Thực ra tôi chỉ bán cho người ta thôi, chứ tôi lấy đâu ra vốn mà tự làm. Với lại nếu không bán được thì sẽ lỗ. Làm thế này ăn hoa hồng, bán nhiều thì được nhiều, bán ít được ít, an toàn hơn! Người đến chợ đêm này mua bán đa phần là người trẻ, chủ yếu là sinh viên. Đồ ở đây tuy chất lượng không tốt lắm, nhưng phù hợp với túi tiền của sinh viên, đặc biệt là sinh viên sống xa nhà cần tiết kiệm tiền bạc.

Nếu như người ta không mở hơn 2 quầy bán đồ hoặc quầy khá lớn thì sẽ không thuê thêm người đâu! Chủ của tôi cũng vậy. Chị ấy mới ra trường năm ngoái thôi. Hiện chị ấy đang tìm việc nên mới làm cái này, nếu như tìm được rồi thì chị ấy sẽ nhượng chỗ này cho người ta. Tức là tôi sẽ phải nịnh nọt chủ mới để được làm ở đây cho hết thời sinh viên, hoặc là tìm việc làm thêm khác. Chị ấy có 2 quầy, 1 bán đồ lưu niệm là tôi trông coi, cái còn lại bán quần áo thì chị ấy trông.

Tôi được chị Hân giới thiệu đến đây. Và cái ngày tôi thử việc mà không có sự giúp sức của Tiểu Hắc, tôi đã không thể vượt qua chỉ tiêu để tiếp tục công việc này đâu. Nó là nam châm hút khách mà!

- Chị Ngọc, em đến rồi!_Tôi chạy lại chỗ cô gái đang treo những bộ đồ lên cao, cười một cái cho đời bớt buồn.

- Đến rồi thì nhanh sắp đồ ra đi! Hôm nay thứ bảy đấy cô nương ạ!_Chị Ngọc tiếp tục với công việc của mình, nhìn tôi cũng không nhìn một cái.

Vâng, thứ bảy thì sẽ có nhiều khách hơn và tôi cũng phải làm việc cật lực hơn! Mệt chết người rồi...

Thế nhưng Tiểu Hắc vừa “gâu, gâu..” mấy tiếng chị ấy đã bỏ hết việc ở đấy, chạy ra ôm nó rồi trò chuyện tươi cười với nó. Tiểu Hắc đáng ghét kia còn quay ra nhìn tôi vênh mặt lên trời tự đắc nữa chứ.

Tôi chẳng chấp nó nữa, nhanh chóng sắp xếp những món đồ lưu niệm trong thùng ra bàn. Một lát sau chị em tôi bắt đầu bước vào công việc. Gần đây tôi còn bật nhạc thiếu nhi cho Tiểu Hắc diễn nữa. Nó sẽ ngồi trước quầy, nghe theo tiết tấu của nhạc mà lắc đầu, vẫy đuôi, y như cục bông di động ấy. Lúc đó thì không ai có thể cưỡng lại sự đáng yêu của nó đâu!

Cho phép tôi bỏ qua phần khách hàng khen ngợi Tiểu Hắc nhé! Bởi vì đứa nhỏ ấy rất ngạo mạn, thỉnh thoảng nó lại liếc tôi để xem tôi có thấy người ta yêu quý nó thế nào không. Nếu như tôi không nhìn nó, lập tức nó sẽ chạy đến, dùng chân của nó đập vào chân của tôi, đến khi tôi chịu nhìn nó mới thôi. Đúng là cái đồ kiêu căng, y như anh trai tôi vậy!

- Ê Ngân! Nay làm ăn thế nào?_Lúc này khách đã thưa thớt hơn, cũng đã khá muộn rồi.

- Không đến nỗi tệ! Mà sao chị muộn thế? Bánh của em đâu?_Cái này là tôi không quên được đâu! Dù chị Hân vừa mới có mặt cũng kệ. Ăn là trên hết!

Tôi cũng cần giới thiệu chút chứ nhỉ! Tên tôi là Lí Thảo Ngân. (May mắn chưa bị bố tôi đặt theo tên của một nữ anh hùng nào đó trong phim kiếm hiệp.) Tôi đang học năm 2 đại học X. Đó chỉ là một trường đại học hạng thường, xếp hạng trên toàn quốc cũng không cao lắm. Nhưng có ngành học tôi thích. Ban đầu bố mẹ tôi cũng không đồng ý đâu, may mà anh trai tôi còn chút lương tâm, nói giúp tôi mấy câu. Như tôi đã nói thì trong nhà tôi bây giờ anh ấy là người cầm quyền, vì thế bố mẹ mới miễn cưỡng gật đầu.

- Đây cô nương!_Chị Hân đặt túi giấy vào tay tôi, sau đó đến chỗ Tiểu Hắc chơi với nó._Mà này, anh họ chị mới mở quán ăn, đang thiếu người, làm theo ca. Mày muốn làm không? Để chị bảo anh ấy một tiếng.

- Cái đó…_Tôi đang định lấy bánh ra ăn thì dừng lại.

- Này này, bà cô Hân kia! Muốn cướp người của tôi đấy à?_Tôi còn chưa suy nghĩ gì, chị Ngọc đã chồm qua từ quầy hàng bên cạnh, dương ma trảo ngăn cách tôi với chị Hân_Nó đi mang theo cả Tiểu Hắc thì cái quầy của chị còn ma nào ngó nữa đây?

- Chẳng phải chị vừa gửi đơn xin việc sao? Nếu như chủ mới không nhận nó thì thế nào?_Chị Hân thôi không nghịch đầu béo của Tiểu Hắc nữa, đứng lên dựa hông vào bàn, hai tay khoanh trước ngực.

Chị Ngọc nghe vậy buông ma trảo, lững lự suy nghĩ. Đúng như chị Hân nói. Nếu như chủ mới không muốn thuê tôi thì tôi sẽ mất việc. Hoặc nếu như chủ mới không thích Tiểu Hắc, tôi cũng mất việc. Bởi vì khi anh tôi đồng ý để tôi đi bán đồ ở đây, đã đặt ra điều kiện là phải đem theo Tiểu Hắc để tránh nguy hiểm. Tôi mà không cho nó đi cùng thì ở nhà. (Trừ những hôm nó ốm ra thôi.)

- Hai người để em về nói chuyện với anh em đã. Nếu như anh ấy nói thế nào thì em phải làm theo thôi. Trong nhà em, anh ấy là nhất mà. Một câu của anh ấy nặng gấp trăm lần ngàn câu em nói._Nhắc đến vấn đề nay tôi lại chán nản, bỏ lại bánh xuống bàn.

- Anh mày là ai, gọi tới nói chuyện với chị!_Chị Hân cực kì oai phong, ném cho tôi điện thoại của chị ấy. May mà tôi phản ứng kịp bắt được, không thì điện thoại của chị ấy đi tong nhá!

- Là tôi đây! Chẳng biết ai muốn nói chuyện với tôi?

Tôi trợn mắt khi nghe thấy giọng nói này. Sao hôm nay anh Kiệt lại ra đây thế? Cầu trời cho anh ấy không đoán ra tôi biết chuyện!

Hai chị gái thân yêu bên cạnh cũng không thoát khỏi tình trạng kinh ngạc. Chị Ngọc kinh ngạc vì trước đây chưa từng gặp anh tôi. Người còn lại ngón tay bắt đầu run run, chậm chạp xoay người. Tôi chắc chắn chị ấy hiện tại rất muốn chạy trốn. Nhưng mà phía trước anh tôi đang đứng đó, Tiểu Hắc quấn quýt bên chân anh ấy, chị Hân có muốn chạy cũng không chạy được.

- Anh, anh, anh…_Chị Hân bắt đầu lùi lại phía sau, cà lăm như lần đầu lên bảng hồi tiểu học_Đồ biến thái…

Anh Kiệt không lên tiếng, cùng Tiểu Hắc bước đến gần chỗ chúng tôi, trên môi lại là nụ cười không rõ ẩn ý xem như chào hỏi. Từ ánh mắt anh ấy, tôi đã biết số phận tiếp theo của mình. Anh tôi đúng là quỷ mà! Hồi nãy thấy im im không thèm hỏi nữa tưởng không để ý thế mà đến đây bắt bài tôi. Tôi thề đêm nay tôi sẽ không được đi ngủ nếu như chưa khai báo toàn bộ sự việc với anh tôi.

- Đến giờ về nhà rồi em gái! Em đã muộn 2’30s.

Chị Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt tra khảo. “Tại sao có anh trai như vậy mà không giới thiệu cho chị?”

Tôi dương mắt cún con nhìn chị ấy. “Anh em thích người ta rồi.”

Chị ấy lại tiếp tục tra khảo. “Là người nào?”

Tôi vẫn như cũ, ủy khuất đưa mắt về hướng chị Hân. Lúc này chị Ngọc mới cam tâm buông tha tôi. Chúng tôi có một hiệp ước thế này: Nếu như là người của bạn thì sẽ không tiếp cận. Ở đây anh tôi đã vô hình chung được xem như người của chị Hân rồi. Vậy nên chị Ngọc không ham hố nữa.

- À, vậy Ngân về trước đi em. Có cái Hân dọn đồ cùng chị là được rồi._Chị Ngọc đẩy tôi về phía trước, chắn đi tầm mắt giao nhau giữa anh tôi và chị Hân.

Hai người họ vẫn chưa muốn lên tiếng. Tôi chỉ có thể yên lặng, trả điện thoại vào tay chị Hân, sau đó theo anh trai trở về nhà. Bỏ lại phía sau bánh ngọt đáng yêu, xinh xắn cùng ánh mắt vẫn còn ngơ ngác của chị Hân. Em xin lỗi chị! Nếu như sau này hai người có thành đôi, lúc đó chị sẽ hiểu được tấm lòng của đứa em này. Bánh ngọt, tao không có phúc được thưởng thức mày. Số mày phải vào dạ dày chị Ngọc rồi. Vĩnh biệt!

Về tới nhà, tôi ngồi khép nép trên ghế trong phòng khách, anh tôi thư thái ngồi phía đối diện, bên cạnh là Tiểu Hắc vẫn ngang nhiên xem hoạt hình của nó. Thỉnh thoảng tôi bị tiếng động của bộ phim ấy cuốn hút, ngước lên nhìn lại bắt gặp ánh mắt tra khảo của anh tôi. Làm ơn đi, có ai cứu tôi không?

“Gâu..gâu...” Tiểu Hắc bỗng dưng sủa lên. Tôi lập tức nhìn ra cửa.

- BỐ!_Ôi cứu tinh của đời tôi! Bố về quá đúng lúc bố ạ!

- Hai đứa vẫn chưa đi ngủ sao?_Bố tôi vừa thay dép vừa nhìn anh em tôi.

- Bố ơi, con…_Mới nói đến đây, nhìn đến nụ cười dã man cộng thêm cái nhớn mày nguy hiểm của anh Kiệt, tôi không dám nói nữa.

- Gì vậy con gái?

- Nó nhớ bố ấy mà!_Anh Kiệt thay tôi nói tiếp, còn nhân vật chính là tôi bị chèn ép phải im lặng._Nay bố gặp các bác vui không?

- Vui chứ! Lâu lắm rồi bố mới gặp mấy lão già đó. Thế mà mấy lão ấy vẫn giống hệt như xưa._Đột nhiên ánh mắt bố nhìn anh trai sáng lên, làm tôi đây đối diện cũng run run_Mà thằng này, bao giờ mày cưới vợ đây? Người ta có cả cháu bế rồi mà bố còn chưa thấy mặt mũi con dâu là thế nào?!

Đấy đấy, bài ca cưới vợ của bố mẹ tôi lần nào cũng giống nhau như thế đấy! Tôi không phải người bị thối thúc nhưng nghe riết rồi đến mức sợ luôn đây. May mắn tôi không phải anh trai.

- Anh ấy…_Tôi đang tính báo tin vui cho bố. Nếu như mà bố biết chắc chắn sẽ khóa chân anh Kiệt lại hỏi han, tôi coi như có thể chạy thoát. Thế nhưng anh trai tiếp tục dùng ánh mắt đàn áp, tôi lại đành ngậm miệng.

- Con mới có hai mấy tuổi thôi mà bố. Đàn ông còn phải xây dựng sự nghiệp. Ba mươi lấy vợ là được rồi.

- Ba mươi cái gì mà ba mươi! Mày định để bố mẹ chết già mà còn chưa thấy mày lập gia đình đấy à?_Tôi nghe bố nói mà ngồi cười thầm, bù lại cho những ủy khuất tôi đã phải chịu. Chống chế vô ích với bố, anh ạ!_Con gái lão Sơn vừa mới ra trường năm ngoái. Bố nói với lão ấy để hai đứa gặp nhau vào đầu tuần tới rồi đấy. Liệu mà sắp xếp thời gian gặp người ta.

- Bố…

- Không ý kiến! Bố về phòng đây. Hai đứa cũng ngủ sớm đi._Mặc kệ sự phản đối của anh Kiệt, bố kiên quyết hạ lệnh, sau đó đến xoa đầu tôi mấy cái rồi trở về phòng.

- Mẹ nhắc bố uống thuốc giải rượu rồi mới đi ngủ. Bố nhớ nha!_Tôi mà không truyền đạt lại lời của mẹ đại nhân, chắc chắn bố tôi sẽ quên chuyện này đấy.

- Bố biết rồi, con gái!

Bố đi rồi, Tiểu Hắc vẫn xem hoạt hình của nó. Bỏ lỡ cơ hội thoát thân, tôi lại trở về trạng thái tự kỉ trước đó. Trong trường hợp này thì ông trời cũng không giúp được tôi đâu! Tôi phải tự cứu mình thôi!

- Lúc ăn cơm mày muốn hỏi anh chuyện gì ấy nhỉ?_Vẫn là anh Kiệt lên tiếng trước. Nếu như anh ấy chờ tôi mở đầu thì có mà mùa quýt năm sau tôi cũng không nói đâu.

Tôi đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng bắt đầu khai tội. Anh tôi thường nói: “Thành thật sẽ được khoan hồng.”. Tôi thiết nghĩ nghe theo anh ấy thì hơn. Ở nhà tôi, chống lại anh ấy sẽ chỉ có một con đường. Đó chính là: Chết rất thảm!

- Hồi chiều em gặp anh trong tiệm bánh chị Hân làm việc._Tôi vừa nói vừa lén lút nhìn biểu hiện của anh trai. Anh ấy vẫn giống như lúc trước, chỉ là không cười kiểu đầy ẩn ý kia nữa thôi_Lúc chị ấy quay ra nhìn anh, là em đang nói chuyện với chị ấy về anh.

- Thế hai người nói cái gì?

- Em biết anh đang theo đuổi chị ấy rồi. Chị ấy bảo ghét anh lắm. Tại vì hôm trước anh sàm sỡ chị ấy. Thực ra em không tin đâu. Em biết anh tuy biến thái nhưng mà chưa đến mức đó. Có lẽ hai người hiểu lầm thôi!

- Anh đỡ cô ấy, vô tình chạm phải._Lúc anh Kiệt nói tôi thấy ánh mắt anh ấy lảng tránh. Chắc là anh ấy ngượng đây mà!

- Em sẽ nói lại với chị ấy. Nhưng mà anh này…_Đến đây rồi thì tôi chẳng còn sợ gì nữa. Chồm qua chỗ anh ấy, ghé lại gần_Cuộc hẹn với con gái bác Sơn thứ 2 tới thì sao? Anh không đi bố giận đấy.

- Tự anh có cách giải quyết.

- Hồi nãy em đang định nói với bố, sao anh lại ngăn. Nếu như nói rồi bố sẽ không bắt anh đi xem mắt nữa.

- Mày muốn bố mẹ sang nhà cô ấy bàn chuyện cưới hỏi luôn à? Như vậy cô ấy sẽ càng ghét anh, anh làm sao có thể tiếp tục cưa cô ấy đây?

- Thế anh có nghiêm túc với chị ấy không?

Trước giờ tôi chỉ thấy người ta theo đuổi anh tôi thôi, chứ chưa từng thấy anh tôi thật tâm với người ta bao giờ. Tôi chỉ sợ anh tôi nhất thời hứng thú, đến khi chị Hân yêu anh ấy rồi anh ấy lại quay lưng thì sao. Chị Hân là bạn tôi, tôi có nghĩa vụ giúp chị ấy tránh khỏi đau khổ.

- Mày đã thấy anh chủ động mấy chuyện này khi nào chưa?

Tôi trả lời anh Kiệt bằng cách lắc đầu lia lịa. Đúng là anh tôi rất đào hoa, nhưng mà trước nay vẫn chỉ yêu chơi yêu bời, qua loa đại khái, chưa từng coi trọng đối tượng của mình.

Ba năm trước, đó là khoảng thời gian gần nhất anh ấy có bạn gái. Bởi vì cô gái đó tưởng nhầm tôi là người thứ ba, tức giận tát tôi một cái, mà cái tát đó lại là cái tát duy nhất tôi phải nhận từ nhỏ tính tới đó. Vậy nên anh tôi không chút do dự chia tay với người kia. Nếu như để tôi gặp lại cô gái đó, xin lỗi cô ta hộ tôi! Tôi còn chẳng nhớ nổi mặt mũi cô ta thế nào. Và từ đó tới giờ anh tôi không yêu đương nữa, chuyên tâm vào học hành và công việc. Nên anh tôi đã nói lời này, tôi không có lí do gì để không tin anh ấy cả!

- Vậy anh có muốn biết về chị ấy nhiều hơn không?

- Mày thì có gì cho anh biết?!

Trước ánh mắt khinh thường của anh trai, khí thế trong tôi dâng trào, thu cả chân lên ghế, bắt đầu cho anh ấy biết thế nào là Lí Thảo Ngân.

- Chị ấy là bạn tốt của em. Em vẫn thường đến nhà chị ấy chơi. Bố mẹ chị ấy rất tốt bụng. Chị ấy thích nhạc của Westlife, mắc chứng mê trai đẹp. Nếu như anh không sàm sỡ chị ấy thì anh đạt tiêu chuẩn của chị ấy rồi. Em còn có cả số điện thoại của chị ấy._Tôi nói đến đây thì dừng lại xem phản ứng của anh trai.

He..he…đúng như tôi đoán, anh ấy đang rất hào hứng nghe phần tiếp theo đây mà! Nhưng cứ từ từ đã. Để anh ấy hồi hộp xíu chơi.

- Còn gì nữa? Mau nói anh nghe. Đưa luôn số cô ấy cho anh!

- Em được lợi gì nào?_Kiếm lợi không cần biết thời gian, địa điểm. Có lợi phải lấy!

- Mai anh dẫn mày đi mua quần áo mới. Anh chi tiền. Ok?

- Ok!_Tôi bắt tay anh trai thành giao. Sau đó anh em tôi giành cả đêm để nói về chị Hân và lên kế hoạch cưa đổ chị ấy, mãi đến gần sáng mới đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play