“Đại ca hảo.” Kỳ Nhi cười ngọt nhìn Nguyệt Tĩnh Dạ đang đỡ nàng, phía sau hắn còn không phải là tả hộ pháp ma giáo hỏa phụng – Dương Liệt Hỏa.
“Muội sao không hảo hảo mà dưỡng thai còn chạy đến đây làm gì.” Tĩnh Dạ nghiêm giọng, hắn biết muội muội của mình rất hoạt bát nhưng đã làm mẹ rồi thì cũng không thể tùy hứng, nếu để cho hai lão nhân gia nhìn thấy chắc một phen nước mắt cùng nước mũi.
“Bùm.” một tiếng, cả ba quay đầu lại thì thấy nha hoàn kia đã quỳ xuống, run rẩy nói: “Kỳ Nhi tiểu thư tha tội, là nô tỳ không cố ý, thật tình không cố ý đúng người…nô tỳ ….” Nàng ta hoảng sợ đến nỗi không nói được thành câu.
Kỳ Nhi dìu nàng ta đứng lên “Ta không sao, lần sau đừng như vậy nữa rất nguy hiểm.”
“Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.” Nha hoàn kia liên tục đa ta nàng, dập đầu một cái rồi mới đứng lên.
“Sau này đi đứng cho cẩn thận, trên hành lang của đại sảnh có quy định không được chạy.” Liệt Hỏa giáo huấn, anh mắt hơi nghiêm khắc.
“Nô tỳ đã hiểu, sẽ không dám tái phạm nữa.”
Nhưng ngay lúc Kỳ Nhi dìu nàng ta đứng lên trong bụng một trận thiên hồi địa chuyển, đau đến nàng không thể đừng vững, ôm bụng ngã ra sau “……A”
“Kỳ Nhi.” Hai tiếng nói đồng thời vang lên, Tĩnh Dạ lại thành công tiếp được nàng để nàng nằm trong lòng, lo lắng hỏi “Muội không sao chứ? có chuyện gì? có phải ảnh hưởng đến đứa nhỏ rồi hay không.”
“Dạ, mau đưa muội ấy đi gặp Su, có thể là động đến thai khí rồi.” Liệt Hỏa lo lắng, đưa tay bắt mạch cho nàng rồi nói với đại ca, đại ca trực tiếp bế nàng lên rồi chạy theo sau tả hộ pháp, chỉ lưu lại một nha đầu đang run rẩy đứng nhìn theo.
……..
“Rầm.” Tiếng động lớn làm mọi người trong phòng nhìn ra, bên ngoài là Liệt Hỏa và Nguyệt Tĩnh Dạ đang bồng Kỳ Nhi chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Tử Như đứng bật dậy chạy lại xem xét tình hình muội muội.
Nguyệt Tĩnh Dạ không nói, ôm lấy muội muội đi thẳng vào phòng ngủ, đặt nàng lên giường rồi mới quay sang mọi người: “Lúc muội ấy ở hành lang bị va chạm mạnh, hình như bị động thai khí, trong lúc ta bồng muội ấy đến đây thì ngất xỉu, Tử Dương…”
“Đừng gấp, tránh sang một bên đi.” Tử Dương xoăn tay áo lên, bắt đầu kiểm tra.
“Sao rồi?” Tiểu Miêu ai tay nắm vào nhau, gương mặt lo lắng nhìn chằm chằm người trên giường đang hôn mê.
“Cua, Kỳ Nhi có ở chỗ nàng hay không.” Tiếng nói từ bên ngoài cửa truyền vào kèm theo một chút tức giận.
Tử Như đi ra thấy Độc Cô Thảo, Lãnh Ngân Phong, Minh Châu và Hiên Viên Hạo đang bước vào.
“Đại tỷ, thê tử của ta có ở chỗ người không.” Hiên Viên Hạo tiến lên vài bước, nhìn quanh khắp phòng nhưng chẳng thấy ai ngoài vài nha hoàn đang đứng.
“muội ấy…..”
“Á……ư……đau quá.” Tiếng thét đau đớn vang lên trong phòng, đúng là tiếng của Kỳ Nhi.
Hiên Viên Hạo cấp tốc chạy thẳng vào trong, Độc Cô Thảo nhìn nhìn Tử Như, Tử Như nhún nhún vai xem như đáp trả, sau đó cùng chạy vào trong, Lãnh Ngân Phong và Minh Châu nhìn nhau khó hiểu, cũng chạy theo vào.
Hiên Viên Hạo vào phòng nhìn thấy chính là Kỳ Nhi miệng ngặm miếng vải, hai tay đang bị Liệt Hỏa và Tiểu Miêu đè lại ở đầu giường, Tử Dương đang đưa tay ấn lên bụng của nàng ấy gượng mặt rất chăm chú, hắn muốn tiến lên hỏi xem chuyện gì xảy ra, vừa đi tới liến có một người giữ hắn lại, quay đầu lại xem thì ra là Tĩnh Dạ.
“Muội ấy có lẽ phải sanh sớm.” đầu của Hiên Viên Hạo vang lên ong ong, nàng phải sanh sớm, đứa nhỏ xảy ra chuyện? có nguy hiểm gì không? có ảnh hưởng đến nàng không?
“Kỳ Nhi không có việc gì chứ?” Hiên Viên Hạo hỏi.
Trả lời hắn là một cái liếc mắt của Tử Dương kém theo giọng nói tức giận: “Nam nhân các ngươi còn ở trong này làm cái gì? đi ra ngoài hết đi, Kỳ Nhi sắp sanh rồi, muốn ở trong này thấy nàng ta bán nude à.”
Lãnh Ngân Phong vừa bước vào, nghe thấy câu nói đó thì rất tử giác xoay người đi trở lại gian phòng bên ngoài.
Tĩnh Dạ vuốt vuốt mũi, tuy hắn không hiểu lắm ngôn từ của thần y muội muội kia, nhưng vẫn nắm lấy Hiên Viên Hạo đang phát ngốc nhìn thê tử ra ngoài.
Tử Như và Độc Cô Thảo không có gì làm trong này cũng đành đi ra ngoài, tiện tay lôi luôn vị muội muội đang hứng thứ dạt dào hai mắt tỏa sáng kia.
Được phân phó các nha hoàn đem nước ấm cùng khăn mềm liên tục tiến vào.
Bên trong Kỳ Nhi vì bị Tử Dương châm kim nên tỉnh lại, đang chịu đau đớn do sinh sản, tóc nàng rối tung trên giường, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, hai tay bị hai vị tỷ tỷ nắm lấy, hai chân thì bị cột tránh cho nàng vì đau quá mà giãy đạp.
Tay của Tiêu Miêu bị nàng nắm đến phát đau nhưng cũng cắn răn chịu đựng, thỉnh thoảng sẽ dùng khăn lau mồ hôi trên mặt của nàng, Liệt Hỏa một tay đang bị cầm lấy, tay còn lại đặt sau lưng truyền nội lực giúp cho Kỳ Nhi thanh tỉnh.
“Tử Dương.”
“Chưa được, vẫn chưa có dấu hiệu mở ra, nàng ta chỉ đang trong giai đoạn đau tiền sản thôi.”
“Sau lại như vậy, đã gần một canh giờ rồi.”
“A….” bụng đau quá, đau như muốn nứt ra vậy, Kỳ Nhi thở hổn hển, suy yếu nói: “Su…Su….”
“Có ta.” Tử Dương đang ấn huyệt vị cho thai nhi, nghe thấy tiếng Kỳ Nhi gọi liền ngẩn đầu trả lời.
“Hứa với….ta, nếu…không thể giữ lại….cả hai…nhất….nhất định phải giữ đứa…nhỏ…” Kỳ Nhi dùng hết khí lực của toàn thân nói xong liền gục xuống, chỉ có thể ngước mặt thở từng ngụm nhỏ, hai tay nàng đã không còn chút khí lực nào, nhưng cơn đau cứ kéo dài từng đợt hành hạ nàng, theo bản năng mà siết chặt tay lại, các đốt ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch.
“Ngốc, muội sẽ không có việc gì, có chúng tỷ muội ở đây sẽ không để muội xảy ra việc gì cả.” Tiểu Miêu đặt lên trán nàng một nụ hôn trấn an.
“Đúng vậy! muội muốn rời đi chúng ta còn phải xem chúng ta có đồng ý hay không đã.” Liệt Hỏa tăng mạnh nội lực đang truyền vào trong cơ thể của Kỳ Nhi.
“Cám….cám ơn….” các tỷ, đều vui vẻ nhất của muội ở đời này chính là gặp được các tỷ muội!, Kỳ Nhi mỉm cười nhưng nụ cười vì đau đớn mà vặn vẹo, xem trong mắt ba người kia rất khó coi, trong lòng ba người dâng lên chua xót, đời này của Kỳ Nhi đã chịu khổ rất nhiều, bây giờ khó khăn lắm mới tìm về lại tình yêu chân chính, ông trời không lẽ nhẫn tâm cướp đi như vậy sao.
Tử Dương hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh, nàng là thần y nếu ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong thì sao xứng với danh hiệu thần y, Tử Dương nhìn một nha hoàn rồi phân phó: “Đi mau ra ngoài, nói với Nhị thư kí đi đến Tử Dương Uyển đem nhân sâm ngàn năm và lệ nhân ngư đến đây.”
“Dạ.” nha hoàn thấy mình bị kêu liền cấp tốc chạy ra ngoài.
Không bao lâu một phi thân vào trong phòng, Tử Dương đưa tay tiếp nhận lấy cây nhân sâm trực tiếp nhét vào miệng của Kỳ Nhi.
Độc Cô Thảo rất biết thời thế mà thay chỗ cho Liệt Hỏa, Kỳ Nhi bị nhét nhân sâm vào miệng chỉ cảm thấy một vị đắng chát lan tràn ra, nhưng cơ thể thư thái và có thêm sinh lực không ít…“A…..ư…”
Nghe tiếng Kỳ Nhi vì thống khổ mà la lên, Tử Dương phần nào yên tâm, chỉ sợ nàng ta không đủ khí lực đến lúc sinh thật sự thì rất nguy hiểm.
Liệt Hỏa tràn đầy mệt mỏi đi ra bên ngoài, liền bị một người bắt lấy kéo vào lòng truyền nội lực vào, nàng hướng lên trên mỉm cười, quả nhiên là thiếu chủ Tĩnh Dạ.
“Hỏa tỷ, tình hình sao rồi.” Minh Châu chạy lại trước mắt Liệt Hỏa
Liệt Hỏa lắc đầu “Không ổn lắm, nàng ấy đến bây giờ cũng chỉ mới đau bụng tiền sản, còn chưa có bắt đầu sinh.”
Như để chứng minh lời nói của Liệt Hỏa một tiếng hét dài thảm thiết vang lên “Á…..a…”
“Kỳ Nhi…” Hiên Viên Hạo lòng nóng như lửa đốt, tâm trạng không yên đang muốn liều mạng xong vào thì bị Lãnh Ngân Phong và Phong Khiếu Hoa mới đến ngăn lại.
“Hiên Viên huynh bình tĩnh lại, có Tử Dương ở đó sẽ không có vấn đề gì đâu”
“Đúng vậy, huynh xông vào trong đó cũng không giúp được gì, có khi lại càng rối loạn thêm mà thôi.”
“Các huynh bảo ta làm sao bình tĩnh, trong đó là thê tử của ta, nếu hôm này người nằm trong đó là thê tử các huynh, huynh có bình tĩnh như ta không.”
Hai người im lặng không nói, đúng vậy! nếu hôm nay người nằm trong kia là Thảo nhi [ Minh Châu] thì bọn họ của thể bình tĩnh như vậy không? Đáp án là — Không thể.
Tử Như và vài người khác trầm mặc, nếu hôm nay người nằm trong đó là họ vậy phu quân họ có thể lo lặng suốt ruột như vậy hay không? — đáp án là —- có!
Trong lòng các nữ nhân Mãn Nguyệt Lâu vui vẻ, bởi vì họ không chọn lầm người, trai tam thê tứ thiếp, gái chỉ thờ một chồng, bọn họ cảm thấy may mắn, trong biển người bao la lại có thể tim được người thật tâm yêu mình, che chở cho mình, sủng mình lúc tùy hứng.
Không khí trầm mặc kéo dài thêm hai canh giờ, đang trong lúc mọi người lo lắng không yên thì một tiếng khóc trẻ con vang lên mạnh mẽ, cho thấy đứa trẻ rất khỏe mạnh, mọi người rốt cuộc thở phào yên tâm.
“Oa…Oa…” tiếng khóc của nam hài lại vang lên đều đều, Độc Cô Thảo đang bồng đứa nhỏ từ từ đi ra, trên trán nàng thấm đẫm một tầng mồ hôi.
“Là con trai!” Minh Châu hứng phấn chạy đi nhìn cháu.
Độc Cô Thảo đưa đứa nhỏ cho Hiên Viên Hạo bế, sao đó túy ý để phu quân ôm lấy lau mồ hôi trên trán, nàng đúng là muốn cạn kiệt sức lực luôn rồi, nữ nhân sinh con chính là cực hình trên thế gian.
Hiên Viên Hạo tiếp lấy, đứa trẻ oa oa khóc làm hắn luống cuống tay chân, lần đầu làm cha nên thấy đứa nhỏ không cũng không biết phải dỗ dành ra sao, một tay bợ đầu một tay giữ thân đứa nhỏ, chăm chú ngắm gương mặt đứa nhỏ hồi lâu, hắn nhíu mày nói: “Giống một con khỉ nhỏ.”
Các nam nhân nhìn thấy đồng lọt gật đầu, đứa trẻ xấu quá, Kỳ Nhi cũng tính mỹ nhân xinh đẹp nhất nhì, Hiên Viên Hạo anh tuân bất phàm, sao con của hai người lại…..
Nữ nhân Mãn Nguyệt Lâu gân xanh bạo phát, bọn nam nhân này người nào cũng xem như hùng bá một phương, vậy mà đứa nhỏ khi mới sinh ra đều như thế cũng không biết, đợi khi đứa nhỏ hơn một tháng thì tranh giành không kịp đó a~, bảo bảo lúc đó vô cùng khả ái.
Tiểu Miêu đoạt lấy đưa trẻ dỗ cho nín khóc, hài nhi cũng dường như biết cha nó không thương nó nên khóc rất thương tâm, bây giờ được Tiểu Miêu dỗ dành nên chỉ còn khóc thúc thích nhè nhẹ.
“Trẻ con khi sanh ra đều như thế, các huynh khi mới trào đời cũng như vậy thôi, hừ.” Minh Châu tức giận, dám nói cháu nàng là khỉ sao???
Các nam nhân cau mày liên tưởng đến mình khi còn nhỏ có khuôn mặt giống oa nhi đang nằm trong lòng Tiểu Miêu kia —- Không thể nào, bọn họ mới không có xấu như thế?
Chính là lúc mọi người còn đang an tâm thì tiếng thét chói tai lại vang lên “A…a…”, theo phía sau là tiếng là hốt hoảng của Tử Dương “Zổ tỷ không xong, trong bụng Kỳ Nhi còn một đứa.”
Mọi người ngẩn ngơ: “Còn một đứa nữa”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT