cười nói với nàng.
Phi Yến thoáng do dự nhìn người trước mặt, cặp mắt to tròn khả ái, cái mũi bé xinh, đôi môi nhỏ chúm chím hai tay thon dài đang nắm một chùm nho, đôi chân trên ghế quơ qua quơ lại.
“Tiểu thư giáo chủ và phu nhân không cho người ra khỏi đây.” Tuy rất muốn cùng tiểu thư ra ngoài nhưng giáo chủ và phu nhận đã căn dặn tuy nàng không biết vì sao cũng không thể trái lệnh.
“Chúng ta lén đi là được.” Kỳ Nhi bỏ một quả nho vô miệng cười tươi nói.
Phi Yến lắc đầu đi tới bên bàn xếp lại đĩa trái cây bị xới tung lên rồi hướng Kỳ Nhi nói: ” Chiều nay thiếu chủ sẽ độ khí giúp người.” (Pracell nàng có cơ hội trốn đi chơi rồi nhá.)
Trong ba tháng luyện công cứ cách ba ngày ca ca lại đến giúp nàng độ khí một lần tránh cho tẩu hỏa nhập ma và làm giảm cơn đau nhức kia, nhưng hôm nay đã luyện thành căn bản không cần ca ca tiêu hao nội lực nữa.
“Không cần lo lắng chúng ta về trước khi ca ca đến là được, đi đi mà Yến nhi.” Kỳ Nhi nãi thanh nãi khi nói hướng cặp mắt sắp khóc về phía người kia.
Một câu Yến nhi ngọt lịm cộng thêm đôi mắt kia làm cho Phi Yến như sắp tan ra không nói hai lời liền đồng ý chạy ra khỏi phòng đi chuẩn bị, căn bản không thấy tiểu thư nhà nàng đang cười như tiểu hồ ly.
Hai người bước ra khỏi Nguyệt Quang Lâu lướt qua vô sô giáo chúng đang canh gác chuồn êm ra bên ngoài. Phía sau Nguyệt Quang Lâu có một dãy núi, ở phía nam dãy núi đó có một cái suối nước nóng chung quanh có đá bao lại, xung quanh có rất nhiều hoa nở xanh, đỏ, vàng, tím xinh đẹp vô cùng, giống như đang ở tiên cảnh.
“Oa, thật là đẹp quá!” Phi Yến kinh hỉ kêu lên, từ nhỏ cho đến giờ chưa bao giờ nhìn đến cảnh đẹp như vậy.
Suối nước nóng lung linh huyền ảo dưới ánh mặt trời, từng đàn bướm lượn trên những bông hoa đủ màu sắc, những chú chim đậu trên cành cao hót ríu rít. Ánh nắng dịu nhẹ gió thổi mơn man làm cho lòng người bình yên thoải mái.
“Chưa phải là đẹp nhất đâu, Yến nhi theo ta lại đây đi.” Kỳ Nhi kéo tay nàng tới một mép vực, xung quanh là vách đá đứng thẳng, phía dưới vực sương khói lượn lờ một màu trắng xóa.
“tiểu thư, không nhìn thấy gì cả chỉ toàn là mây thôi.” Phi Yến khó hiểu quay đầu nhìn Kỳ Nhi, chỉ có mây bay thì có gì đẹp hơn tiên cảnh vừa nãy.
Kỳ Nhi thở dài ngón tay thon dài chỉ về phía bên trái của mép vực: “Đằng này.”
Phi Yến nhìn qua thấy có ba đóa Nhược Liên chính giữa có một cái tổ chim kì dị, trong tổ chim có một cái trứng bảy màu bằng trứng ngỗng. Nhìn quả trứng lúc la lúc lắc rồi nứt ra, ở trong chui ra một chú chim con sặc sỡ đang chim chíp kêu.
“Đây… không phải là thất sắc điểu sao.” Phi Yến mở to mắt mà nhìn chim con vừa mới nở kia.
“Ngươi biết nó, ân tên gọi rất chuẩn bảy màu, thất sắc.” Kỳ Nhi dù sao cũng là xuyên về đây làm sao biết thất sắc điểu quý hiếm cỡ nào nên cũng không có phản ứng đặc biệt như Phi Yến.
“Vâng, thất sắc điểu hai trăm năm mới nở trứng một lần, trứng có bảy màu, nơi làm tổ phải là trên đóa Nhược Liên hoa trăm năm một lần nở, bay nhanh hơn cả chim ưng ngày có thể bay trăm dặm, tiếng hót còn hay hơn cả hoàng oanh, nghe nói thịt của nó có thể tăng thêm một giáp công lực* và bách độc bách xâm vô cùng trân quý.” Phi Yến mắt không rời khỏi thất sắc điểu giống như chỉ cần không nhìn một chút nó sẽ biến mất tiêu.
*Một giáp công lực: là 60 năm nội lực (chậc ăn nó vào thành tuyệt thế cao thủ, giống như dược nhân của Tiểu Xuân hehe.)
“Còn mấy đóa hoa kia thì sao.” Kỳ Nhi hỏi.
“Nhược Liên hoa năm mươi năm ra nụ, thêm năm mươi năm ra hoa, hoa của nó dùng làm dược liệu có thể kháng độc, cải tử hồi sinh muội cũng chỉ nghe nói thôi.” Phi Yến nói.
“Ta xem hình như nó rất đói, vậy mẹ của nó đâu!.” Kỳ Nhi nhìn con chim có bảy màu kia đang kêu chíp chíp mà nhức cả cái đầu chỉ muốn một phát làm thịt nó ngay.
“Thất sắc điểu sau khi đẻ trứng sẽ bay đi, trứng tự hấp thụ tinh hoa đất trời mà nở, trong phòng của người còn ít bánh vụn để muội chạy về lấy.” Phi Yến nhìn Kỳ Nhi đưa ra kiến nghị.
“Đi sớm về sớm ta ở đây đợi, ngươi không cần sợ ta lén trốn đi.” Kỳ Nhi nhìn thấu lòng nàng xua tay.
“Vâng.” đáp lời Phi Yến liền nhún người bay mất, để lại Kỳ Nhi đang còn nhìn chim con và một đôi mắt băng hàn nhìn chằm chằm vào nàng.
Đang tìm cách nào bắt con thất sắc điểu và hái hoa kia lên, thì cảm giác có người đứng phía sau nàng, cứ tưởng là Phi Yến nên nàng cũng không quay lại, nói: “Phi Yến ngươi khinh công càng ngày càng giỏi mới như thế đã về, phải hay không là sợ ta trốn.”
Phía sao một mảng yên lặng Kỳ Nhi khó hiểu quay đầu, đập vào mắt nàng là đôi mắt rạo rực câm thù như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, vô thức nàng bước lui về sau nhận ra là vách vực liền run sợ nói: ” Hữu hộ pháp ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm gì đương nhiên là giải quyết ngươi, năm xưa ta không chiếm được mẫu thân ngươi thì ta sẽ làm cho nàng hồi hận vì đã phụ bạc ta, ngươi yên tâm sau khi giết ngươi xong ta sẽ tiễn ca ca ngươi theo cho huynh muội ngươi bầu bạn dưới suối vàng ha ha.” Khúc Minh cười lớn giơ tay lên đánh một chưởng mười thành công lực về phía Kỳ Nhi.
“A.” Kỳ Nhi cảm thấy thân thể mình nặng trĩu rơi xuống dưới, thức ăn vừa mới ăn lúc nãy như muốn lộn ruột mà ra khó chịu vô cùng, rơi với tốc độ như vậy không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, nhưng cũng may phía dưới là hàn đàm Kỳ Nhi rớt xuống chỉ bị bất tỉnh.
Khúc Minh nhìn xuống chỉ thấy mây trắng phiêu phiêu cho là oa nhi kia rớt xuống chắc chắn bỏ mạng liền không thèm quan tâm cười lạnh quay về. Lúc Phi Yến quay lại không thấy Kỳ Nhi đâu cho là nàng ham chơi liền cuống quýt đi tìm, nhưng tìm gần hai canh giờ mới phát hiện có điều không ổn liền quay về bẩm báo quên luôn thất sắc điểu và Nhược Liên hoa.
Kỳ Nhi lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong một căn nhà bằng tre, trong nhà chỉ có hai phòng bài trí đơn sơ, gọn gàng ngăn nắp, giữa nhà có một cái bàn hai cái ghế và một ấm trà.
Kỳ Nhi đang mừng vì còn giữ được mạng nhưng lại cảm thấy thân thể không cử động được liền hốt hoảng: chẳng lẽ bị tàn phế sao, nàng đang ở đâu có phải bị bắt lại không?. Bất ngờ phía sau vang lên tiếng mở cửa nàng cảm thấy có người bước vào tiến về phía giường.
“Sư phụ nữ hài tử tỉnh rồi.” Tiếng nói lạnh nhạt không có một chút biểu tình, Kỳ Nhi nhìn thấy một nam hài chừng mười sáu tuổi mặc bạch y thắng tuyết, mặt tựa tiên nhân đang nhìn nàng.
“Hài tử có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?” tiếng nói ấm áp đầy ôn nhu giống như ca ca làm cho nàng thoáng yên tâm không ít, một nam tử trung niên ăn mặc kì dị, tay và cổ đeo vòng bạc, tóc xõa dài mặc y phục bằng vải bố hướng nàng mỉm cười.
