Dạ Linh Uyển cảm thấy hôm nay là ngày mệt mỏi nhất từ khi tới thế giới này đến nay, tuy tối nay đã được vị vương gia thần bí kia giúp nhưng dù gì quan sai kéo tới đông như vậy, cũng phải để cho họ mặt mũi. Nàng liền cấp một số tiền tìm đại phu cho Tôn Khương, cũng là cho quan sai một bậc thang đi xuống, sau này có chuyện cần cũng không bị họ làm khó. Thanh Nhã Các sau ngày Thần hoa đều nghỉ hai ngày mới hoạt động trở lại. Mà hai ngày này với Dạ Linh Uyển quả là thoải mái vô cùng, đêm khuya đều lên ngọn núi ở ngoại thành chơi, coi như nghỉ mát. Dạ Linh Uyển đứng trên núi đón gió đêm, có chút lạnh nhưng làm thần trí nàng tỉnh hơn, thật ra nàng lên đây không chỉ để tản bộ mà vì trên ngọn núi này có một hang động dẫn đến một suối nước nóng. Hang động này nằm rất khuất, lại gần đỉnh núi nên ít người biết tới, Dạ Linh Uyển biết nơi này vào ngày thứ ba nàng tới đây, lý do đơn giản vì lúc ấy nàng muốn đến nơi cao nhất để tìm được nguyệt lão đòi quay về, mà trùng hợp đây là ngọn núi cao nhất quanh đây. Dạ Linh Uyển men theo đường đi trong trí nhớ, theo nàng đây không giống hang động, mà giống như một đường hầm ở hiện đại hơn, nó rất dài, đi hết phải mất hai khắc.Nhưng tất nhiên kết quả cho quá trình đi bộ mệt mỏi ấy vô cùng mĩ mãn.
Dạ Linh Uyển không biết nơi đây là đâu, nhưng ở đây có suối nước nóng, xung quanh lại trồng rất nhiều đào, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng làm cánh đào rơi theo, hơi nước bốc lên làm khung cảnh càng thêm mê hoặc, trăng đêm nay đặc biệt sáng khiến Dạ Linh Uyển không khỏi thốt lên.
“Đẹp quá.” Hài lòng nhìn ngắm cảnh đẹp trước mặt, Dạ Linh Uyển từ từ bỏ đi ngoại sam rồi chậm rãi bước xuống. Khi cả người ngâm trong nước nóng mới thở ra tiếng thoải mái.
Tuy rằng nơi này không có ai, nhưng Dạ Linh Uyển cũng không quen không mặc gì mà tắm lộ thiên thế này, hơn nữa tuy nơi này có vẻ kín đáo nhưng nàng biết chắc gì sẽ không có người khác cũng biết đây, hơn nữa ngâm nước nóng thôi mà, cần gì phải bỏ đi nhiều y phục chứ. Tâm trạng có vẻ tốt hơn nên Dạ Linh Uyển kéo quần áo lên một chút rồi bơi ra chỗ sâu hơn một chút, ngập đến trên phần thắt lưng của mình rồi vui vẻ nghịch nước.
Thần Thiên Quân Hoa không ngờ rằng chờ đợi hắn lại là cảnh tượng đặc sắc thế này, một mỹ nhân đang đùa nghịch dưới nước. Ánh trăng sáng, hoa đào nở rộ, màn hơi nước mờ ảo, mỹ nhân đang tắm, hắn thậm chí có thể nghe cả tiếng nàng cười đùa. Khung cảnh này có lẽ sẽ rất hoàn hảo nếu như, phải, nếu như nàng….không có dáng bơi lạch bạch kia. Hắn nhíu mày, cái dáng bơi kia là như thế nào, sao hắn chưa thấy ai bơi mà lại xấu như nàng. Khuôn mặt kia mang chút gì đó quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp nàng, nhưng là ở đâu. Thần Thiên Quân Hoa tìm kiếm trong suy nghĩ, là nàng, hoa nương Thanh Nhã Các, nàng có vẻ khá thú vị nhỉ, dám đánh cả khách đến mua vui. Híp mắt nhìn lại mỹ nhân vẫn đang hồn nhiên cười đùa dưới nước, hắn không biết làm thế nào nàng vào được trong nội uyển của phủ vương gia, nhưng nàng đã tới thì hắn cũng nên tiếp đãi vị khách không mời này tốt một chút.Dạ Linh Uyển hồn nhiên tập bơi mà không biết dáng bơi của mình bị người nào đó đánh giá là xấu tệ, nàng chỉ biết người ta tập bơi sẽ nằm sấp, nhưng sao nàng nằm lại cứ bị nghiêng, còn bị uống nước, thật là tức chết. Bỗng nhiên cảm giác được nước chuyển động bất thường, phía sau nàng thậm chí cảm nhận được hơi thở mãnh liệt, giật mình định quay lại phía sau chợt cảm giác eo đã bị một bàn tay to kìm chặt, áp sát vào người đứng phía sau.
Dạ Linh Uyển hốt hoảng muốn đánh trả nhưng nàng phát hiện người phía sau mạnh hơn nàng nhiều lắm, khiến nàng bị kìm chặt không cách nào thoát ra được, nàng có thể nhận ra người này mạnh hơn mình.
“Ngươi đột nhập vào phủ vương gia,tội này nên xử thế nào đây?”
“Nói bậy, ta khi nào đột nhập vào phủ vương gia chứ, còn nữa,mau thả ta ra.”
“Ngay bây giờ ngươi đang ở trong nội uyển phủ vương gia còn dám chối?”
Giọng nam trầm ấm bên tai, hơi thở nóng bỏng khiến Dạ Linh Uyển rùng mình, lẽ nào nàng mỗi lần đến đây thư giãn đều là vào nhầm phủ vương gia, đây là chuyện quỷ quái gì chứ.
“Ngươi nói nó là phủ vương gia thì nó là phủ vương gia sao?, ngươi, tên biến thái này mau buông ra.” Dạ Linh Uyển thừa cơ liền giơ chân lên muốn đạp người đứng phía sau. Thần Thiên Quân Hoa tiếc nuối cảm xúc tốt đẹp nhưng cũng không thể không thả người ra.
“Ngươi…vương gia?” Dạ Linh Uyển muốn chửi rống lên cái tên biến thái dám ăn đậu hũ của nàng, nhưng là khi thấy người trước mắt, bao nhiêu lời mắng nhiếc đều tắc ở cổ họng không phát ra được. Người này nàng còn nhớ, chính là vị vương gia thần bí tối nay đã giúp nàng. Này cũng không quan trọng, chính là vì sao hắn lại ở đây.
“Như thế nào, thấy bổn vương cũng không hành lễ?” Thần Thiên Quân Hoa vẻ mặt lãnh khốc nhìn Dạ Linh Uyển khiến nàng thấy sợ hãi.
“Ta…”
“Ngươi thật to gan, dám xâm nhập nội uyển của ta, có phải ngươi có ý đồ gì?”
“Ta không có, a, dân nữ không có, chỉ là dân nữ tình cờ thấy suối nước nóng này nên….nhưng dân nữ không biết nó thuộc nội uyển phủ vương gia.”
“Ở đây canh phòng nghiêm ngặt, ngươi như thế nào phát hiện suối nước nóng trong này?”
Dạ Linh Uyển cảm thấy trong tình cảnh này tra hỏi thì hình như không đúng lắm, vị vương gia này ít ra cũng nên cho cô đi lên mặc lại đầy đủ quần áo rồi mới hỏi tiếp chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT