Hôm sau Kỳ Nhi sắp xếp cho hai hài tử kia xong, leo lên xe ngựa cùng Hiên Viên Hạo quay trở về Miêu Cương, đến nơi hắn liền lao vào xử lí mọi chuyện, nàng được Tiểu Vy và Tuyệt Lâm kéo tới kéo lui hết chạy đông lại chạy tây.

Ba ngày sau, vào một ngày đẹp trời mấy trắng bay bay nàng khó khăn lắm mới thoát khỏi hai cái nha đầu kia, một mình trốn trên mái nhà sau hậu viện để thư giản thì nghe được một cuộc đối thoại vô cùng hay ho.

Có hai người đang đi về phía nàng là A nhị và A tam làm việc tại tiền sảnh, trên tay đang bưng mấy chén trà đã uống dỡ, vừa đi vừa tán gẫu.

“Nghe nói gì chưa Gia định thú thiếp đấy.”

“Thật sao, phu nhân hiền lành như vậy sao Gia lại lấy thiếp.”

“Nghe nói nàng kia rất xinh đẹp đánh đàn lại hay.”

“Vậy thì đã là gì, phu nhân nhà chúng ta mới là tuyệt sắc giai nhân, nàng ta đàn hay phu nhân chúng ta múa rất đẹp.”

“Nhưng người kia nghe nói đâu là thanh mai trúc mã với Gia.”

“Thanh mai trúc mã sao ta chưa từng nghe nói, nàng kia tên gì?”

“Tên là Tiểu Kỳ gì đó, là người trung nguyên”

Họ còn nói rất nhiều nhưng không thể nào lọt vào tai nàng nữa, Tiểu Kỳ sao nàng chính là Tiểu Kỳ thì đâu lại có thêm một người nữa chứ, nhất định có trá nàng phải điều tra xem nha đầu kia là ai dám giả mạo nàng.

Nàng đến viện phía tây tìm vì nơi đây chỉ có dãy nhà đó còn phòng trống thôi, quả nhiên trong căn phòng lớn nhất có một nam một nữ đang ngồi trò chuyện, không cần nhìn chỉ cần nghe tiếng cũng biết là ai.

“Hạo, ta nghe nói chàng muốn lập thiếp.” Kỳ Nhi cười bước vào bỏ qua nghi vấn trong lòng nàng thua người cũng không thua trận.

“Kỳ Nhi nàng đến, đây là Tiểu Kỳ ta nói với nàng” Hiên Viên Hạo giật mình nhìn nàng rồi đưa tay chỉ qua Tiểu Kỳ giả kia.

“Tỷ tỷ.” Nàng ta đừng lên hơi nhún người chào nàng, Kỳ Nhi trực tiếp ngó lơ không nhìn đến bước lại bàn ngồi, đưa mắt nhìn sang đánh giá nàng ta, da trắng môi hồng, mày thanh mi tú, hảo một cái mỹ nhân.

“Kỳ Nhi, ta biết có lỗi với nàng nhưng ta cũng đã nói trước cùng nàng, chỉ mong nàng độ lượng chung sống thật tốt cùng Tiểu Kỳ đừng khi dễ nàng ta là thiếp.” Hiên Viên Hạo giọng nói rất ấm nhưng ánh mặt nhìn nàng lại lạnh băng, là đang uy hiếp nàng sao, ngươi chỉ vì một người mới gặp đã xem ta như người chia uyên rẽ thúy sao.

“Hạo ca ca, muội tin Kỳ Nhi tỷ không phải loại người như vậy, chàng có việc cứ đi làm muội muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện.” Tiểu Kỳ giả mỉm cười cùng Hiên Viên Hạo.

Hiên Viên Hạo mỉm cười lại với nàng ta, đưa tay đỡ nàng ta ngồi xuống ghế rồi xoay người ra khỏi phòng, không hề nhìn nàng một lần, hahaha Hiên Viên Hạo a Hiên Viên Hạo đây là tình cảm của ngươi sao, mấy hôm trước còn cùng ta ân ái qua hôm sau lại trở mặt vô tình.

Hiên Viên Hạo ngươi thông minh một đời lại ngu một nhất thời, ngươi không phân biết đâu mới là người ngươi thương sao, tim đau quá, đau như bị ai cắt đi vậy.

Kỳ Nhi nhìn nàng ta đi đóng cửa phòng rồi quay lại bàn nói với nàng: “Nguyệt Kỳ Nhi, à ta nên gọi tỷ tỷ là thánh cô Ám Nguyệt Thần Giáo được không, hay là người của Mãn Nguyệt Lâu nhỉ.”

Nghe nàng nói như vậy Kỳ Nhi chấn động hoàn toàn, thân phận của nàng được nàng bào vệ rất tốt hơn nữa một nữ nhân mới đến sẽ không thể biết về nàng rõ như vậy, khẩn định là có chuẩn bị trước, Kỳ Nhi mắt lạnh nhìn nàng ta cũng không che dấu con người đáng sợ của mình: “Ngươi là ai?”

“Aiz nha, ta là Tiểu Kỳ bảo bối của Hiên Viên Hạo cổ vương, cũng là muội muội sắp tới của tỷ.” Nàng ta ánh mắt ma mị liếc nhìn Kỳ Nhi.

“Ngươi cho rằng ta không thể biết ngươi là ai.” Kỳ Nhi cười lạnh, ngoài chúng tỷ muội và…hắn ra nàng chưa bao giờ ôn hòa cùng ai cả.

“Ta biết tỷ tỷ rất có bản lãnh, nhưng ta đến làm một cái giao dịch cùng tỷ.” Nàng ta ngồi xuống đối diện nàng đưa qua một chén trà.

“Nói.” Nàng không muốn nhiều lời với kẻ đến tên mình cũng giấu diếm.

“Ngày mai vào giờ ngọ tỷ ra sau núi cách đây ba dặm sẽ rõ thôi.” Nàng ta cười làm một động tác tiễn khách.

Kỳ Nhi không nói gì bước về phòng, nàng biết cho dù có hỏi thêm cũng vô dụng tiện nhân kia nhất định sẽ không nói, đêm đó Hiên Viên Hạo cũng không trở về phòng hỏi Tiểu Vy thì mới biết hắn đang lo chuyện tác chiến cùng vài người khác.

….

Trưa hôm sau, Kỳ Nhi dùng bữa xong về phòng chuẩn bị một chút sau đó đi đến nơi đã hẹn, nơi đó đã có một người chờ nàng là Tiểu Kỳ giả kia, mới nãy còn cùng dùng chưa gì đã đến khinh công không tồi.

“Tỷ tỷ đã đến.” Nàng ta mỉm cười xoay người lại.

“Ai là tỷ tỷ của ngươi đừng ăn nói hàm hồ, nói, ngươi muốn giao dịch thế nào?” Kỳ Nhi lạnh nhạt bác bỏ, tiện nhân ta muốn xem ngươi giở trò gì.

“Thiên Niên Thần Chỉ, cái ta cần là nó chỉ cần ngươi đưa nó cho ta, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi và sẽ rời đi, để ngươi có thể hưởng phước bên cạnh hắn.” Thật khéo giả giờ bây giờ lại lộ nguyên hình.

“Ta không có Thiên Niên Thần Chỉ.” Muốn ta giao bảo bối trong nhà ra cho ngươi về nhà nằm mơ đi.

“À không có cũng không sao, ngươi đi trộm nó về là được.” Nàng ta không tức giận ngược lại cười đến yêu mị.

“Dựa vào gì bắt ta trộm nó cho ngươi.” Nàng cũng không phải ngu ngốc dù đưa Thiên Niên Thần Chỉ cho tiện nhân kia nàng ta không quay lại đâm nàng một nhát sao.

“Ta không muốn cùng ngươi dài dòng, nếu ngươi không đưa thì ta sẽ nói thân phận của ngươi ra.” Tiện nhân kia gương mắt bắt đầu co lại.

“Bị lộ thì thế nào ngươi có giỏi cứ nói.” Kỳ Nhi cười đến trăm hoa đua nở, muốn dọa nàng ngoại trừ chúng tỷ muội ra người đó còn chưa sinh ra trên đời đâu.

“Vậy nếu như đổi với thuốc giải của Mạn Liên hoa thì sao.” Bây giờ đến lượt tiện nhân kia cười, nhưng gương mặt Kỳ Nhi cứng đờ.

“À chắc là ngươi không biết đâu nhỉ Tuyệt Lâm là người của ta, người còn nhớ hơn một hai tháng trước ngày nào ngươi cũng ăn canh do nàng ta nấu, còn trong vườn thì trồng Mạn Liên hoa, trước cửa phòng ngươi lại có một chậu Bích Tu hoa hay không.”

“Tam Tiên Độc.” Kỳ Nhi rất nhanh lấy lại trấn tĩnh, Tam Tiên Độc là dùng ba loại hoa phối hợp mà thành độc này là mãn tính, năm xưa ngoài Y Tiên Lăng Diệc Thần ra không ai có thể giải, ba loài hoa đó sinh trưởng ở ba vùng khác nhau nên cũng không thường gặp trừ khi là cố tình đem về trồng.

Sắc mặt Kỳ Nhi trầm xuống, xem ra tiện nhân kia đã có chuẩn bị: “Ngươi tưởng ta không giải được Tam Tiên Độc.”

“Ta biết ngươi có một muội muội là đệ tử Y Tiên nhưng Tam Tiên Độc cũng có cái tên khác là tam thiên, độc trong vòng ba tháng sẽ phát độc ngươi tự tin có thể kịp lúc giải sao.” Nàng ta nhìn Kỳ Nhi âm hiểm cười.

“Vậy trước đó ta sẽ giải quyết ngươi trước.” Nuột váo một viên Kim Ngân Lộ Kỳ Nhi bắt đầu động thủ, rút ra Phệ Hồn Tiên đánh thẳng về phía nàng ta.

Hiển nhiên Tiểu Kỳ giả không ngờ rằng Kỳ Nhi lại bất chấp mình đang giữ giải dược mà động thủ, liền chật vật né tránh, roi kia quất thẳng xuống đất để lại một vết nứt thật dài nếu đánh trúng khẳng định sẽ chết.

Nào để cho tiện nhân dám uy hiếp nàng còn có thể sống như vậy, tay xoay chuyển, Phệ Hồn Tiên như có sinh mạng quay đầu về phía Tiểu Kỳ giả kia, đột nhiên nàng thấy trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười hiểm độc đắc ý, Kỳ Nhi không hiểu chuyện gì nhưng roi đã đánh trúng tiện nhân kia nàng văng thẳng vào trong gốc cây phun ra một ngụm máu.

“Tiểu Kỳ” Một tiếng rống giận dữ truyền đến, một bóng dáng thanh sắc từ xa bay tới đáp xuống bên người Tiểu Kỳ giả, người đến là Hiên Viên Hạo, hắn vòng tay ôm lấy lo lắng quan tâm hỏi han.

“Tiểu Kỳ nàng làm sao, Tiểu Kỳ đừng dọa ta.” Hiên Viên Hạo suốt ruột ôm lấy nàng tựa vào lòng mình đưa tay bắt mạch đột nhiên cao mày.

“Hạo..ca ca, ta thật sự rất yêu chàng, ta…khụ khụ.” chưa nói hết Tiểu Kỳ giả kia phun ra một ngụm máu lớn nữa

“Tiểu Kỳ nàng đừng nói gì nữa, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì đâu.” Hiên Viên Hạo ôn nhu dỗ dành như bảo bối hắn trân trọng nhất, Kỳ Nhi nhìn hết một màn này ghen tỵ cùng đố Kị sâu sắc nổi lên trong lòng nàng.

Hiên Viên Hạo để Tiểu Kỳ kia dựa vào gốc cây chậm rãi đứng vậy đi về phía nàng, dừng cách nàng năm bước hắn nói: “Nàng là người của ma giáo đúng không.”

Lạnh thật lạnh hắn chưa từng nhìn nàng lạnh như vậy, nàng gian nan nói: “Ta không nghĩ sẽ lừa chàng.”

“Nàng biết võ công vì sao còn giả bộ yếu đuối trước mặt ta.” Hiên Viên Hạo nhìn nàng như một người xa lạ không quen biết khiến tim nàng đau thắt lại cảm giác chua xót lại dâng trào.

“Ta không hề lừa chàng, cũng không hề có ý muốn giấu diếm chỉ là nhưng lúc ta định ra tay thì đã có người ra tay trước, ta…” Kỳ Nhi nhìn hắn.

Hiên Viên Hạo cười lạnh: “Đúng nàng chưa hề gạt ta lừa dối ta, là ta ngu ngốc tin tưởng nàng đúng không, Thánh Cô Ám Nguyệt giáo con gái Của Nguyệt Kì Phong, Nguyệt Kỳ Nhi, nàng tiếp cận ta là có mục đích gì.”

“Ta không hề, chỉ là trùng hợp thôi ta chỉ muốn cứu ca ca của mình vô tình chàng lại ra điều kiện kia nên ta…”

“Nên thuận gió đẩy thuyền, giả dạng bên cạnh ta đối tốt với ta lấy đi niềm tin của ta,….Kỳ Nhi ngươi sai rồi ta không hận người lừa gạt ta nhưng ngươi đã thương Tiểu Kỳ còn hạ độc nàng ta không thể tha thứ.”

Hiên Viên Hạo cướp lời của nàng, nói lại bằng giọng mỉa mai rồi lại âm trầm đến đáng sợ.

Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn hắn nàng khi nào lại đê tiện đến như vậy, võ công khi nào tệ hại đến phải dùng độc, Kỳ Nhi nhìn hắn nói: “Ta nói không cóm chàng tin ta không.”

“Không tin.” Hắn lạnh lùng nói ra hai chữ.

Nãy giờ vẫn ngồi yên xem kịch Tiểu Kỳ giả kia môi câu khởi nụ cười tàn nhẫn rút ra trong mình hai cái ám khí định phóng thẳng về phía Hiên Viên Hạo, Kỳ Nhi nhìn thấy nhất thời hoảng hốt vung roi lên đánh văng ám khí cũng đánh cho nàng ta một roi thừa sống thiếu chết.

“Tiện nhân dám trước mặt ta hại hắn.” Kỳ Nhi nghiến răng căm phẫn.

Hiên Viên Hạo thì kinh hãi không để ý đến Kỳ Nhi quay về bên Tiểu Kỳ của hắn điểm trụ cầm máu cho nàng, quay lại âm lãnh nhìn Kỳ Nhi: “Nguyệt Kỳ Nhi ngươi đừng quá đàng muốn giết người diệt khẩu sao.” Hiên Viên Hạo mất lí trí rồi hắn không ngờ nàng có thể trước mặt hắn vẫn có thể ung dung đánh Tiểu Kỳ đến thế.

“Nếu ta nói nàng ta là gian tế đến để lấy Thiên Niên Thần Chỉ chàng có tin không, Tuyệt Lâm cũng là đồng bọn cùng nàng ta, bọn họ hợp tác họ Tam Tiên Độc chúng ta….”

“Đủ rồi ta không muốn nghe thêm nữa.” Hiên Viên Hạo giận dữ hét tom hắn không muốn nghe nàng giả dối nữa, ngay cả Tuyệt Lâm nàng cũng muốn kéo vào, Tuyệt Lâm có gì đắc tội nàng luôn xem nàng như tỷ tỷ ruột mà hết lòng đối đãi, vì sao nàng lại trở thành con người am ngoan thế này: “Ta nói lại lần nữa mau đưa thuốc giải.”

Kỳ Nhi mắt lạnh nhìn hắn: “Ta không hạ độc nàng nên không có giải dược, tin hay không tùy chàng.”

Trong mắt Hiên Viên Hạo hiện lên tia tàn khóc lãnh lệ, hắn nhấn vào đai lưng một cái một ánh sắc trắng bạc lóe lên, một trường kiếm dài đuôi màu trắng nằm trong tay hắn, vun kiếm về phía nàng.

Kỳ Nhi đứng yên để mũi kiếm xuyên qua ngực nàng cách vị trí trái tim chừng ba phân, là do khi nãy hắn xoay mũi kiếm nếu không kiếm kia đã đâm thẳng vào tim nàng, Kỳ Nhi đứng đó yên lặng mà đứng nhìn hắn như muốn khắc ghi dung nhan của hắn vào tim mình.

Hiên Viên Hạo sững người trấn tĩnh, hắn tưởng nàng sẽ tránh né sẽ đánh lại vì sao lại đứng im như vậy, nếu không phải hắn phát hiện nàng không nhún nhích mà đổi hướng kiếm nàng bây giờ có lẽ đã là cái xác trước mặt hắn rồi.

“Hiên Viên Hạo, tại sao ta lại không cảm thấy đau vậy, rõ rãng là ngươi đã đâm ta một nhát mà.” Kỳ Nhi thê lương nhìn hắn máu theo khóe môi nàng tràn ra, gương mặt vốn xinh đẹp nay lại .

“Kỳ Nhi nàng…” Hiên Viên Hạo kinh hãi muốn đưa tay đỡ lấy nàng lại bị nàng hất văng ra.

“Hiên Viên Hạo, từ một khắc kiếm ngươi đâm vào ta thì tim ta đã chết rồi, Hiên Viên Hạo ngươi đừng gọi ta là Kỳ Nhi bởi….Khụ…khụ….ngươi không xứng.” Kỳ Nhi lùi về sau từng bước cách xa hắn.

“Khụ khụ.” Tiểu Kỳ ho lên làm Hiên Viên Hạo bừng tỉnh chạy lại chỗ nàng.

Kỳ Nhi không còn nghe thấy bọn họ nói gì chỉ tự hỏi mình, tim nàng vì sao không còn đau nữa, nàng sợ nhất là đau không phải sao, vì sao phải nhẫn nhịn như vậy, nàng là tiểu công chúa của Mãn Nguyệt Lâu là hòn ngọc trên tay Zổ tỷ, dù ở hiện đại hay cổ đại nàng vẫn được mọi người che chở thương yêu chưa ai làm nàng thương tổn đến mức này.

Tiểu Kỳ kia không biết nói với hắn cái gì, Hiên Viên Hạo quay lại nhìn Kỳ Nhi gương mặt trắng bệch rồi đưa tay bồng lấy Tiểu Kỳ giả phi thân quay trở về, Kỳ Nhi đứng tại đó mắt nhìn thấy bóng dáng hắn khuất xa, đem theo người con gái hắn “yêu” bỏ đi.

Kỳ Nhi lê lết về đến trong phòng của mình tự sơ cứu vết thương, nhưng vết thương trước ngực phải khâu lại, nàng dùng thuốc gây tê tự mình điều chế thoa lên tạm thời cầm máu rồi dùng vài sạch băng kín lại, nàng không phải đai phu không thể tự khâu nàng cũng không có can đảm đó.

Nàng nằm trên giường mê man đến tối mới tỉnh lại cũng mai nhờ Kim Ngân lộ bảo trụ tâm mạch cho nàng nếu không nàng thực sự phải xa rời chúng tỷ muội rồi.

Tiểu Vy bưng vào chén cháo nóng đưa đến cho nàng, cũng kinh hoảng không kém la lên: “Trời ơi! phu nhân người đây là làm sao ta đi báo với Gia.” nói xong định chạy đi bị Kỳ Nhi kéo lại.

“Không cần…ta không sao.” Nói ra mới thấy giọng mình khàn khàn muốn không ra tiếng.

“Phu nhân dù người có cùng Gia cãi nhau cũng đừng như vậy, phu thê đầu giường cãi cuối giường làm lành không phải sao, dù Gia có lấy thiếp người vẫn là đại phu của chúng ta mà.” Kỳ Nhi nắm tay nàng ôn tồn nói, thật không giống phong cách của một nha đầu tí nào.

“Ta và hắn đã không còn gì.” Kỳ Nhi thản nhiên nói.

“Phu nhân….” Tiểu Vy còn muốn nói tiếp một chút thì bị Kỳ Nhi khoát tay ngăn lại, đành thở dài bước ra ngoài.



Kỳ Nhi sau một đem suy nghĩ cũng thông suốt dù hắn tuyệt tình nàng cũng đừng quá tuyệt nghĩa, hắn cũng chỉ là nhất thời u mê chỉ cần nàng chứng minh người kia không phải là Tiểu Kỳ thì được rồi, còn Tam Tiên Độc thì chờ muội muội nàng đến giải đi, có Kim Ngân Lộ có thể bào trụ tâm mạch trong trăm ngày mà.

Kỳ Nhi hỏi hạ nhân biết hắn đêm qua ở thư phòng suốt đêm, nàng tay bưng theo một cái bánh gato, hôm nay là sinh nhật của hắn xem như kiếm một cái cớ làm hòa đi, nếu nàng cứ đi như vậy bọn tiện nhân kia càng đắc ý thôi.

Đi đến trước cửa phòng bên trong mùi rượu nồng nặc làn tỏa ra đến bên ngoài, Kỳ Nhi cao mày đưa một tay đẩy cửa ra, bên trong không có ai cả trên bàn trống không cho thấy không có ai ở đây, nhưng nàng liếc mắt về phía tiểu phòng dùng để nghĩ ngơi thì phát hiện có người, thở dài bước quá: xem ra là hắn uống rượu sai đang ngủ.

Vén lên bức màn dày nhìn vào bên trong, hai mắt nàng nhìn đến trừng trừng cái bánh trên tay “bịt” rơi xuống đất, nước mắt nàng chảy dài trên đôi gò má trắng nõn, không…không nàng không muốn tin đây là sự thật…không….hắn không thể đối xử với nàng như thế…

“Aaaaaa” Hét dài, Kỳ Nhi lao như gió ra khỏi phòng, phóng qua tường viện một mạch chạy đến Biệt Vân thành rẽ vào hẽm nhỏ thở hổn hển.

Bên trong màn trướng vì tiếng la kia mà từ từ chuyển tỉnh, Hiên Viên Hạo xoa cái trán nhức như búa bổ của mình lầm bầm vào tiếng, định xốc chân ngồi dậy lại phát hiện bên cạnh mình có người, theo bản năng nhìn qua, chờ nhìn rõ người kia là ai không khỏi sợ ngây người.

Phóng nhanh xuống giường mặc quần áo, phát hiện mình vẫn mặc tiết khố và lý y chỉ có đều hơi mở rộng, ngoài ra rất bình thường không có gì đặc biệt cả, nhưng hắn một chút cũng không nhớ những chuyện xảy ra đêm qua. Hắn chỉ nhớ mình rất khổ tâm đi tìm rượu giải sầu nhưng rượu vào càng sầu thêm, sau đó mơ mơ màng màng bị người đưa về phòng.

Cố gắng lắc đầu cho thanh tỉnh, vừa mặc xong ngoại y trên giường truyền đến tiếng nói thanh thúy nũng nịu: “Hạo ca ca…”

Tiểu Kỳ ngồi dậy ánh mắt mơ màng nhìn hắn, nàng ngồi dậy chăn tuột xuống, đôi vai mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, nhưng không có gì khác nữa chỉ là nàng ta không mặc trung y thôi, Hiên Viên Hạo thở phào nhẹ nhỏm cũng may là không có gì xảy ra.

Nhưng tiếng la khi nãy là của ai, cao mày suy nghĩ lại vô ý phát hiện gần bên giường có một cái bánh bị rơi xuống nát bét, cái bánh hình dạng rất lạ hắn chưa gặp bao giờ, bước lại nhìn kĩ trên bánh có dòng chữ đáng lí rất đẹp nhưng bây giờ lại xiêu quẹo: Hạo chúc mừng sinh nhật, và một dòng chữ hắn chưa gặp bao giờ: happy birthday.

Ngay lúc hắn đang chăm chú nhìn cái cái bánh nát bét kia, thì Tuyệt Lâm chạy vào giọng là khẩn thiết mà hoảng loạn: “Hạo Kỳ ca ca, tẩu tẩu bỏ đi rồi, có người thấy tỷ ấy phi thân qua tường mà chạy đi.”

Hiên Viên Hạo nơi này còn chưa thấy triệt cảm giác của mình, thì bên kia Kỳ Nhi lệ chảy như mưa khóc đến tê tâm liệt phế, nàng ngã quỵ bên chân tường khó khăn thở dốc, trong tim lại rất đau, đau đến mức tưởng chừng không dứt, đau đến mức không sao thở được, đau đến mức giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ chết đi.

Kỳ Nhi giương mắt nhìn phía trời xa, chỉ thấy đàn chim xếp thành hình chữ Nhân đang bay về phía Nam di trú, Miêu Cương đang vào mùa đông nên rất lạnh, Kỳ Nhi sáng sớm đã đi chuẩn bị bánh cho hắn cũng không mặc dày bao nhiêu, nhưng do tiếp xúc cùng lửa nóng nàng cũng không thấy lạnh…nhưng bây giờ thật lạnh quá, còn lạnh hơn cả khi nàng nhảy vào Hàn Đàm.

Thời tiết rét lạnh, chim chóc đều phải bay về Phương Nam. Nếu lòng người cũng lạnh, có phải cũng sẽ giống như chim kia, đều không thể níu giữ lại được phải không?

Kỳ Nhi men theo tường đứng vậy, theo lối nhỏ trong hẻm từ từ ra tới cửa thành, còn lúc đó trên đường lớn từng xe từng xe hàng hóa thật lớn, mà dẫn đầu là hai đại nam nhân anh tuấn bên cạnh là hai vị mĩ nhân, một anh khí một linh động đang cười nói vui vẻ, thoáng chốc không biết vì sao thanh y nữ tử trong bốn người quay đầu về hướng con hẻm Kỳ Nhi đang đi kia mà chăm chú nhìn.

“Zổ tỷ nhìn cái gì có chàng nào đẹp sao?” Tử y nữ tử cũng quay đầu lại nhìn nhìn.

“Không có, chỉ cảm giác hình như gặp người quen.” Thanh y nữ tử lắc đầu xoay người lại tiếp tục đi.

“Thảo nhi, sắp gặp muội muội sao thấy nàng không vui lên vậy?” bạch y nam nhân bên cạnh thanh y nữ tử lên tiếng.

“Muội không biết chỉ là luôn cảm thấy bất an.” Thanh y nữ tử đưa tay xoa ngực nàng cảm thấy nơi này ẩn ẩn đau.

“Yên tâm đi, chúng ta sắp đến Tuyết Vũ Lâu.” Lam y nam nhân bên cạnh tử y nữ tử cười nói.

Bọn họ tiếp tục lên đường, chỉ duy thanh y nữ tử kia lại nhìn lại con hẻm đã khuất xa kia một lần cay mày trầm tư….

.

.

.

Nếu cứ như thế mà để cho Kỳ Nhi rời đi, có thể bọn họ sẽ trở nên xa lạ, không còn một chút ràng buộc nữa. Tuy hắn hiểu rất rõ, nếu hắn cùng nàng qua lại, đối với nàng, đối với hắn, cả đối với Tiểu Kỳ mà nói, đều không phải là chuyện tốt.

Nhưng bảo hắn cứ đứng trơ mắt mà nhìn bóng dáng ôn như tựa thủy kia rời xa mãi mãi, lý trí có thể cho phép hắn làm ngơ, nhưng tình cảm bất luận thế nào cũng không cho phép hắn chấp nhận điều đó, tại sao lại như thế, người hắn yêu không phải là Tiểu Kỳ hắn luôn chờ đợi sao, vì sao trong tâm trí chỉ là hình ảnh của nàng?.

Hiên Viên Hạo thất thần ngồi xuống ghế, ngay tại lúc hắn muốn bất chấp tất cả để đem nàng trở về thì một đạo ánh sáng lóe lên trước mặt hắn, hắn nghiêng người né tránh nhưng phía sau vẫn là bị trúng một kiếm.

Hắn kinh hãi nhìn hai nữ nhân trước mắt đang cười đến ngoan độc tiến về phía hắn, Hiên Viên Hạo thấy thế sắc mặc trở nên u ám, nói: “Các ngươi thật sự là ai?”

“Haha…Cổ vương thân mến, bọn ta đương nhiên là do người khác sai đến giết ngươi rồi, chỉ bằng một kế ly gián nho nhỏ đã có thể khiến phu thê ngươi tương tàn, màn kịch này cũng thật quá hấp dẫn đi.” Tuyệt Lâm vừa cười vừa nói.

“Muội muội sao lại nói vậy, phu nhân của hắn đích xác là người của Ám Nguyệt giáo mà, hắn hận Ám Nguyệt giáo như vậy, chúng ta chỉ là giúp hắn một tay thôi đúng hay không.” Tiểu Kỳ ra chiều thương tiếc thở dài.

“Cổ vương ngươi ít chống cự đi, ngươi trúng độc của bọn ta sớm hay muốn cũng phải chết thôi, ngoan ngoãn giao ra Thiên Niên Thần Chỉ ít nhất chúng ta cho ngươi được chết thống khoái.” Tuyệt Lâm nhìn hắn đầy đắc ý.

“Các ngươi đến tột cùng là người của ai?” Hiên Viên Hạo mắt lạnh nhìn các nàng.

“Hảo a, ta cho người chết cũng biết xuống diêm vương mà kiện ai.” Tiểu Kỳ tháo ra chiếc mặt nạ da người lộ ra khuôn mặt thật của nàng ta, bên phải có vết sẹo thật lớn, bên trong rất xấu xí, cười nói: “Ta là tam đương gia Vạn Ảnh Các Hàn Liên, người bên cạnh là phó nhị đương gia Vạn Ánh Lâu Hàn Mộng, ngươi còn thắc mắc thì hỏi luôn đi dù sao cũng sắp chết mà”

Thì ra là vậy, hắn đúng là ngu nhất trên đời này người đối đãi ôn nhu đem hết tấm lòng ra yêu hắn, hắn lại vô tình xem như không thấy, trái lại cứ đi tìm một bóng hình vô vọng để rồi mất đi tình yêu chân chính.

Hiên Viên Hạo chậm rãi nở nụ cười, cười đến điên cuồng cười đến tâm can đau thắt, nhìn hai người kia từng chữ từng chữ nói: “Muốn Thiên Niên Thần Chỉ, hảo, đi theo ta.” Bên trong phòng quá hẹp không thể một chọi hai, hắn cần không gian rộng lớn hơn để giao thủ, dù cho tính mạng này có không còn thì có là gì, mất đi nàng hắn đã thực sự không còn gì cả, đến lúc nhận ra hắn yêu nàng biết bao nhiêu thì cũng quá muộn, hắn tổn thương nàng đã rất sâu rồi.

Hàn Mộng và Hàn Liên liếc mắt nhìn, không do dự phi thân chạy theo, người kia đã bị thương đã bị trúng độc không lẽ các nàng sợ hắn sao.

Ra đến đại sảnh Hiên Viên Hạo không thấy một nha đinh nào cả, nha hoàn cũng không thấy xem ra là có chuẩn bị từ trước hết rồi, chậm rãi xoay người đối diện cùng hai nữ nhân rắn rết kia, hắn không chút do dự rút ra Tố Tiên kiếm mà sư phụ cho, đánh thẳng về hai người kia.

Hiên Viên Hạo âm thầm thề: nếu như số kiếp hôm nay hắn có thể thoát được nhất định sẽ đi tìm nàng, cho dù quỳ dưới chân nàng nhận lỗi cũng không sao cả, chỉ cần nàng tha thứ cho hắn là được, nàng là người Ám Nguyệt giáo thì sao, con người đâu ai có thể chọn phụ mẫu cho mình, là chuyện của đời trước thì nên để đời trước giải quyết vì sao lại tổn thương nàng.

Hiên Viên Hạo cắn chặt răng, liều mạng vận khí ngăn không cho nội lực thoát ra chiêu chiêu hoa lệ đánh thẳng về Hàn Mộng và Hàn Liên.

Hàn Mộng kinh hãi, không ngờ trúng dược của nàng mà hắn còn có thể phát huy nội lực kinh người như vậy, chật vật né sang một bên. Hàn Liên thì không may mắn như vậy, ngay khi vừa đáp xuống thì Hiên Viên Hạo đánh tới nàng né không được nhanh trúng phải một kiếm, trên tay một vệt máu dài vết thương sâu đến thấy được bạch cốt.

Hiên Viên Hạo tay không ngừng, sát khí mãnh liệt mắt hắn đỏ ngầu lên vì giận dữ và ân hận, đánh cho hai nữ nhân kia chỉ biết lui phòng thủ, kiếm chiêu sắc bén công kích lẫn nhau, hai người kia cũng không phải đèn cạn dầu chiêu đến thì cản cố gắng trì hoãn tìm sơ hở.

Thanh kiếm trong tay Hiên Viên Hạo tung hoành, rõ ràng trong tay chỉ cầm mỗi thanh kiếm, nhưng trong chốc lát, xung quanh hắn lại xuất hiện vô số đạo kiếm khí, lao về phía hai nữ nhân kia.

Hiên Viên Hạo cũng không thể kéo dài được bao lâu, trong lúc sơ hở bị Hàn Liên tung chưởng bức lui về sau ba trượng

Ói ra một ngụm máu hắn tựa vào cây cột phía sau ôm ngực bình ổn khí, xung quanh đã tan nát vì trận đánh của ba người, Hàn Liên, Hàn Mộng tung kiếm về phía hắn, một người đánh phần thân một người đánh hạ bàn.

Hai người chưa chạm đến Hiên Viên Hạo, đã bị một cỗ nội lực cực đại đánh văng về phía sau miệng chảy ra máu, hai người nhìn ra cửa chỉ thấy bốn người đang tiến vào, hai nữ nhân cùng hai nam nhân, người vừa ra tay đã thương các nàng là bạch y nam nhân trong số bọn họ.

bạch y nam tử thu tay về, thanh y nữ nhân bên cạnh cất giọng nói: “Ngân Phong, Đỗ Nhất hai nha đầu kia giao cho hai người.” nói đoạn cùng tử y nữ nhân bước về phía Hiên Viên Hạo.

Tử y nữ nhân thoáng quay đầu lại nhìn, liền hét lớn: “Nhất Nhất không được để người áo hồng chạy trốn, nàng ta là tỳ nữ thân cận trước đây của lão thái bà kia đó.”

Hai nam nhận liếc mắt nhìn nhau đồng loạt ra tay, Hàn Liên và Hàn Mộng thấy tình thế không ổn định chạy trốn, nhưng bị một trước một sau bị cản lại, chưa tới ba chiêu đã bị chế trụ điểm huyệt.

Thanh y nữ tử kia là ai đương nhiên là nhị thư kí Mãn Nguyệt Lâu — Độc Cô Thảo rồi, còn tử y nữ tử còn ai khác ngoài đệ tử độc nhất của Y Tiên Lăng Diệc Thần– Tử Dương, hai nam nhân đi theo họ còn phải hỏi sao là võ lâm minh chủ vang danh gần xa Lãnh Ngân Phong và đệ nhất thần bộ Đỗ Nhất hộ tống nhị vị phu nhân áp tải lương thực.

Độc Cô Thảo và Tử Dương bước về phía Hiên Viên Hạo, Tử Dương đưa tay bắt mạch cho hắn thở dài một hơi miệng nói: “May mắn còn cứu được.” không nói không rằng đưa vào miệng hắn một viên thuốc màu hoàng kim, ép hắn nuốt xuống sao đó chạy về bên Đỗ Nhất chọc ghẹo không thèm để ý đến người vừa được nàng cho ăn thần dược kia.

Độc Cô Thảo bó tay cùng muội muội này, truyền một ít chân khí cho Hiên Viên Hạo, đợi hắn bình ổn một chút mới hỏi: “Chuyện lộn xộn này là sao, Kỳ Nhi đâu muội ấy đi đâu rồi?”

Nguyên bản đang mân mê lọn tóc của Đỗ Nhất chơi đùa, Tử Dương nghe thấy tỷ tỷ của minh hỏi người mà các nàng cần tìm liền bừng tỉnh, nói: “Đúng nhỉ? muội cũng quên mất, Kỳ Nhi đâu với võ công của tỷ ấy hai nữ nhân này thì có là gì, sao để phu quân của mình bị đánh đến tàn tạ thế này.”

Lãnh Ngân Phong sắc mặt khó coi nói: “Muội ngoài Đỗ huynh ra thì còn nhớ tới ai nữa chứ.”

Tử Dương lập tức xù lông nhím cãi: “Huynh muốn chết sao, muội lo cho phu quân của mình có gì không đúng hả?” Tử Dương nhanh chân đạp qua một cước trúng ngay chân phải Lãnh Ngân Phong.

“Các vị là?” Hiên Viên Hạo đứng lên hỏi, hắn cũng không bị thương quá nặng, một kiếm kia đâm trúng hắn nhưng không đâm vào nơi hiểm yếu, chỉ mất máu một chút, một chưởng của Hàn Liên không nhiều nội lực nên không đã thương hắn, sau khi nuốt viên dược của tử y nữ tử hắn liền cảm thấy chân khí tề tụ, khỏe lên rất nhiều.

“Ta quên nói, ta là Độc Cô Thảo tỷ tỷ của Kỳ Nhi, phu quân của ta Lãnh Ngân Phong.” Độc Cô Thảo cười từ từ đánh giá nam nhân trước mặt, ân…nét đẹp có hơi nghiêng về nữ nhân người này là cường thụ nha…

“Tử Dương, muội muội của Kỳ Nhi, phu quân của ta Đỗ Nhất.” Tử Dương bĩu môi đáp.

Hai nữ nhân bị điểm huyệt nãy giờ vẫn đứng yên đột nhiên cười đến sảng khoái sung sướng dạt dào.

Độc Cô Thảo dị ứng với tiếng cười ma chê quỷ hờn kia, đang định cho các nàng im luôn lại nghe Đỗ Nhất nổi máu thần bộ thẩm vấn, nên giao cho hắn luôn.

“Các ngươi cười gì?” Đỗ Nhất hỏi.

“Hahaha.” Hai nữ nhân kia cười không ngừng.

“Không nói ta sẽ hạ độc, cho các ngươi sống không bằng chết.” Tử Dương cười mỉm chi quơ quơ cái bình màu đỏ trước mặt hai người.

Hàn Mộng và Hàn Liên biến sắc lặp tức nói: “Ta nói các ngươi còn nhận là họ hàng với hắn nữa sao, hắn là người đã đâm Kỳ Nhi của các ngươi một nhát xuyên ngực đấy.” chợt thấy hai luồng sát khí mãnh liệt dâng trào bọn họ tức thời im miệng.

Tử Dương nghe xong câm phẫn dâng trào đang định quay qua chất vấn thì nghe thấy tiếng nói lạnh như băngcủa Zổ tỷ: “Hiên Viên Hạo ta hỏi ngươi đây có phải là sự thật?”

Hiên Viên Hạo im lặng không nói, càng khẳng định lời nói kia là sự thật, Độc Cô Thảo sát khí ngập trời lập tức một kiếm đâm thẳng vào hắn, huyết châu theo đường kiếm chảy xuống nhưng Hiên Viên Hạo bất động hắn biết hắn xứng đáng nhận một kiếm này.

Độc Cô Thảo tuyệt không lưu tình rút kiếm ra phẫn nộ nói: “đáng lẽ nhát kiếm này ta phải xuyên qua tim ngươi, nhưng ta không biết là ngươi có còn cái gọi là tim nữa không. Hôm nay ta ko giết ngươi, nhớ cho kĩ, không phải bởi ta không thể giết ngươi, mà là ta sợ, ta sợ dòng máu bẩn thỉu của ngươi làm hỏng kiếm của ta! dạng người như ngươi không xứng để ta giết! nhớ cho kĩ, ngươi không nợ bọn ta gì cả, việc cứu cái mạng chó của ngươi là việc làm đáng hối hận nhất trong đời Độc Cô Thảo ta! Hiên Viên hạo, ta nguyền rủa ngươi suốt đời suốt kiếp!

Hiên Viên Hạo ho khan vài tiếng đưa tay bịt chặt miệng vết thương, gương mặt trắng nhợt không tí máu.

Nói xong, Độc Cô Thảo đứng dậy, đưa tay ra sau. Lãnh Ngân Phong hiểu ý nhẹ nhàng đặt vào tay cô cây cổ cầm đã mang theo từ Mãn Nguyệt lâu

anh khẽ miết nhẹ vào lòng bàn tay cô. Độc Cô Thảo kích động như thế này, anh không thích

Độc Cô Thảo nhợt nhạt cười, cầm lấy cây cổ cầm, quay mặt lại đối diện với Hiên Viên Hạo đang nằm trên mặt đất: “thật uổng công cho Kỳ Nhi ba năm qua, ngày nào cũng trân quý cây đàn này, trân quý Hạo ca của con bé, nhưng thứ mà em ấy nhận được lại là một nhát kiếm . Hiên Viên Hạo, ta tự hỏi sao ngươi không đâm thẳng vào tim em ấy, để em ấy chết đi, chết dưới tay Hạo ca có lẽ còn hơn là sống mà nhìn thấy ngươi … với người con gái khác. ngươi….”

Hiên Viên Hạo nghe đến đó ánh mắt mở to cướp lời Độc Cô Thảo: “Độc Cô cô nương, ngươi nói gì?”

“Ngươi ko hiểu? hay là ngươi đã thật sự quên đi tiểu Kỳ năm xưa?”

“Nếu vậy cây đàn này ta còn giữ làm gì” Nói đoạn, Độc Cô Thảo giơ tay lên, đạp cây cổ cầm mỏng manh xuống đất

Hiên Viên Hạo kinh hãi, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cây cổ cầm kia, lực đập rất mạnh trấn vào tay hắn để lại một mảng bầm tím thật lớn, nhưng hắn không hề để tâm vết thương trên tay, lại chỉ chú ý nhìn kĩ cổ cầm kia.

Đến khi nhìn thật rõ hắn mới vỡ lẽ ra mọi chuyện, trong đầu hơn ngàn ý nghĩ xoay chuyển nhưng lại giống như không có ý nghĩ nào cả, Hiên Viên Hạo thẫn thờ nhìn cây cổ cầm, miệng liên tục thì thào với chính mình “Tiểu Kỳ…Tiểu Kỳ…” nhưng tại sao nàng ấy không có phản ứng với phu thê cổ?

Tử Dương đứng nghe nãy giờ vẫn không hiểu đầu cua tai nheo là thế nào, cơn tức giận trong ngực cũng không thể không bộc phát, bèn nhắm vào hai kẻ xấu số đang bị điểm huyệt kia: “Cần gì phiền phức như vậy cho hai người này uống Thật Tâm Tán là xong thôi.”

Tử Dương ra hiệu cho Đỗ Nhất và Lãnh Ngân Phong, hai chàng lắc đầu bước lên bóp miệng của hai nữ nhân kia ra, Tử Dương cười đến khiến người sởn gai ốc mở nắp bình màu trắng xanh ra đổ vào miệng hai nữ nhân kia.

“Nói, hai người các ngươi do ai phái đến, đến để làm gì?” Tử Dương ung dung nhàn nhã nói. Tiện thể còn quơ quơ cái bình trước mặt.

Hàn Liên và Hàn Mộng dù không muốn nói cũng không được, đệ tử Y Tiên ra tay các nàng làm sao còn câm miệng thà chết được, liền thành thật khai ra tất cả.

Các nàng là do hoàng hậu La Tuyền quốc sai đến, mục đích là đoạt lấy Thiên Niên Thần chỉ và gây chuyện nhằm cho Mãn Nguyệt Lâu và Tuyết Vũ Lâu tàn sát lẫn nhau thừa cơ trục lợi. Thông qua điều tra về cổ vương, thì ra hắn là đệ tử của cổ vương đời trước từng cùng su phụ sống chung với một nữ hài tử khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Nữ hài gọi Tiểu Kỳ, theo miêu tả về Tiểu Kỳ của nhưng người từng gặp nàng, mắt to khuôn mặt tròn tròn chỉ có như thế, hoàng hậu cử tam đương gia Vạn Ảnh lâu bỏ ra một số tiền lớn nhờ đệ tử của đệ nhất dịch dung là Tiểu Miêu dịch dung thành cô nương kia khi trưởng thành.

Hàn Mộng đi trước giả dạng thành nữ nhi đã thất lạc hơn mười năm về trước của Tố Phi Ngôn để lừa Hiên Viên Hạo, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một Nguyệt Kỳ Nhi cản đường cản lối, hoàng hậu hạ lệnh bằng mọi cách phải lấy cho được chiếc Thần Chỉ kia nên các nàng bèn nghĩ ra cách ly gián này.

Hiên Viên Hạo nghe xong thì sững sờ chết lặng, thì ra hắn hiểu lầm nàng rồi, lại đi tin tưởng một người giả mạo mà không tin Kỳ Nhi của hắn, còn đối xử với nàng như vậy nàng có tha thứ cho hắn không, có cho hắn một cơ hội chuộc lại lỗi lầm hay hắn đã vĩnh viễn mất đi nàng mãi mãi, Khoảnh khắc biết rõ chân tướng bầu trời của hắn như sụp xuống

_

Tử Dương vì quá nóng giận đã tung Thất Khiếu Đoan Tâm dược vào Hàn Liên và Hàn Mộng, hai nàng ta giãy dụa trong đau đớn thất khiếu mà chết.

Đỗ Nhất nhăn mày ôm lấy nàng, hắn muốn Tử Dương của hắn luôn tươi cười chứ không thể sát khí ngập trời thế này.

“Kỳ Nhi muội có lẽ đã về Mãn Nguyệt Lâu, chúng ta đi thôi nơi này làm ta thấy ghê tởm.” Độc Cô Thảo lướt qua Hiên Viên Hạo đang ngồi ngây dại dưới đất bước ra ngoài, Lãnh Ngân Phong, Tử Dương, Đỗ Nhất cũng theo sau nàng.

Ra đến cửa chợt nhớ đến gì, Độc Cô Thảo xoay người nhìn Hiên Viên Hạo nói: “Hiên Viên Hạo, ngươi bạc tình nhưng muội muội ta cũng không cạn nghĩa.” để Hiên Viên Hạo ngẩn đầu lên nhìn nàng, anh mắt lạnh hơn hàn băng nhìn lại hắn từng chữ nói rõ ràng: “Thứ mà ngươi cần chúng ta đã thay nàng đưa tới, muốn xử lí sao là tùy ngươi, cũng đừng đi tìm Kỳ Nhi nữa bởi vì ngươi không xứng.”

Hiên Viên Hạo nhìn bốn người rời đi chưa bao lâu thì các nha đinh nha hoàn chạy vào, thì ra bọn họ bị hai nữ nhân rắn rết kia điều ra sao núi. Phùng Khánh trong đám người đi ra: “Gia đã xảy ra chuyện gì? tiểu thư và nhị phu nhân tại sao….”

Hiên Viên Hạo nghe hắn nói người kia là nhị phu nhân của mình, cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, tức giận quát: “Câm miệng, các ngươi chỉ có duy nhất một phu nhân không có người thứ hai nào cả, thu dọn toàn bộ cho sạch sẽ.”

Người người chia nhau ta làm việc, cũng không ai phát hiện có một người trong số bọn họ từ đầu đã không xuất hiện.

Hiên Viên Hạo bước về phòng, căn phòng mà Kỳ Nhi của hắn đã ở, cũng không cầm máu trên ngực, bước đến bên giường, ghé đầu lên cái gối phía bên trong mà người kia đã từng nằm qua, vuốt ve lớp chăn nệm đã từng cùng với nàng nằm chung.

Còn trong cơn hoảng hốt, việc Kỳ Nhi đã bỏ đi tựa như một giấc mộng thoáng qua.

Cho rằng có thể giống như trước, vừa về, liền đã có một người đang cười hi hi chờ hắn, giúp hắn lấy thuốc, giúp hắn rót nước, nhất định phải nhìn thấy hắn uống thuốc xong mới yên tâm. (đây là giai đoạn hắn khử độc còn lại trong người)

Thế nhưng định thần lại mới nhớ ra, người kia đã không trở về nữa rồi, người kia đã bỏ đi, có phải tiếng la ban sáng là của nàng không?

Nhớ rõ Kỳ Nhi của hắn khi cười lên phóng khoáng tự do, nhớ rõ lời nói sau này sẽ không để hắn phải chịu đau thương khổ sở, là vợ chồng sẽ cùng hắn gánh vác.

Thì ra mất đi một người, là khiến cho tâm tư thấu suốt như vậy, hắn đến nay đã hiểu, hiểu được cảm giác của Kỳ Nhi khi bị hắn đâm một nhát, giống như hắn bây giờ, ngực không cảm thấy đau nhưng tim lại đau lắm, đau đến muốn vỡ vụn, nhưng mà hắn còn hiểu, Kỳ Nhi sẽ không quay lại nữa.

Hiên Viên Hạo lại hoảng hốt bước đi, đi đến tất cả những nơi từng có bóng dáng nàng.

Phòng bếp của nàng. Kỳ Nhi từng ở trong này nấu mấy món ăn điểm tâm, cho hắn ăn mấy miếng. Lúc đó hắn đã nói là không thích ăn ngọt, hai ngày sau, Kỳ Nhi lại làm thang viên nhân thịt. Thang viên thang viên, Kỳ Nhi nói, trong đó còn hàm ý, chỉ sự đoàn viên.

Hiên Viên Hạo gắng gượng vực thân thể hư nhược của mình đứng dậy, bên trong đau đớn như dao đâm kiếm chém, khiến hắn gần như không thể phát lực. Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo quay trở về phòng, trở về trên chiếc giường từng lưu lại hơi ấm của Kỳ Nhi, nằm lên đó.

Trên giường đệm còn lưu lại mùi hương thoang thoảng, Hiên Viên Hạo vùi mặt vào trong, ngửi lấy dư hương tựa như sắp tiêu tán mất của nàng.

Hắn nhìn quanh khắp phòng cố gắng tìm kiếm bóng dáng của nàng, hy vọng nàng chỉ là ra ngoài thôi, một lát nữa sẽ trở về, một canh giờ nối tiếp một canh giờ vẫn không có bóng dáng của nàng.

Hiên Viên Hạo thất vọng ngồi dậy, vết thương trên ngực hắn đã ngừng chảy máu hơn nữa đang kéo da non, quả không hổ danh là đệ tử Y Tiên thuốc vào bệnh khỏi, Kỳ Nhi cũng rất thường nhắc cùng hắn các tỷ muội trong Mãn Nguyệt Lâu nhưng lúc ấy hắn căn bản không chú ý, nay nhớ lại, rất muốn nghe thêm một lần nữa giọng nói ấm áp kia.

Hắn muốn đứng vậy tay lại chạm phải thứ gì trên giường, nâng tay cầm lấy là một miếng ngọc bội không đáng giá được làm bằng thủ công, kĩ xảo tầm thường, nhưng đây là miếng ngọc của Hân Hân tặng cho nàng trước khi đi.

Trong tủ áo vẫn còn chiếc áo lông hồ ly trắng, là nàng đã mặc trong căn miếu hôm đó.

Thì ra bên cạnh mình vẫn còn lưu lại rất nhiều thứ mà Kỳ Nhi để lại không mang theo.

Hắn đem những thứ đồ đó đặt hết lên giường, cẩn thận ngắm nghía từng thứ một, nâng niu, vuốt ve, cảm giác trên đó còn mơ hồ lưu lại hơi ấm của nàng.

Đột ngột, Hiên Viên Hạo lóe lên một suy nghĩ: Kỳ Nhi không ở lại, cũng không có nghĩa là hắn không được tìm đến bên cạnh nàng.

Hắn có thể tìm đến nàng, sau đó ở bên nàng. Vô luận nàng đi đến đâu cũng tốt, hắn cứ theo nàng là được.

Đúng rồi, sao lại không nghĩ ra chứ! Hiên Viên Hạo cảm thấy thông suốt, lập tức đứng lên chuẩn bị bỏ nhà đi bụi.

Hắn ngồi dậy sai người đem nước nóng và vải sạch đến, đợi băng bó vết thương cho thật tốt hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài.

Muốn tìm nàng trước tiên hắn phải giải quyết xong mọi chuyện nơi này đã, không thể phụ tấm lòng của nàng dành cho hắn, nàng đã lao tâm chuẩn bị số lương thực kia thì không thể để chúng nằm đó uổng phí.

Hiên Viên Hạo như điên cuồng làm việc mong cho thời gian trôi qua thật nhanh, suốt hơn một tháng trời hắn cùng các người có địa vị trong Miêu tộc bàn kế đối địch, cuối cùng cũng chiến thắng, lương thực đó đủ cho người trong tộc ăn đến nửa năm, để chờ cho vụ mùa kế tiếp.

Hiên Viên Hạo vội vã thu xếp công việc, không thiết mình đã ba ngày rồi không ngủ, giục ngựa phi nhanh về phía trung nguyên.

.

.

.

.

.

.

Nói về Kỳ Nhi, sau khi ra khỏi thành tâm trạng nàng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, vết thương trong lòng kia trải qua hết lần này đến lần khác bị giằng xé đang đau đớn kịch liệt, đau đến mức nàng tựa hồ nhịn không nổi.

“Hiên Viên Hạo, ta vẫn là không thể giết người, nếu vậy ta cho dù có sống, cũng khác nào phải chết. tâm can của ta… đã gieo chặt ở trên người ngươi… cũng không có cách nào lấy ra được nữa…” Kỳ Nhi thê lương tự nói với mình.

Nàng quay lại nhìn tòa nhà xa xa kia, nơi đó đã từng cho nàng hạnh phúc, ôn nhu, nhưng nơi đó cũng cho nàng đau khổ, cay đắng.

Nàng đã không thể cho hắn hạnh phúc vậy thì chúc phúc cho hắn cùng người kia đi, sau này cũng sẽ không gặp lại vĩnh viễn cũng không gặp.

Rời xa nơi làm nàng đau đớn thấu tận tâm can kia, Kỳ Nhi rong ruổi suốt mười ngày trời, nàng cũng không đến nổi tự bạc đãi bản thân ăn gió uống sương, nàng thuê một nhà trọ nghĩ tạm, nơi đây đã rất gần với Thùy Thiên Quốc rồi không bao lâu nàng có thể trở về, vết thương cũng đã khôi phục không ít.

Vì sao không đi ngựa hay thuê xe ngựa, chính là Kỳ Nhi muốn như hiệp nữ giang hồ phiêu bạc, vừa đi vừa thưởng cảnh.

Trời vừa sáng ngày thứ mười ba kể từ khi nàng rời khỏi nơi đó, tâm thần sảng khoái lạ thường, nàng thu dọn hành lí trả phòng ung dung đi ra khỏi thành, đi hơn năm dặm trời cũng dần ngã trưa, nhưng trên đường không có quán trà nào cả, Trời ạ phim đúng là phim mà, trong phim thì chẳng phải đi ra ngoài thành vài dặm sẽ có quán trà sao, xì đúng là gạt người.

Kỳ Nhi đi tới, phía trước nàng là một khúc quanh, chưa qua khỏi cũng đã nghe thấy tiếng binh khí đánh nhau dữ dội, ai đánh mặc ai đây là phương châm cửa nàng, nên cứ thế đi qua chỉ cần bọn người kia không giơ đao vào nàng, nàng cũng sẽ không lấy roi đánh bọn họ.

Nhưng là số trời đâu nguyện ý người, nàng vừa quẹo qua, mắt nhìn thấy chính là hơn mười hắc y nhân đang bao vây đánh một cô nương áo trắng.

Nàng ta đưa lưng về phía Kỳ Nhi nên nhìn không rõ lắm, nhưng bóng dáng kia rất quen, không biết có phải là người trong lâu không. Kỳ Nhi đứng cách họ khoảng ba mươi mét chăm chú nhìn, nhưng hắc y nhân kia cũng nhìn thấy nàng nhưng căn bản không để tâm chỉ chuyện chú đánh nữ nhân áo trắng kia.

Áo trắng nữ nhân có phần hết xí quách rồi nên rơi vào thế hạ phong, bị bọn kia tung một chưởng vào bả vai văng về phía Kỳ Nhi.

Đưa tay đón lấy người kia, bây giờ nhìn Kĩ không khỏi ngây ngốc, lão thiên đây chẳng phải mẫu thân đại nhân hay sao, trời ạ sao người lại ra đây còn bị truy sát, lão cha đâu hả chẳng phải luôn bám theo kè kè sao.

“Mẫu thân, người không sao chứ? phụ thân đâu?” Kỳ Nhi đưa tay điểm trụ vào huyệt đạo của mẫu thân.

Mẫu thân không trả lời chỉ ngây ngốc nhìn nàng, không có trả lời, mà bọn hắn y nhân kia lại đánh tới, Kỳ Nhi bạo phát rút ra Phệ Hồn Tiên đánh bọn họ, một tay ôm lấy mẫu thân xoay người đã đứng giữa bọn họ.

Bọn người kia giơ kiếm chém nàng, lại bị nàng một roi đánh gãy, bồi thêm một roi vào thân bọn chúng, hừ không đánh lão công của mình được thì kiếm bọn này trút giận cũng hay lắm.

Bọn người kia nhảy vọt lên, chiêu thức mở rộng, bổ nhào đến.

Mục tiêu công kích của bọn hắn, không phải là nàng, mà là mẫu thân đang bị thương bên cạnh nàng.

Kỳ Nhi thấy vậy, lập tức sử dụng Đoạt Hồn tiên pháp của sư phụ, mà hóa giải thế tiến công dày đặc của bọn người kia.

Đoạn Hồn tiên pháp lấy biên hóa hư ảo liên tục làm đặc điểm, là chiêu thức dùng để phòng thủ là chính.

Bọn người kia không kiêng nể gì, chiêu chiêu hung hiểm đánh thẳng về phía mẫu thân của nàng.

“Con gái của giáo chủ ma giáo quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá với chiêu này thôi thì làm sao mà đủ?”

Hai chiêu tiếp theo, Kỳ Nhi vun tiên mang theo cỗ nội lực kinh người đánh về bọn họ, sát ý của nàng càng mãnh liệt hơn, như tu la đi ra từ địa ngục, mục đích duy nhất là đoạt mạng người.

Đến khi bọn họ tự đứng vững lại rồi, mới phát hiện thanh kiếm trong tay bắt đầu rạn nứt.

Tận dụng thời cơ.

Kỳ Nhi hăm hở vung Phệ Hồn Tiên, muốn dứt điểm bọn người kia. Nhưng vào đúng lúc đó, trong chốc lát ánh chớp nháy lên, Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy một cơn đau truyền đến từ phía lưng.

Một vật thật sắc nhọn, không chút lưu tình đâm xuống bả vai nàng, ngập trong cơ thể. Cơ thể nàng bị thương chưa lành, khí tức bị phá hỏng, một thân công lực nhất thời tản đi.

Không có khả năng, ngoại trừ mẫu thân, không ai có thể đâm lén sau lưng mình, sao có thể là mẫu thân được? mẫu thân rất thương nàng sau lại đâm lén nàng.

Kỳ Nhi nàng thà rằng tin rằng công lực yếu kém, để kẻ khác thành công đánh lén, cũng không muốn tin một chút vào sự thật, không thể tin nổi mà xoay người, cảnh tượng trước mặt đủ làm nàng hộc máu.

Tay phải mẫu thân cầm một cây đoản đao, không chút do dự như thế, đâm vào phía sau nàng: “Mẫu thân, tại sao…”

Kỳ Nhi sớm đã vô pháp lưu tâm bên cạnh còn một địch nhân. Trong đầu chỉ gào thét điên cuồng.

“Tại ngươi quá ngu ngốc thôi.” người kia nhảy ra xa nàng gỡ bỏ tâm mặt nạ xuống, là Tiểu Vy vẫn luôn bên cạnh nàng, thì ra nàng cũng là gian tế, vậy Hạo thì sao, chàng có sao không?

“Tiểu Vy, tại sao”

“Gia ra lệnh, tỷ là con gái của kẻ thù không thể tha.” Tiểu Vy nhìn nàng âu sầu nói.

“Hahaha….Hiên Viên Hạo ngươi tuyệt tình, tuyệt nghĩa vậy sao, ngay cả tình phu thê một đêm ân ái ngươi cũng chẳng màng.” Là do nàng ngu ngốc còn tưởng Tiểu Vy là gian tế lo lắng cho hắn, thì ra là hắn sai người muốn thủ tiêu nàng.

“Mạng của Kỳ Nhi ta không phải muốn lấy thì lấy như vậy, ai có bản lĩnh thì lên đây!” Kỳ Nhi một tay che lại miệng vết thương, một tay nắm chặt Phệ Hồn Tiên mắt lạnh nhìn tất cả.

Bọn người kia xông lên, Kỳ Nhi vun tiên đánh văng bọn họ, thừa cơ phi thân ra khỏi vòng đấu chạy thẳng, đánh chỉ là kế khích tướng thôi, nàng làm gì còn sức mà đánh, thương cũ thương mới nàng cũng không phải thần tiên, giữ cái mạng nhỏ là quan trọng nhất.

Kỳ Nhi chạy đi, Tiểu Vy cho người tức giận quát: “Phế vật, chỉ có một ả nha đầu bị thương cũng không giết được thì làm sao ăn nói cùng chủ nhân đây hả, đi tìm giết nó mau lên, nếu không nương nương giáng tội cho các ngươi mười mạng cũng không thể gánh nổi.”

Bọn người kia tuy bất mãn nhưng cũng phải y lệnh mà đi, nàng ta là tỳ nữ thân cận của hoàng hậu nếu chống đối bọn hắn sợ mất mạng lúc nào cũng không biết.

.

.

.

Kỳ Nhi không đi theo đường lớn mà rẽ qua đường mòn chạy, quan đạo nhiều người không chừng sẽ liên lụy người vô tội, đường mòn này hai bên đều là cây cối sẽ dễ cho nàng ẩn nấp hơn.

Kỳ Nhi cảm thấy mắt mình càng ngày càng mờ, biết là do mất máu qua nhiều, bị đâm trên vai, trên ngực còn có một lỗ chưa khâu lại không mất máu mới là lạ, nàng cũng không phải Triệu Tiểu xuân nha, hắn là dược nhân chết cũng có thể chết giả, nàng là người thường trăm phần trăm a, chết là đi uống trà với lão bà diêm vương.

Kỳ Nhi mi không được gục ngã, mi mà gục tại đây là cầm chắc cái chết, rất có thể bọn người kia đang đuổi đến, phải chạy cho thật xa, nàng còn muốn nhìn thấy các tỷ muội, được bồng con của họ, nghe bọn nó gọi nàng là dì là cô.

Kỳ Nhi chạy tới ngã ba rốt cuộc chịu không nỗi trước mắt tối sầm ngất xỉu bên đường.

Cũng không biết là trời trêu người hay giúp người, ngay khi nàng ngất xỉu có một chiếc xe ngựa bình thường không có gì bắt mắt chạy đến, trên xe là hai nam nhân một lớn một nhỏ đang đùa giỡn.

Nam nhân đang đánh xe tuổi chừng 22 gương mặt tươi cười, nam nhân bên cạnh khoảng 20 khả ái xinh xắn, hai má còn đỏ hây hây, vun tay đánh nam tử bên cạnh một cái, nam tử kia cũng không giận ngược lại sáp qua hôn lại người kia.

Người bị hôn kia xấu hổ đây nam nhân trên người mình ra, liếc nhìn xung quanh xem có ai hay không, nhìn thấy phía trước có một người áo trắng đang ngất xỉu, liền đưa tay kéo nhẹ nam tử bên cạnh ý bảo hắn đánh xe lại gần xem.

Nam tử kia có phần khó chịu cau mày, nhưng vẫn cho xe chạy lại gần, hai người bước xuống xe xem xét, thì ra là một vị cô nương, trên người nàng toàn máu là máu.

“Chết rồi, chúng ta đi thôi.” Nam nhân mặc hắc y nói.

“Lam, nàng ta còn thở.” Nam nhân mặc lục y màu đậm đưa tay dò xét hơi thở của Kỳ Nhi, lên tiếng.

“Không cho phép ngươi đụng vào người khác.” Nam nhân hắc y nhanh như chớp kéo lục y nam nhân về phía mình.

“Lam, đưa nàng ta về được không.” Nam nhân lục y nắm lấy vạt áo hắc y nam nhân khẽ nói.

Bất gặp ánh mắt tha thiết tràn đầy cầu xin của ái nhân, hắc y nam nhân vô thức gật đầu, gật đầu xong lại hối hận vạn phần.

“Lam, ta biết ngươi là tốt nhất.” Lục y nam nhân vui mừng hôn lên má hắc y nam nhân một cái.

Mọi oán khí ban đầu còn thể hiện rõ bây giờ hoàn toàn biến mất, hiếm thấy ái nhân chủ động hắn làm sao bỏ qua, kéo người kia vào lòng hôn xuống cặp môi mỏng kia, dây dưa cắn mút, đến khi hai người không thở nổi nữa mới buông ra.

Hắc y nam nhân còn muốn hôn tiếp thì bị lục y nam nhân cản lại: “Lam, còn phải đưa nàng đi tìm đại phu.”

Tuy không muốn nhưng đã gật đầu không thể bây giờ lại lật lộng, chỉ đành tâm không cam tình không nguyện, đưa tay xách người đấy máu me kia quăng vào trong xe.

“Lam ngươi nhẹ tay, nàng đang bị thương.” Lục y nam nhân kinh hoảng vội vã định chạy lại vào trong xe xem thương thế của Kỳ Nhi.

“Ngươi lại gần nàng ba bước, ta sẽ không cứu nữa.” Hắc y nam nhân nghiến răng nói.

Không còn cách nào khác, lục y nam nhân chỉ đánh ủ rũ bò lên xe nhưng không dám lại gần nàng, sợ nếu như Lam của hắn giận lên quăng nàng ra khỏi xe thì nguy.

Thế là Kỳ Nhi của chúng ta được cứu một cách oanh oanh liệt liệt như thế đó, xe chậm rãi di chuyển sang đường quan đạo, xe vừa đi khuất thì mấy hắn y nhân khi nãy đuổi đến, chỉ thấy vết máu đến đây là đứt đoạn, không còn manh mối không thể truy đuổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play