“Chú…à thúc thúc con không cử động được.” Kỳ Nhi nhìn nam tử nghe xong ngồi xuống giường đưa tay bắt mạnh cho mình lại đắp chăn vuốt trán của nàng nói: “Ân, không sao vài ngày sao sẽ đi lại bình thường, chỉ là xương cốt bị tổn thương và bị sốt một chút, cơ thể hài đồng rất dễ hồi phục sẽ không sao đâu, ta ra ngoài sắc thuốc cứ nghĩ ngơi cho khỏe ta không phải người xấu, Hạo nhi ngươi ở lại trò chuyện với cô bé đi.”
Kỳ Nhi nhìn nam tử kia bước ra ngoài lưu lại nam hài nhìn nàng nhíu mày tựa hồ không hài lòng với quyết định của sư phụ mình. Đánh giá nam hài trước mặt, đôi mắt trong suốt như nước, làn mi như cánh bướm cong vút, mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi đỏ tươi ướt át mím chặt, dáng người cân xứng đúng chuẩn hảo soái ca nha.
Nam hài thấy Kỳ Nhi đánh giá mình cũng nhìn thẳng đánh giá lại nàng, dáng người nhỏ nhắn, mi dày xòe như quạt, đôi mắt to tròn như bảo ngọc sáng long lanh, cái mũi bé xinh, đôi môi hồng hồng, hai má đỏ ửng vì sốt, gương mặt bầu bỉnh đáng yêu, dù không tính là mỹ nhân cũng được xem là đáng yêu xinh xắn.
“Hạo ca, ta khát nước nhờ huynh lấy dùm ta chén nước.” Kỳ Nhi đánh giá xong liền hướng người kia xin nước, dù sao không khí trầm mặc này cũng nên phá vỡ nếu không thật khó chịu.
Hiên Viên Hạo nhìn nhìn tiểu nữ nhân kia một chút liền đứng lên rót một chén nước đem đến bên giường, Kỳ Nhi còn tưởng nam hài lạnh nhạt này sẽ để nàng nằm như vậy mà uống, ai ngờ hắn lại nâng nàng vậy cho tựa vào lòng từng chút một uy cho nàng.
Hắn cũng không biết mình bị cái vì, hắn ghét người trung nguyên nhưng lại không ghét oa nhi này, nhìn nàng đôi mắt to tròn ướt át hướng hắn xin nước liền đi rót nước, nhìn thấy nàng ánh mắt chờ mong nhìn hắn uy nước liền nâng nàng vậy mà uy. (Hạo ca huynh chắc rằng lúc đó ta là ánh mắt chờ mong mà không phải lo lắng ò.ó)
Uy nước xong Hiên Viên Hạo cũng không nói gì đỡ nàng nằm xuống rồi bước ra khỏi phòng, lát sau sư phụ bưng thuốc vào, nàng hỏi thăm thân thế hai người thì ra ngài là miêu cương dược sư, Hạo ca là do ngài nhặt được lúc năm tuổi và nhận làm đồ đệ.
Thì ra nàng được hai người cứu lúc đi ngang qua hàn đàm, không biết nàng thân phận thế nào nhưng là oa nhi bị thương nặng không đành lòng nên cứu nàng về, theo nàng hỏi thì nơi này cách ma giáo của nàng đến gần bao mươi dặm* nha.
*Ba mươi dặm = 48,28032 kilomet
Liên tiếp vài ngày qua nàng cuối cùng cũng đi lại được liền bám riết không tha nam hài kia, hỏi đông hỏi tây học hỏi cách nuôi cổ, vì sư phụ không nhận nữ đệ tử nên đành chịu.
Để che giấu thân phận nàng chỉ nói mình gọi Tiểu Kỳ, vì trong lúc khai thác thông tin từ hai người nàng nhận thấy mỗi lần nhắc đến Ám Nguyệt Thần Giáo thì Hạo ca cực kì không vui tựa hồ còn tức giận, mà sư phụ ánh mắt bi thương.
“Hạo ca ngươi dạy ta cách nuôi cổ đi mà, ta năn nỉ ngươi đó.” Kỳ Nhi áp dụng chiến thuật đĩa đeo bám riết không buông mà suốt ngày làm phiền người kia nuôi cổ, tuy được nhìn nhưng nàng không biết nên nuôi thế nào và làm sao điều khiển chúng.
Hiên Viên Hạo nhíu mày, nữ oa này có biết phiền là gì không từ khi đi lại được nàng cứ bám theo hắn một tấc không rời phiền chết đi được: “Tự học.” Lãnh đạm buông ra một câu không có ý giúp cũng không có ý từ chối vì nhìn đôi mắt oa nhi hình như chỉ cần hắn từ chối là nàng sẽ khóc ngay.
“Hạo ca ích kỉ ta đi tìm sư phụ.” Thấy nam hài không có ý định dạy, Kỳ Nhi quay đầu đi tìm sư phụ hy vọng thuyết phục được ngài.
Lúc nàng tới đang thấy sư phụ lau chùi một cây huyền cầm đã cũ nhưng màu sắc còn rất đẹp, nàng không tự chủ mà đưa tay lên gảy dây đàn khen ngợi: “Oa tiếng thật hay, trong trẻo ngân vang thật là một hảo cầm.”
“Tiểu Kỳ con biết đàn đúng không, nếu không phải người yêu đàn sẽ không biết giá trị của nó.”
Kỳ Nhi nhìn thấy sư phụ đôi mắt ưu thương nhìn vào cây huyền cầm, tâm không khỏi cũng sinh buồn liền nói: “Sư phụ để con đàn một khúc cho người nghe được không.”
Thấy sư phụ gật đầu đưa cầm qua Kỳ Nhi tiếp nhận đặt trên bàn đôi bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu dạo đàn* thử âm, cuối cùng quyết định đàn một trong hai bài nàng thích nhất khi học đàn.
*dạo đàn: lấy tay gảy gảy lên dây để thử âm giống dạo nhạc.
(bài này là Thiên Niên Duyên)
“Dòng lệ lạnh như sao băng rơi xuống.
Đánh tan nỗi nhớ nhung của ai.
Giữa dòng luôn hồi, viễn cảnh tương lai bị chôn vùi.
Dung nhan mơ hồ trong giấc mộng.
Đỉnh Côn Lôn, giang hồ xa xôi, hoa tàn hoa nở hoa đầy trời.
Than hồng trần, sắc tàn phai, thiên thượng nhân gian.
Tình như gió, tình như khói.
Dạo một khúc tỳ bà đã nghìn năm trôi qua.
Duyên kiếp này, duyên kiếp sau.
Thương hải tang điền, cùng năm tháng.
Thanh kiếm khi xưa chém tan bao nỗi hận.
Tựa lời thề nguyện của ai, trong thoáng chốc thế gian xoay vần.
Cuộc tình bị chia cách.
Làm quyến luyến hồi ức bao tháng ngày đã qua.
Đỉnh Côn Lôn, phù sinh xa vời.
Trong giấc mộng chỉ nhung nhớ đến người.
Cười thế gian, họa chu nhan, mây hờ hững trôi.
Tình khó tránh, tình tùy duyên.
Chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên.
Duyên kiếp này, duyên kiếp sau, khó phân cách khó chia lìa…”
Kỳ Nhi gảy một cái cuối cùng không gian như lắng đọng, tất cả chìm vào yên lặng, không có tiếng chim cũng không có tiếng côn trùng, chỉ còn tiếng gió thổi vào lá cây nghe xào xạc.
“hay cho câu chỉ làm uyên ương không làm tiên, khó phân cách, khó chia lìa, nhân sinh có ai đạt thành như thế, phù sinh như mộng, sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt …”
Kỳ Nhi thấy người hướng nàng tươi cười rồi bước vào trong phòng tiếng nói lại vang lên lần nữa: “Tiểu Kỳ con đàn rất hay đã có duyên như vậy ta tặng huyền cầm này lại cho con.” tiếng bước chân ngày càng xa bóng dáng dần khuất sau cánh cửa.
Kỳ Nhi ôm cầm ngồi ngẩn ngơ nhìn lại huyền cầm trong tay nàng, thở nhẹ ra khẽ nói: “Xem ra, đã động đến vết thương lòng của sư phụ rồi!.”. Nàng không thấy có một bóng dáng đứng sau hàng tre lặng lẽ quay đi.
Hiên Viên Hạo chỉ muốn nhìn xem nàng làm thế nào để thuyết phục sư phụ lại nghe được nàng tấu đàn, giọng ca trong trẻo cũng như tiếng đàn, bài hát đầy thâm ý một nhân nhi mười bốn tuổi đã có thể hát đến cảm xúc chân thật như vậy, nàng đã từng thương người khác sao.
“chết tiệt.” Hiên Viên Hạo tự mắng mình tại sao lại quan tâm một nữ hài tử xa lại chỉ mới quen biết được mấy ngày, nhưng nhìn thấy nàng mở đôi mắt long lanh hướng hắn cười gọi Hạo ca ca lại như có dòng nước ấm chảy qua tim hắn không tự giác muốn ôn nhu với nàng, bảo hộ nàng.
Đến khi nghe nàng đàn liền cảm thấy khâm phục, mới mười bốn tuổi cầm nghệ đã như vậy sau này không chừng là thiên âm chi nhân nhân gian khó gặp, nhưng khi nghĩ đến nàng cũng có người trong lòng hắn lại sinh cảm giác ghen ghét, chỉ muốn bóp chết người kia,thật ra hắn bị làm sao vậy.
Buổi sáng Thái Dương vừa mới thức vậy sau một đêm dài, những chú chim thi nhau hót, tiếng côn trùng rộn rã buổi ban mai, không khí vẫn còn hơi lạnh và sương bắt đầu tan ra.
Trong một căn nhà tre, trên giường một oa nhi đang say sưa ngủ thỉnh thoảng còn tủm tỉm cười, bên giường một nam hài khuôn mặt anh khí tuấn mỹ đang chăm chú nhìn người đang ngủ.
Oa nhi kia tựa hồ gặp ác mộng liền đạp văng cái chăn trên người. Nam hài nhíu mày kéo lại tấm chăn cho oa nhi nắm lấy bàn tay oa nhi vỗ nhẹ, xúc cảm ấm áp làm cho oa nhi yên tĩnh lại tiếp tục gặp chu công.
Thấy oa nhi lại say sưa ngủ nam hài mỉm cười đặt lên trán 0a nhi một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước liền đứng vậy bước ra ngoài, Tiếng cửa đóng lại hai mắt oa nhi liền mở to nhìn đỉnh giường.“Trời ạ! cái cảnh này sao thấy quen quá đi.” Thực ra khi Hạo ca nắm tay thì nàng đã tỉnh, nhưng vẫn giả bộ ngủ ai ngờ….ai ngờ…trời ạ!
Hiên Viên Hạo trở lại tay bưng theo một chậu nước ấm cùng khăn sạch đặt bên cạnh giường nhìn Tiểu Kỳ hai má hồng hồng ngực phập phồng đang giả bộ nằm ngủ. Khi nàng thức hắn đã biết chính là cố tình muốn hôn lên trán nàng xem phản ứng của nàng.
Nhìn nàng vì nụ hôn của hắn mà e thẹn (Su: Hạo ca huynh chắc không, KN:*đá* cấm làm phiền diễn viên.) tâm thập phần thõa mãn và kinh hỉ, bên ngoài lại lạnh nhạt như trước nhưng trong mắt tràn đầy ý cười: “Muốn học cách nuôi cổ thì mau thức dậy theo ta ra ngoài.” nói rồi đứng dậy bước ra ngoài, hắn biết nàng sẽ lập tức bật dậy cho xem.
Quả nhiên như thế Hiên Viên Hạo vừa khép cửa Kỳ Nhi trên giường liên bất dậy rửa mặt, thay quần áo sư phụ ra thôn trấn mua mấy ngày trước, chảy lại tóc màng giày liền chạy như bay ra ngoài: “Hạo ca ta thức rồi, ngươi hứa sẽ dạy ta nuôi cổ đúng không?.”
Nhìn Tiểu Kỳ vì một câu nói của hắn mà gấp gáp chạy tới đây, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, cái miệng thở dốc không ngừng hắn cảm thấy rất hài lòng: “Phải.” Lãnh đạm nói một chữ bước tới bên nàng thay nàng chỉnh sửa búi tóc, cũng không để ý cách xưng hô có phần không đúng của nàng.
Kỳ Nhi nghe hắn đồng ý tâm vui mừng như điên không để ý hành động của hắn có bao nhiêu ám muội: “Đừng chậm trễ nữa đi mau.” Kỳ Nhi nắm tay hắn kéo đến bên phải ngôi nhà, ở đó có một căn phòng nhỏ bên trong có rất nhiều hủ, lọ, có thảo dược, có độc dược nàng chỉ nhận thức hơn chục loại còn lại tất cả đều không biết. (cho nàng Su vào đây chắc mừng còn hơn ta)
Nhìn bàn tay hai người đan vào nhau Hiên Viên Hạo vô thanh mỉm cười, rồi lại nhìn thấy nàng vì mấy cái lọ trên bàn mà buông tay hắn ra, hắn chỉ muốn đập nát những thứ đó cho hả giận.
“Hạo ca đừng nhìn nữa mau dạy ta cách nuôi đi.” Kỳ Nhi thấy hắn nhìn mấy cái lọ nhíu mày sợ hắn đổi ý không muốn dạy liền thúc giục.
“Không phải như vậy, nên làm như thế này.” Hiên Viên Hạo thở dài đi tới bên cạnh nàng, nàng thật biết cách chọc hắn tức chết.
Trong phòng khung cảnh ấm áp nhu tình, nhưng cách nơi đó về phía nam hơn ba mươi dặm tình cảnh lại trầm mặc đến đáng sợ.
“Xoảng.” Chèn trà thứ một trăm lẻ tám bị đạp nát sau đó là tiếng rống giận: “Lũ ăn hại chỉ có một cái xác cũng tìm không ra ta nuôi các ngươi làm gì nữa, ngườu đâu đem ra ngoài giết hết cho ta.”
Đáng giận, hôm đó thấy nha đầu kia rơi xuống vực đáng lẽ hắn phải cho người xuống nhìn xem mới đúng. Kì Phong (cha ta giáo chủ Ám Nguyệt Thần Giáo, đề phòng nàng nào quên) sau khi nghe tin con gái hắn mất tích liền cho người đi tìm dưới vực cũng không thấy xác đâu, bên dưới chỉ có một cái hàn đàm cho người lặn xuống tìm cũng không thấy.
Đợi vài ngày cũng không thấy cái xác nào nổi lên hắn liền cảm thấy không ổn, cho người xung quanh hai mươi dặm tìm kiếm oa nhi kia cho rằng nàng còn nhỏ lại bị thương sẽ không chạy xa nào ngờ đã hơn mười ngày vẫn không tìm thấy.
“Hữu hộ pháp giáo chủ cho mời người đến gặp.” Khúc Minh cả kinh không lẽ bọn họ tìm được nha đầu kia rồi sao.
“Ta sẽ qua ngay.” dù sao cũng là ngươi từng trải sóng gió hơn mười năm hắn nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh đưa tay lấy trường kiếm bước ra ngoài.
* * *
Trong đại sảnh một nam nhân, một nha đầu cùng một tiểu nam hài đang ngồi, xung quanh là các hộ pháp cùng đương gia các lộ, xem ra lần này thực nghiêm trọng. (tèn tén ten…cho tràng pháo tay mừng Pracell lên sàn nào ”
“Hữu hộ pháp đến.” Tiếng nói bên ngoài vang lên, bóng dáng mặc lam y tiến vào cung kính quỳ xuống: “Tham kiến giáo chủ.” Khúc Minh là sư đệ của giáo chủ phu nhân nên đặt quyền không cần hành lễ với thiếu chủ.
“Khúc Minh bên ngươi có tin tức gì hay không.” Nguyệt Kì Phong thanh âm trầm thấp lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Bẩm giáo chủ vẫn chưa nhận được tin gì.” Khúc Minh nhìn nhìn tìm kiếm Trúc Linh Lan lại chuyển tầm mắt sang hướng khác trả lời.
“Phụ thân hài nhi đề nghị mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, rất có thể người trong giang hồ biết được thân phận muội muội mà bắt đi, hoặc giả được người cứu ra khỏi phạm vi của chúng ta.” Nguyệt Tĩnh Dạ ánh mắt thâm trầm nhìn khắp phòng một lượt.
“Dạ nhi tất cả giao cho ngươi quyết định, phụ thân vào trong xem mẫu thân của ngươi.” Nguyệt Kì Phong tâm hiện giờ đều bay đến bên cạnh thê tử làm sao còn tâm trí lo chuyện khác, cũng không thấy đôi mắt của hữu hộ pháp lóe lên một cái rồi biến mất.
“Vâng phụ thân.” Nguyệt Tĩnh Dạ đỡ phu thân một đoạn, hắn cũng rất lo cho mẫu thân. mẫu thân sau khi nghe tin muội muội mất tích liền ngất xỉu đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Nguyệt Tĩnh Dạ quay lại phòng hợp ánh mắt ôn nhu bị thay thế bằng băng hàn khí thế bức người nói: “Cứ chia ba người một nhóm nhỏ, chia nhau tìm trong vòng năm mươi dặm lấy dãy núi kia làm trung tâm, pháo hoa làm ám hiệu.”
“Hữu hộ pháp ngươi dẫn theo ba mươi người chia làm mười nhóm đi về phía đông và tây, tả hộ pháp ngươi cũng dẫn theo ba mươi người cùng ta đi về phía nam và bắc, Phi Yến ngươi cũng theo, tất cả về chuẩn bị một canh giờ sau xuất phát.” Nguyệt Tĩnh Dạ phất tay ra hiệu cho đám người còn mình đi vào trong nội đường.
* * *
Nguyệt Tĩnh Dạ sau khi phân phó hết đám người, một mình dẫn theo tả hộ pháp Dương Liệt Hỏa và Phi Yến lấy hàn đàm làm điểm xuất phát đi về phía nam.
Đi được ba ngày đều là cẩn cẩn dực dực* tra hỏi tin tức cũng đã cách hàn đàm kia rất xa nhưng vẫn không có tin tức gì, mà ai đó cứ viện cớ tiểu muội nhà hắn rất có thể bị người thanh lâu bắt đi cứ thế mà xông loạn, náo đến long trời lở đất, kết quả đều do hắn thu xếp.
*cẩn cẩn dực dực: Cẩn thận
Đến ngày thứ tư bọn họ đi đến Nam Thiên trấn thành trấn không lớn nhưng là nơi giao nhau của Thùy Thiên quốc và Diễm Minh quốc nên có rất nhiều khách điếm và tửu lâu.
Bọn họ chọn một tửu lâu sạch sẽ ngồi xuống gọi chút đồ ăn, vừa ăn vừa nghe ngóng tin tức. Phía trước tửu lâu là một hiệu thuốc khá lớn có rất đông người tới bốc thuốc.
“Thiếu chủ kia là….” Phi Yến vừa kêu lên liền bị hành động đưa tay lên miệng của tả hộ pháp làm cho im lặng.
“Nam tử kia không phải người trung nguyên là ngoại tộc, Kỳ Nhi cũng không có vẻ là bị ép buộc chắc là ân nhân cứu mạng, cứ quan sát xem sao.” Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn một nam tử trung niên dắt theo một nam hài và một nữ hài đi vào trong hiệu thuốc, hắn nhận ra nữ hài ăn mặc thô sơ kia là muội muội của mình.
Kỳ Nhi mấy ngày đều theo Hiên Viên Hạo học cách nuôi cổ ban đâu còn sợ mấy con cổ trùng kì dị kia nhưng dần dần cũng quen. Sáng nay lại nổi hứng muốn vào bếp làm mấy món ăn, trù nghệ của nàng không tồi mà còn rất ngon chính là hơi hậu đậu.
Trong lúc vô ý lại làm rơi nước sôi lên tay mình phỏng một mảng lớn, khiến cho cả hai nam nhân kia sốt sắn dẫn nàng lên trấn tìm đại phu, vì trong lúc luống cuống mà làm rơi lọ thuốc mỡ tan tành, thật ra ở hiện đại nàng cũng quen rồi không sao cả, nhưng hai người kia cứ một hai bắt nàng đi cũng đành chịu.
“Sư phụ người đừng lo lắng con không sao đâu.” Qua mấy ngày ở chung nàng cảm nhận được sư phụ rất yêu thương nàng, chăm sóc nàng như con gái.
“Nữ hài tử sao có thể nói như vậy, nếu như để lại sẹo thì sao cũng là nên mau chóng mua thuốc bôi vào.” Sư phụ hướng nàng tươi cười ấm áp nhẹ giọng nói giống như là một vị từ phụ*.
*từ phụ: phu thân hiền từ.
“Tiểu Kỳ đừng bướng nữa, dù sao cũng tới rồi thì cứ vào mua đi.” Hiên Viên Hạo thật không biết nàng có phải nữ nhân không, nữ nhân ai cũng sợ mình sẽ có một chút sẹo nhưng nàng lại hoàn toàn thờ ơ, là có người trong lòng rồi nên không quan tâm nữa sao. Nghĩ vậy tim của hắn thắt lại đau đớn.
“Vâng, mọi chuyện tùy hai người.” Kỳ Nhi thật hết cách với hai nam nhân này, hoàng thượng chưa gấp mà thái dám đã gấp rồi. Kỳ Nhi nhìn ra bên ngoài một vòng hiếu kì nhìn khách điếm đối diện liện bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc và một người nàng chưa từng gặp bao giờ.
Đại ca ra hiệu cho nàng hỏi nàng thế nào, nàng liền ra hiệu lại trả lời không có gì ca ca có thể qua đây, bắt quá không thể nói mình là người Ám Nguyệt Thần Giáo. Thấy ca ca gật đầu bước qua nàng quay vào nhìn hai người bên cạnh tâm khẽ thở dài: xem ra không thể ở cùng họ được nữa rồi.
“Tại hạ họ Tĩnh tên Dạ kiến quá các hạ, đây là lệnh muội nhà ta không may lúc trước gặp nạn cảm ơn các vị ra tay tương trợ, hôm nay ta đến là muốn dẫn muội muội về.” Nguyệt Tĩnh Dạ hiểu ý muội muội nên cũng không khai tên thật, tiếng nói cũng bớt vài phần lạnh thêm vài phần ôn hòa cho thấy giống như một thương nhân.
“Chuyện này, Tiểu Kỳ đây là ca ca của con sao.” Sư phụ quay sang ôn hòa hỏi nàng.
“Vâng, đây là ca ca con, sư phụ con phải trở về rồi.” Kỳ Nhi nhìn sư phụ lại nhìn qua Hiên Viên Hạo bắt gặp ánh mắt mất mác của hắn, tâm không khỏi có chút buồn bả.
“Cũng đúng con xa nhà nhiều ngay rồi cũng nên trở về.” Sư phụ hiền hòa gật đầu.
“Vậy cáo biệt hai vị ta dẫn tiểu muội trở về.” Nguyệt Tĩnh Dạ ôn hòa nói xoay người định bước đi lại bị một bàn tay kéo lại.
“Ca ca ta…ta còn để quên một chút đồ tại nhà của họ có thể quay về lấy được hay không.” Kỳ Nhi ánh mắt hy vọng nhìn ca ca. Nguyệt Tĩnh Dạ thấy nàng như vậy cũng bằng lòng quay lại, dù sao cũng đã tìm được mất thêm chút thời gian cũng không sao.
Sáu người quay về nhà của cổ vương, Kỳ Nhi thu dọn chút quần áo của mình rồi đi tới phòng nuôi cổ, thấy Hiên Viên Hạo đang đứng thất thần nhìn mấy lọ nàng tiến tới khẽ nói: “Hạo ca, ta phải trở về rồi cám ơn huynh dạy ta nuôi cổ còn dạy ta y thuật…ta..”
“Tiểu Kỳ nàng có người trong lòng rồi đúng không.” Hiên Viên Hạo lưng quay về phía nàng khàn giọng nói.
“Không có.” Kỳ Nhi lắc đầu buông xuống bao y hành lí đặt lên trên bàn, nàng chỉ xuyên về đây chưa được nửa năm lại ở miết trong phòng luyện công thì làm sao có người trong lòng đây.
“Vậy đã hứa hôn rồi sao.” Hiên Viên Hạo tiếng nói nặng nề tựa như đấu tranh rất lâu mới có thể mở lời.
“Cũng không có.” Kỳ Nhi lắc đầu định đứng vậy cáo từ, liền rơi vào một vòng tay ấm áp, người bị ôm chặt vào trong lòng Hiên Viên Hạo.
“Tiểu Kỳ làm thê tử của ta được không.” Hiên Viên Hạo kề sát tai này thì thầm, làm nàng trấn động không ngờ Hạo ca lại bài tỏ như thế.
“Hạo ca hôn nhân không phải trò đùa, huynh thật sự muốn ta làm thê tử sao.” Kỳ Nhi nàng thật ra ở hiện đại nhìn không ít những cặp tình nhân mau đến rồi cũng mau đi nên cũng không muốn cái tình cảm sớm nằng chiều mưa này.
“Cho ta năm năm, năm năm sau ta sẽ đến đón muội Tiểu Kỳ.” Hiên Viên hạo hôn lên môi nàng, nụ hôn bá đạo chiếm đoạt hết thảy.
Kỳ Nhi cũng muốn thử xem, nên để mặc nụ hôn kia lướt nhẹ trên môi, gặm cắn, mút lấy, rồi chiếc lưỡi của hắn với vào trong miệng nàng khoấy đảo lướt qua từng tấc trong khoan miệng, rồi lại ôn nhu quấn lấy cái lưỡi của nàng chơi đùa.
“ưm…ưm…” Nụ hôn kéo dài không có dấu hiệu dừng lại như muốn kéo dài vĩnh viễn vậy, hôn đến đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa hít thở không thông tê liệt ngã xuống.
“Ngô….a” Hắn dời đôi môi xuống cổ nàng mút mạnh, làm nàng như bị điện giật cơ thể run rẩy theo bản năng đưa tay đầy hắn ra tay lại bị chế trụ, đôi môi tiếp tục đi xuống đến vai nàng cắn mạnh.
“A.aa…” Nàng hét một tiếng rồi ngất đi, trước khi ngất nàng cảm thấy vai đang chảy máu lưỡi hắn ôn nhu liếm lên vai nàng, bàn tay xoa nhẹ trên đó.
Nguyệt Tĩnh Dạ nghe tiếng hét của muội muội định chạy qua xem chuyện gì, thì thấy cửa phòng mở ra nam nhân tên Hiên Viên Hạo ôm lấy muội muội của hắn đi ra.
“Nàng làm sao?” Nguyệt Tĩnh Dạ tiếp lấy muội muội từ tay nam nhân kia cau mày hỏi.
“Nàng không sao chỉ là ngất xỉu thôi.” Hiên Viên Hạo lưu luyến nhìn nữ tử trong lòng nam nhân tên Dạ Tĩnh xoay người bước đi.
Nguyệt Tĩnh Dạ định nói gì đó thì Dương Liệt Hỏa chụp vai hắn lắc đầu nói: “Dạ ta kiểm tra rồi nàng không có tổn thương gì cả, cũng không trúng độc chỉ là hôn mê bình thường thôi, đừng nên dây dưa chúng ta đi thôi.”
“Ân, cũng nên đem muội muội trở về cho mẫu thân và phụ thân yên tâm, đi thôi.” Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn thoáng qua nơi này ôm lấy Kỳ Nhi bước đi, Phi Yên và Dương Liệt Hỏa cũng nhìn thoáng qua rồi đi theo thiếu chủ bọn họ.
“Hạo nhi ngươi bỏ nó vào ngươi nàng.” Sư phụ Hiên Viên Hạo châm một tách trà cho mình.
“Sư phụ người trách con không, tự làm theo ý mình mà chưa được sự đồng ý của nàng.” Hiên Viên Hạo đi đến trước mặt sư phụ cuối đầu.
“Đây là chuyện của các con ta không thể xen vào, chỉ là con đừng qua cố chấp, ngày mai chúng ta khởi hành.” nói xong đặt tách trà xuống đi vào trong phòng
“Vâng! sư phụ.” Hiên Viên Hạo nhìn thoáng qua cửa sổ, qua cái giường nàng vẫn thường nằm nhắm mắt lại xoay người vào phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT