- Này, Bạch công tử! Mở mắt ra!_Tôi ngồi xuống đối diện với Hoàng Bách, tim đập có chút hỗn loạn, vừa lo vừa sợ, vỗ vỗ mặt hắn mấy cái. Trên người hắn rất nhiều vết thương, có chỗ vẫn
đang chảy máu. Tên đần độn này đánh nhau với ai mà ra nông nỗi này cơ
chứ?
Hắn từ nhỏ đến lớn nước da luôn luôn trắng như trứng gà bóc,
có đem phơi nắng cả tuần thì chỉ cần giữ gìn vài ngày liền trở lại trạng thái ban đầu. Vâng! Đây chính là Bạch công tử tôi vẫn thường nhắc đến.
Tên đầy đủ của hắn là Nguyễn Hoàng Bách, bạn thân duy nhất của tôi từ
cấp II đến hết cấp III. Nhà hắn cách nhà tôi một con phố. Bố hắn làm
chức gì đó to lắm, tôi không quan tâm nhiều nên ngần ấy năm vẫn không
biết, còn mẹ hắn kinh doanh hoa. Trước đây ngày nghỉ tôi vẫn hay qua
giúp bác ấy cắt cành, tỉa lá, đem hoa ra trưng ngoài mặt tiền, còn giờ
thì bận học với làm thêm nên thỉnh thoảng tôi với ghé chơi thôi. Hồi ấy
tôi với tên Hoàng Bách này ngày nào chẳng dính lấy nhau.
Hoàng Bách chậm chạp tỉnh lại, đôi mắt lờ đờ nhìn tôi, mãi một lúc sau mới nhếch môi cười.
- Gà mái đấy à? Ở đây chi vậy?
Gà mái cái đầu hắn! Trong khi mọi người đều gọi tôi bằng những cái tên
đáng yêu hay chí ít cũng lịch sự, thì cái tên này mở miệng ra là gà mái
này nọ. Từ lúc bắt đầu chơi với nhau đến giờ mà hắn vẫn không sửa được.
Nếu như không thấy hắn đang bị thương, tôi đã đá cho hắn mấy phát rồi!
- Cậu còn hỏi. Làm sao lại thành thế này?
Tôi càng lo lắng bao nhiêu thì cái tên này càng không quan tâm đến bản thân bấy nhiêu. Hắn cười cười không trả lời, xoa tóc tôi mấy cái rồi vịn vào tường đứng lên.
- Này, cậu nghĩ với bộ dạng này của cậu có thể
tự đi được hả?_Tôi nhìn Hoàng Bách bám víu vào tường, bước đi lảo đảo
không vững liền chạy đến đỡ lấy hắn. Tên điên này, trên người hắn còn
chỗ nào không bị thương sao, vậy mà còn muốn đi đâu chứ?
Cánh môi
hắn thâm tím, cả người có chút run rẩy. Tôi cởi áo khoác choàng lên
người hắn rồi vòng một tay hắn qua vai, để hắn hơi tựa vào người. Tim
tôi càng lúc càng đập loạn hơn, chẳng lẽ tôi mắc chứng về tim mạch rồi?
Hắn cúi đầu gần cái áo, nhắm mắt giống như đang thưởng thức gì đó mấy phút rồi mới quay qua nhìn tôi.
- Thế gà mái muốn dìu tôi à?_Hắn hỏi mà khóe môi dương lên ý cười, cánh
tay trên vai tôi siết chặt lại để cho áo khoác có thể chùm lên cả người
tôi.
- Hỏi nhiều, im miệng!_Tôi trừng hắn, thấy rồi còn hỏi cái khỉ ấy._Tôi đưa cậu đến bệnh viện.
- Không cần._Hoàng Bách vẫn cứ cười như thế, thuận thế dựa vào tôi gần
hơn, cơ thể như dồn cả trọng lượng lên người tôi._Hôm trước có phải cậu
nhớ tôi mới gọi cho tôi không? Nhưng sao sau đó lại khóa máy?
Mẹ
nó, biết ngay hắn sẽ nói thế mà! Mấy ngày rồi không gọi điện cho tôi,
thế mà vừa gặp đã nhắc đến. Tôi muốn độn thổ quá đi thôi!
“Á…”
Người bên cạnh kêu một tiếng rồi trừng mắt nhìn tôi. Tôi làm như vô tội, mắt
nhìn thẳng phía trước, bước đi. Thì tôi vừa véo hắn đấy, hắn làm gì được tôi nào?! Ai bảo hắn nhớ dai làm chi, còn nhắc lại nữa.
Đúng là
hắn không thể làm gì được tôi, vậy nên trở thành kẻ câm mặc tôi kéo đi.
Chúng tôi đi bộ gần 10 phút, rốt cuộc cũng đến cửa nhà hắn. Thế nhưng
khi tôi chuẩn bị nhấn chuông thì hắn đột nhiên ngăn lại.
- Đây là nhà cậu.
- Tôi chưa mù.
- Vậy sao không vào?
- Bị đuổi rồi!
Nhìn nụ cười chua chát hiện trên mặt Hoàng Bách, tôi lại liên tưởng đến ông
anh mình. Hắn và anh tôi đúng là cùng một kiểu người, lúc nào cũng dùng
nụ cười che dấu như thế. Điều đó khiến một đứa không có đầu óc siêu nhân như tôi đây nhiều khi rất muốn giết chết kẻ đang nói chuyện với mình.
Tôi im lặng cho đến khi một trận gió lạnh thổi qua. Chuyện của hắn có lẽ
lúc này không nên hỏi, trước tiên phải đưa hắn về chỗ ở hiện tại của hắn đã.
- Thế giờ ở chỗ nào?
- Cậu không cần lo cho tôi đâu!
Về nhà đi không anh cậu lại gọi ầm lên giờ._Hắn nhìn tôi cười thoải mái, nhẹ nhàng nhấc cánh tay trên người tôi xuống.
Tôi thực sự rất
muốn đá chết tên này ngay lập tức! Hắn nói như vậy khác nào không coi
tôi là bạn cơ chứ! Đừng có lấy anh tôi ra mà hù tôi, lúc này tôi chẳng
sợ đâu.
- Tôi hỏi cậu ở chỗ nào thì cậu trả lời đi, ai khiến cậu
quan tấm đến tôi hả?_Tôi tức giận, cầm cánh tay hắn khoác trở lại trên
vai.
Động tác của tôi có chút nóng nảy, khiến cho hắn phải nhăn
mày vì đau, thế nhưng hắn vẫn dùng nụ cười đáp trả tôi, mà ánh mắt của
hắn lại có gì đó khiến cho tôi hoảng loạn. Hắn chưa bao giờ nhìn tôi như thế, nhất là ở khoảng cách gần như thế này. Tôi mơ hồ có thể cảm nhận
thấy mùi máu tanh trên người hắn, hòa quyện vào hương bạc hà quen thuộc.
- Gà mái…
- Gì…gì…_Không hiểu sao tôi cà lăm nữa. Vừa rồi máu nóng đến mức có thể
phun cả ra ngoài, ấy vậy mà thoáng cái chúng đã biến đâu mất rồi.
Hoàng Bách ghé sát lại thêm chút nữa, sau đó nhe răng cười.
- Không có gì!
Mẹ nó! Chơi tôi đấy à?! Không có gì mà làm ra vẻ nghiêm túc như thế. Tôi, tôi, tôi…..
- Tình nguyện dìu tôi thêm đoạn nữa chứ?
Tôi liếc hắn lúc này đã đưa mặt đi hướng khác, muốn nổi giận nhưng lại
không thể. Ánh đèn đường hắt lên mặt hắn, nửa khuôn mặt của hắn khuất
trong bóng tối, vừa bí ẩn, đau thương lại toát lên sự quyến rũ khó
lường. Chết cha, sao tôi lại dùng từ “Quyến rũ” để nói về hắn nhỉ? Tôi
điên rồi, điên thật rồi!
Để không nghĩ lung tung nữ, tôi chăm chú nhìn mặt đất, không lên tiếng nhấc chân đi.
- Tới nhà nghỉ nào gần đây thôi.
Nghe Hoàng Bách nhắc đến hai chữ “Nhà nghỉ”, tôi theo phản xạ có điều kiện
quay ngoắt sang trừng hắn, bước chân cũng dừng lại. Bình sinh tôi rất
nhạy cảm với mấy từ như thế này.
- Không phải muốn cậu cùng tôi đâu! Tôi ở lại đó qua đêm, sáng mai sẽ đi. Cậu mơ mộng quá rồi gà mái!
“Á…” Mơ mộng à?! Lại còn có ý nghĩ tôi cùng hắn nữa chứ. Véo hắn vậy là nhẹ rồi đấy!
- Buông!_Một lần nữa tôi trừng mắt nhìn hắn. Còn dám nắm tay tôi.
- Đừng véo nữa! Tôi đang bị thương._Bạch công tử nói câu này nhìn rất có
thành ý. Hắn cũng biết bản thân bị thương cơ đấy! Tôi còn nghĩ hắn đứt
dây thần kinh cảm giác rồi chứ, cái mặt lúc nào cũng cười cười giả dối.
Mỗi lần tôi phải đoán cảm xúc của hắn thực sự rất khó chịu!
Nhưng
mà hắn lại chẳng thèm nới lỏng bàn tay ra, tôi phải giật mạnh mới có thể thoái khỏi. Sau đó tôi mặc kệ phản ứng của hắn, cúi đầu đi tiếp.
Trong người hắn có cái gì vậy? Lúc hắn nắm tay tôi, tôi lại thấy như bị tê
liệt là thế nào? Chẳng lẽ hắn ăn phải chất gì đó, hay bị loài vật đột
biến nào đó cắn, biến thành người điện rồi chăng?
“Ai ui..” Nặng
chết tôi! Cái tên này cứ ỷ vào việc bản thân bị thương mà bắt tôi khiêng thôi. Chờ đấy, đợi sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ cho cậu nếm mùi
báo thù của Thảo Ngân này! Tôi sẽ không nhân nhượng cho cậu giống như
trước đây đâu.
Thực ra quá trình tôi và Bạch công tử quen biết ấy, kể ra cũng thật buồn cười, lại có chút ngớ ngẩn nữa.
Như tôi đã nói thì Bạch công tử rất trắng, mặt mũi lại “xinh đẹp”, mà hồi
mới chuyển đến hắn còn để tóc dài ngang vai, và đó là lí do tôi tưởng
nhầm hắn là con gái. Tôi thề đó là nhầm lẫn tai hại nhất mà tôi đã từng
mắc phải!
Ngày hôm ấy trời cao nắng đẹp, tôi đã được ăn no ngủ kĩ
trước khi đến trường, trong lớp lại đột nhiên có một bạn nữ xinh xắn
chuyển đến, vậy nên tôi nổi hứng kết bạn, quét hết đám con trai háo sắc
sang một bên, xin phép cô giáo chuyển chỗ đến ngồi cạnh người ta. Bạn ấy không phản đối, tôi thuận lợi toại nguyện.
Tiếp theo đó tôi bắt
đầu mở đài phát thanh, từ chỗ giới thiệu các bạn trong lớp đến thầy cô
dạy bộ môn, còn không quên trích dẫn về mỗi người một chút cho bạn ấy
nghe. Tôi cứ như vậy nói, nói, nói, ngay cả khi bị giáo viên nhắc nhở vì gây mất trật tự thì vẫn cứ nói, nói đến khi bạn ấy phải lên tiếng thì
thôi.
Và kết quả cuối cùng là bạn ấy cũng lên tiếng, nhưng mà mẹ
nó, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã làm tôi cụt hứng rồi.
Giọng bạn ấy cực kì ấm, lại trầm thấp đặc trưng của nam giới. Tôi vẫn
còn nhớ chính xác từng chữ một trong câu nói đầu tiên ấy: “Tôi không
phải nữ.”
Giấc mộng có một người bạn nữ thân thiết, chơi với tôi
không phải vì tôi có một ông anh hơn người cứ như vậy tan vỡ. Tôi đang
từ đài phát thanh trở thành tượng gỗ, ngậm miệng, cắm đầu vào sách vở
trước mặt, im lặng từ đó cho đến lúc về nhà. Mẹ tôi nghe tôi kể lại
chuyện này còn cười đến mức phun cả cơm ra ngoài cơ mà. Anh và bố tôi
thì lịch sự hơn một chút, chỉ ho sặc mấy cái mà thôi.
Hôm sau đến
lớp, tôi xin cô giáo đổi lại chỗ, nhưng cái con người quái dị ấy lại
phản đối, còn đổi qua bắt chuyện với tôi. Cô giáo giống như bị hắn mê
hoặc, tôi có nói thế nào, khóc lóc năn nỉ thế nào cũng không đồng ý đổi
lại chỗ cho tôi, thế nên tôi bị bắt ép tiếp tục ngồi cùng bàn với con
người ấy. Mặc kệ hắn làm cái trò gì, tôi cũng bơ, bơ đẹp luôn, bởi vì
trước đó tôi không chơi với con trai.
Ngày tiếp theo, hắn liền cắt tóc, đổi gu thời trang, biến thân từ bạn nữ đáng yêu thành hotboy điển
trai, lợi dụng vẻ ngoài đẹp đẽ của mình công khai moi móc thông tin về
tôi từ mấy nhỏ mê trai lại ngây thơ mơ mộng trong lớp. Rất nhanh sau đó
điểm yếu của tôi đã bại lộ.
Bữa nào cái tên ấy cũng mua cho tôi đồ ăn ngon, còn mang cả trò chơi điện tử ra dụ dỗ. Cuối cùng sau nhiều
ngày kháng cự, cụ thể là 3 ngày, tôi miễn cưỡng mặc định trong đầu hắn
là nữ giới, chấp nhận đề nghị kết bạn với hắn. Từ đó tôi luôn luôn có đồ ăn ngon, truyện tranh hay và trò chơi mới mà không phải tốn một đồng.
Tình bạn của chúng tôi phát triển thân thiết đến mức chính tôi cũng
không dự tính được. Và hắn, nghiễm nhiên trở thành bạn thân đầu tiên của tôi, cũng là duy nhất suốt thời học sinh của tôi. Tuy rằng về sau chúng tôi thường hay chí chóe, thế nhưng không thể phủ nhận có người bạn như
hắn quả thực rất tốt. Ngẫm lại thì quyết định hồi ấy của tôi cũng xem
như không sai lầm đi!
Đúng như ý nguyện của Hoàng Bách, tôi dìu hắn đến nhà nghỉ cách đó vài trăm mét. Lúc đến cửa, tôi để hắn vào rồi
chạy đi, bởi vì tôi nhìn thấy một hiệu thuốc còn mở ngay gần đó.
- Chị ơi, bán cho em ít thuốc sát trùng với bông gạc.
Chị bán hàng nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. Tôi theo ánh mắt của chị ấy
nhìn lại mình một lượt. Đã hiểu ra vấn đề: Máu từ người tên Bạch công tử kia dính lây sang tôi.
- Bạn em vừa bị tai nạn xe máy. Nó lại
không chịu đi bệnh viện. Em thấy nó cũng bị nhẹ nên tính tự xử lý._Đây
là một trong những tình huống phải sử dụng tài chém gió mới có thể sống
sót a.
- Em mua nhiều không?
- Đủ dùng toàn thân là ổn.
Chị bán hàng nghe tôi nói xong, mới nguôi nguôi lại dương lên ánh mắt nghi
ngờ, vừa liếc tôi vừa cúi xuống lấy đồ. Tôi chỉ biết trưng ra nụ cười
thiện cảm, đứng thổi hơi vào bàn tay, rồi lại xoa xoa vào nhau. Cả người tên Hoàng Bách kia bầm dập, máu me như vậy, mà một khi hắn đã nói cái
gì thì cứng đầu thấy sợ. Chắc chắn hắn sẽ không chịu đến bệnh viện đâu.
Nếu như tôi không giúp hắn, hắn sẽ để nguyên như vậy đấy.
- Của em hết 158 nghìn.
Tôi thanh toán xong rồi ôm một túi to toàn bông băng rời đi. Ở phía sau chị bán hàng vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ dõi theo.
Nhân viên nhà nghỉ nhìn thấy tôi chạy đến chỗ Hoàng Bách, cúi đầu thì thầm
với nhau cái gì đó rồi lén lút cười. Từ kiểu cười của họ, tôi cũng phần
nào đoán được ý nghĩ của họ nhưng không muốn so đo, nói với họ làm chút
đồ ăn mang lên rồi nhanh chóng dìu Hoàng Bách đi.
- Lạnh không?_Hoàng Bách kéo áo khoác phủ lên người tôi.
- Cũng bình thường._Lúc nãy hơi lạnh mà ở gần hắn lại ấm rồi.
- Mà làm gì đây?_Hoàng Bách trừng cái túi to đùng, nhớn mày với tôi.
- Nhìn đủ hiểu rồi còn hỏi.
- Gà mái…_Hắn còn muốn nói thêm gì, liền bị tôi chặn họng.
- Im miệng! Từ giờ cấm cậu lên tiếng!
Đến nơi, tôi vừa đỡ hắn vừa lấy chìa khóa từ tay hắn mở cửa phòng, chật vật một lúc cũng mở được, sau đó tôi dìu hắn tới trước cửa phòng tắm.
- Tắm qua đi cho sạch vết thương rồi ra đây.
- Cậu muốn nhân lúc tôi tắm nhìn lén phải không?
- Tôi cấm cậu lên tiếng rồi cơ mà! Cái thân hình cậu có ma thèm nhìn.
- Có “con ma” nào đấy!_Hắn cười cười nói bóng gió rồi ném ví da và áo khoác lại cho tôi, huýt sáo vịn tường đi vào trong.
Tôi đợi nghe thấy tiếng nước chảy, mới đi lại giường bỏ mấy thứ trong túi
ra. Đỉa cũng không dai bằng trí nhớ của tên này! Ý hắn là đang nhắc lại
cái chuyện từ lâu lẩu lầu lâu rồi ấy.
Chuyện xảy ra trong chuyến
du lịch hè lớp 8 lên lớp 9. Lớp chúng tôi tổ chức ra biển vi vu, buổi
tối còn tổ chức đốt lửa chơi trò chơi, bởi vì ham hố phần thưởng nên tôi rủ Hoàng Bách tham gia. Nếu tôi không lôi kéo chắc chắn hắn sẽ chỉ ngồi một chỗ mà nhìn thôi.
Đó là trò hai người kẹp quả bóng giữa trán
chạy đua với những đội khác. Mọi người chơi đều rất suôn sẻ, đến lượt
tôi thì quả bóng bỗng nhiên nổ, tôi bị dọa ngã ngồi trên cát. Bạch công
tử thấy thế còn chơi sỏ tôi, dơ tay kéo tôi lên nhưng đến khi tôi chuẩn
bị nắm vào lại rụt về. Vì thế tôi bực mình, túm vào ống quần hắn kéo
mạnh 1 cái.
Xong! Quần short hoa xinh đẹp của hắn cứ như vậy chạm
đến mắt cá chân. Cũng may lúc đó trời tối, hắn lại có hàng phòng vệ bên
trong, động tác kéo lên cũng rất nhanh, mọi người còn mải để ý đến đội
thắng cuộc nên chưa ai kịp nhìn thấy, nếu không nhất định tội của tôi
chất cao như núi rồi.
Tôi thề tôi không phải cố ý, chỉ là muốn kéo hắn ngã chung với mình thôi, chẳng qua cái tên đó mặc quần không cẩn
thận, lỗi tại hắn á! Thế nhưng Bạch thối cứ như vậy đổ hết tội lên đầu
tôi, về sau nếu như hắn có chuyện cần nhờ mà tôi tỏ ý không muốn giúp
hắn đều sẽ mang chuyện này ra nói lại, còn đội cho tôi cái mũ háo sắc
nữa. Mọi người nói xem có oan cho tôi không cơ chứ!
Chừng 20’ sau
Hoàng Bách đi ra, bộ đồ dính máu lúc nãy đã được bỏ xuống, thay vào đó
là khăn tắm mà nhà nghỉ đã chuẩn bị sẵn. Tôi đơ ra nhìn khói nước đang
bốc ra từ người hắn, mất mấy giây mới ngậm miệng lại.
- Tôi đã nghĩ là cậu phải nhờ người ta chuẩn bị quần áo mới rồi chứ. Cậu như vậy khác nào không mặc đồ hả?
May mắn ông anh tôi ở nhà thỉnh thoảng cũng chơi mốt này. Tôi nhìn hoài rồi nên lúc này không có hét ầm lên như mấy cô gái khác.
- Như vầy mà bảo là không mặc à? Có cần tôi cho xem không?
- ĐỨNG IM!_Tôi ngăn lại ngay ý đồ của hắn khi tay hắn vừa mới chạm đến cái khăn tắm.
Hắn mà bỏ ra thì coi như tôi xong đấy! Tôi với hắn cũng không còn nhỏ gì,
vậy mà hắn chẳng biết mắc cỡ gì cả, cứ thích là nói và làm theo ý mình.
Nếu như lúc này mà có người khác chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi và cái tên này đang làm chuyện bất chính đấy. Đã bị thương đến mức này rồi mà hắn vẫn
cợt nhả được.
- Để như vậy, đi lại đây ngồi xuống.
Bạch
công tử coi như còn nể mặt bạn bè, ngoan ngoãn đi đến bên giường. Tôi
kéo hắn ngồi xuống, còn mình thì ngược lại đứng lên, lấy cái khăn trên
cổ hắn giúp hắn lau tóc. Máu từ vết thương trên đầu hắn không còn chảy
nữa, nhưng ở tay thì vẫn chậm chạp trào ra.
Thỉnh thoảng tôi vô tình chạm vào vết thương của hắn, hắn lại khẽ nhăn mày nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng động nào.
Ném khăn lên bàn, tôi bắt đầu công việc khử trùng và băng bó vết thương
trên người Hoàng Bách. Đầu tiên là cánh tay đang chảy máu kia, sau đó
đến đầu, chân…cuối cùng là bôi thuốc vào những chỗ bầm tím. Từ đầu đến
cuối hắn giống như ăn phải thuốc câm, yên lặng ngồi nhìn.
- Xong
rồi! Trùm chăn vào nếu cậu không muốn lạnh chết._Tôi nhìn lại thành quả
của mình, tuy không đẹp mắt cho lắm nhưng với người không chuyên như tôi thì thế là được rồi.
Cả người Bạch công tử bị quấn băng trắng
xóa, nhìn giống như xác ướp vậy. Hắn rất nghe lời với chăn quấn quanh
người, nhưng lại để một tay thò ra ngoài, chạm vào má tôi.
- Gà mái...
Ngón tay hắn vừa chạm đến, tôi lập tức nhảy ra xa hai bước, trợn mắt nhìn
hắn phòng vệ. Gần đây hắn thiếu phụ nữ hay sao mà hôm nay lại dở trò
rồi?! Bạn bè thân quen thì thân quen, nhưng dù gì tôi cũng là con gái
chưa từng yêu đương, hắn không nghĩ cho tôi cũng phải nghĩ cho hắn chứ.
Nhỡ đâu tôi nổi thú tính thì sao?
- Làm gì phản ứng dữ vậy? Trước đây tôi có biến cậu thành gấu bông cùng lắm cậu cũng chỉ đá tôi thôi
mà. Chẳng lẽ cậu trở lại làm con gái rồi?
Nghe đến đây tôi tức
giận đùng đùng, cái gì cũng quên sạch, nhảy bổ đến đá vào chân Hoàng
Bách một cái. Dám nói tôi trước giờ không phải con gái hả?! Cho chừa cái tội khi dễ tôi này! Có hắn không giống đàn ông ấy.
Thế nhưng thấy cái nhăn mày của hắn, tôi lại lập tức hối hận. Đá trúng vết thương của hắn rồi.
- Không sao chứ?
- Nhờ phúc của cậu mà tôi sắp tàn phế rồi._Hắn giả vờ giận dỗi, bĩu môi lườm nguýt tôi.
- Này! Ai giúp cậu băng bó hả?_Tôi còn chưa xem vết thương của hắn thế
nào, nghe hắn nói liền mặc kệ hắn. Cái đồ Bạch thối!_Tốn hết 158k của
tôi đấy. Trả đây!
- Đây! Trả luôn tiền công băng bó nhé!_Tôi mới
nói vậy mà tên Hoàng Bách kia tưởng thật, lấy từ trong ví bên cạnh ra 2
tờ mệnh giá 100 ngàn đặt vào tay tôi.
Tức chết tôi mà! Mẹ nó, hắn
coi tôi là cái gì chứ? Tôi giúp hắn vì mấy đồng tiền à? Hay với hắn tôi
không còn là bạn để hắn có thể nhờ cậy nữa?
- Gà mái, tôi chỉ đùa thôi mà. Này, gà mái….
Tôi lại đùng đùng khoác túi lên đạp cửa xông ra, áo khoác cũng không thèm
lấy, mặc kệ tên dở hơi kia ở phía sau gọi với theo. Lúc đi ra cửa nhân
viên phục vụ đang bê đồ ăn lên bị bộ dạng của tôi dọa cho khiếp sợ, vội
vàng nép sang bên nhường đường, tôi cũng chẳng để ý, cứ như vậy đi một
mạch. Hừ, tôi thề là sau này mà gặp lại hắn, nhất định tôi sẽ, tôi sẽ,
sẽ…
Tên đáng ghét! Khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần, hắn lại khiến tôi trở thành thế này đây. Đúng là đáng ghét! Đáng ghét! Đáng
ghét mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT