“Vương phi? Thiên Quân vương gia khi nào thì mọc ra một vương phi, sao bổn cung chưa từng nghe nói đến.” Hoàng hậu vẻ mặt cao ngạo không xem Dạ Linh Uyển vào mắt.
“Ta nói phải chính là phải, chẳng lẽ bổn vương cưới vương phi còn phải mang đến trước mặt hoàng hậu hành lễ sao?” Thần Thiên Quân Hoa xưa nay chưa cúi đầu trước ai bao giờ. Đừng nói hắn lãnh ngạo ra sao, đến hoàng đế cũng phải nể mặt hắn, huống chi lại là một hoàng hậu, hắn tự xưng bổn vương vì hắn không xem Vương Tiểu Lệ là hoàng tẩu.
“Vậy bổn cung có thể hay không được biết quý danh của vương phi đây? Không biết nàng là tiểu thư của vị quan nào?” Vương Tiểu Lệ nhìn qua đã biết Dạ Linh Uyển không phải tiểu thư khuê các của vị quan nào trong triều cả, cái nàng ta muốn chính là hạ nhục Dạ Linh Uyển.
“Là người được hoàng thượng sắc phong Dạ Uyển công chúa.” Thần Thiên Quân Hoa chậm rãi nói ra, khi nãy hắn cũng đã xin hoàng thượng sắc phong ngôi vị công chúa cho Dạ Linh Uyển. Càng khiến nàng trở nên quan trọng thì kế hoạch càng thuận lợi.
“Vương gia nói là thật sao? Bổn cung không hề biết trong cung đã có thêm một công chúa. Vương gia nên biết giả khẩu dụ của hoàng thượng cũng không phải tội nhẹ. Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.”
“Bổn vương có thể đợi hoàng hậu đi hỏi hoàng thượng rồi quay lại nói tiếp những lời này.”
Dạ Linh Uyển ngơ ngác đứng phía sau Thần Thiên Quân Hoa, cố gắng tiếp thu những lời nói khi nãy. Nàng không những đột nhiên thành vương phi, mà bây giờ còn trở thành công chúa nữa. Đây không phải là mơ đấy chứ, Dạ Linh Uyển khó tin lắc lắc đầu rồi đưa hai tay lên vỗ mặt mà quên mất vết thương còn đang đỏ ửng.
“A, đau…” Dạ Linh Uyển khẽ kêu nhưng cũng khiến Thần Thiên Quân Hoa chú ý.
“Uyển nhi, làm sao thế?” Quay sang nhìn lại người phía sau, khi nhìn đến những vết xước còn rướm máu trên má nàng ánh mắt Thần Thiên Quân Hoa trở nên tối sầm.
“Đây là làm sao? Nàng mau kể cho ta nghe.”
“A…đây là vết thương nhẹ thôi mà, không sao…” Dạ Linh Uyển không muốn vết thương nhỏ mà làm hắn cuống lên.
“Còn nói, là ai làm nàng bị thương? Nàng không nói ta sẽ đau lòng.”
“Nha…là khi nãy ta giúp nàng ta bắt mèo, nàng ta không cảm ơn còn trách ta, bảo ta đợi nàng mở miệng cầu mới giúp. Còn nói ta không biết phép tắc nên đánh ta, rồi định mạng ta đến cái gì…Mộc Hình Các cho Lý ma ma dạy dỗ nữa.” Dạ Linh Uyển vừa nói vừa chỉ vào Hạnh Đào, nàng tuy không phải ác độc nhưng cũng không phải tâm phật, người ta vô cớ động nàng thì nàng phải trả lại thôi.
“Phải không?” Thần Thiên Quân Hoa vừa hỏi ánh mắt sát khí cũng đồng thời hướng tới Hạnh Đào.
Hạnh Đào không ngờ tới tình huống này, khi nãy vừa nghe nói Dạ Linh Uyển là vương phi nàng ta đã sợ đến hai chân run rẩy rồi. Bây giờ lại bị Thần Thiên Quân Hoa nhìn thẳng liền không chịu nổi mà sụp người xuống, tính cách lạnh lùng quyết đoán của Thần Thiên Quân Hoa trong cung không người nào không biết, chiến tích năm xưa một mình hắn huyết tẩy cả hoàng cung, giết hết những người phản bội để cứu hoàng đế khiến ai cũng run sợ. Khi ấy, hắn chỉ mới 14 tuổi.
“Vương gia tha mạng, nô tỳ quả thật không cố ý, nô tỳ chỉ là, chỉ là…” Hạnh Đào quỳ rạp xuống đất không ngừng khóc lóc, cũng không nói được rõ câu, chỉ luôn miệng cầu tha mạng.
“Vương gia, tỳ nữ của bổn cung chỉ là không biết nên có chút mạo phạm vương phi, người tha cho nàng đi.” Vương Tiểu Lệ cũng không muốn người tâm phúc của mình bị mất đi.
“Nga, ở đây sao lại đông người như vậy?” một giọng nói mềm mại uyển chuyển từ phía sau đoán người của hoàng hậu vọng tới.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương, vương gia.”
Thần Thiên Quân Hoa nhìn người vừa tới cũng không có chút cảm xúc nào.
“Ngọc quý phi hôm nay thật có nhã hứng, lại đi dạo sao.” Vương Tiểu Lệ ánh mắt ác độc liếc nhìn người được gọi Ngọc quý phi – Lâm Phương Ngọc.
“Hoàng hậu chê cười, thần thiếp mang long thai trong người, ngự y nói phải chăm chỉ đi dạo, như vậy mới tốt cho bảo bảo.” Ngọc phi nhìn hoàng hậu cười dịu dàng, giống như không nhìn thấy ánh mắt ghen ghét đố kị của hoàng hậu.
“A, không biết ở đây đang có chuyện gì, vương gia, người cũng ở đây sao? Chẳng lẽ là hàn huyên với hoàng hậu?”
“Ngọc phi, kia là vương phi của Thiên Quân vương gia, chắc Ngọc phi cũng nên biết để tránh sau này gặp những tình huống khó xử.” Vương Tiểu Lệ như vui sướng khi người gặp họa. Khi câu nói vừa ra trong mắt Lâm Phương Ngọc hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh rối biến mất. Tuy chỉ thoáng qua nhưng Thần Thiên Quân Hoa đã trông thấy rõ ràng.
“Ai nha, Thiên Quân vương gia đã có vương phi rồi sao, thế mà bổn không nghe ai nói gì cả nên cũng không có quà mừng. Thật là thất lễ quá, hi vọng vương gia bỏ qua cho.” Lâm Phương Ngọc điềm đạm nói chuyện khiến Dạ Linh Uyển cảm thấy có hảo cảm hơn nhiều so với hoàng hậu.
“Bổn vương vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, Ngọc phi không phiền để bổn vương tiếp tục chứ?” Thần Thiên Quân Hoa vẫn là một bộ lạnh nhạt, không để ý đến biểu cảm nhói đau thoáng qua trên gương mặt Lâm Phương Ngọc.
“Vương gia, bổn cung đã hạ mình cầu người bỏ qua chẳng lẽ còn không được hay sao? Người còn xem ta là hoàng hậu hay không? Hơn nữa đây là chuyện trong hậu cung, vốn nên để hoàng hậu như ta xử lý. ”
“Hoàng hậu không cần mang quyền hạn của người ra nói với ta. Thứ nhất, vương phi của bổn vương không thuộc hậu cung. Thứ hai, chỉ là một tỳ nữ lại dám đả thương đến một công chúa – vương phi, nếu bổn vương bỏ qua dễ dàng không phải sau này vương phi của bổn vương có thể tùy người khi dễ hay sao.”
“Vậy vương gia có thể để bổn cung trị tội Hạnh Đào, bổn cung sẽ giao người đến Mộc Hình Các.” Vương Tiểu Lệ tức giận muốn bảo vệ người của mình đến cùng.
Thần Thiên Quân Hoa không nói thêm lời nào, chỉ âm thầm vận nội lực. Sau đó, chỉ nghe Hạnh Đào kêu lên một tiếng rồi ôm lấy cánh tay phải.
“Đau quá, a, đau quá, hoàng hậu nương nương, cầu người cứu nô tỳ, đau quá.” Hạnh Đào không ngừng la hét, vẻ mặt đau đớn đến trắng bệch.
“Hạnh Đào, ngươi làm sao vậy?” Vương Tiểu Lệ không hiểu tình hình là như thế nào.
“Hoàng hậu, bây giờ có thể mang nàng ta đến Mộc Hình Các được rồi.” Thần Thiên Quân Hoa giọng nói lạnh băng.
“Vương gia, người đã làm gì? Lẽ nào lời của bổn cung người không hiểu sao?” Vương Tiểu Lệ giận dữ nhìn người đứng trước mặt mình, hắn luôn như thế, cao ngạo đến đáng giận.
“Bổn vương đã nói khi nãy rồi, hoàng hậu không cần nghe lại chứ?. Nay bổn vương chỉ phế của nàng một cánh tay làm gương cho những kẻ khác. Nếu dám đụng đến vương phi của bổn vương, dù là ai đi chăng nữa, bổn vương cũng không nương tay.” Lời của Thần Thiên Quân Hoa chính là lời tuyên báo cho cả hoàng cung, Dạ Linh Uyển chính là người quan trọng nhất đối với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT