Vừa nghe thấy
tiếng “Gà mái” này, trong lòng tôi bỗng dâng lên một dòng xúc cảm không rõ
ràng, vừa đau thương, vừa mong mỏi, lại vừa tức giận. Cũng chẳng biết tôi lấy
dũng khí ở đâu ra, dứt khoát xoay lại, đối diện với “ảo ảnh” vừa gọi, sẵn ngay
giày cao gót trên tay, vung một đường, và thế là…
Và thế là…Chẳng
thế nào cả.
Giày của tôi vừa
mới vung lên thì người ta đã biết tôi muốn làm gì, chỉ cần nhấc tay một chút,
người ta đã dễ dàng bắt lấy tay tôi, sau đó chậm rãi đoạt giày trong tay tôi
ném xuống đất. Tôi tròn mắt nhìn, nửa kinh ngạc nửa bất ngờ, thật lâu sau mới
tiêu hóa xong sự việc vừa xảy ra.
A…ảo ảnh mà cũng
có thể cản người được sao? Thật là kì lạ nha.
-
Tại
sao lại vẫn thích bạo lực như thế chứ?..._Tiếng nói khe khẽ chỉ đủ cho tôi nghe
vang lên, trời đất bỗng nghiêng ngả lảo đảo, tôi được kéo vào trong một vòm
ngực rộng lớn vững chắc, hai cánh tay như hai gọng kìm siết chặt khiến tôi dù
muốn cũng không thể nhúc nhích nổi.
Hai mắt tôi trợn
lớn, dần dần mất cự li, rơi vào không gian hư ảo. Giọng nói này, vòng tay này,
hơi ấm này, quen thuộc, chân thật đến mức người ta khó lòng có thể phủ nhận. Rõ
ràng là hôm nay tôi không uống rượu, cũng chẳng uống bia, thế nhưng lúc này đầu
óc cứ quay mòng mòng là cớ làm sao đây? Vì sao mơ mà cũng đạt đến trình độ chân
thật đến như vậy?
Cho đến khi gần
như thiếu dưỡng khí, tôi mới nhớ ra là mình cần phải thở, vội vàng hít lấy hít
để luồng không khí xung quanh. Một mùi thơm thanh mát, nhè nhẹ hương bạc hà xông
vào mũi làm cho người ta rất dễ chịu.
-
Đi
thôi!
Tôi vừa nhích
người một chút, mới nghe được hai chữ ngắn ngủi như thế, hai gọng kìm nãy giờ
siết tôi thoáng chốc biến mất. Trong lúc tôi còn ngỡ giấc mơ đến đây là kết
thúc, thì cả người bị nhấc bổng lên. Người nào đó bồng tôi theo kiểu công chúa,
theo hướng ra đường lớn, bỏ lại những tiếng xì xào sau lưng, tiến đến chiếc ôtô
đỗ bên đường, đặt tôi ngồi vào ghế lái phụ, cài giây an toàn cẩn thận mới vòng
qua bên kia leo lên xe.
Xe nhanh chóng
khởi động, chạy băng băng trên đường, tiếng động cơ đều đều theo một nhịp điệu
nào đó khiến cho đầu óc tôi dần dần trở về trạng thái bình tĩnh chút ít.
Chiếc ôtô đi
ngược chiều phóng vụt qua, ánh đèn pha sáng chói làm tôi phải đưa tay chắn ngang
tầm nhìn, nheo mắt nhăn mày. Hình như đã là chiếc thứ 6 trong vòng 15 phút?
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài, từng cột đèn lớn bên đường lùi lại phía sau, xung
quanh cũng chỉ có một vài chiếc xe cùng lộ trình. Giống như đang trên đường cao
tốc?
“A..a.a….” Tôi bị
bắt cóc sao? Sao có thể như thế được? Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hình như vừa rồi tôi ngồi trong công viên, có lẽ là ngủ quên nên mơ một chút,
như thế nào khi tỉnh lại thành thế này rồi?
Chậm chạp xoay
đầu về hướng ngược lại, gương mặt nhìn nghiêng với những góc cạnh rõ ràng, sắc
nét, khóe môi có chút cong cong, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước lại tỏa ra
một luồng mị lực chết người làm cho người ta không sao có thể rời mắt được.
Không khí trong xe cũng mang theo cỗ mùi hương thanh mát dịu nhẹ của bạc hà,
hương thơm tôi thích nhất trên đời, đầu tôi hình như lại bắt đầu quay quay rồi.
Tôi vẫn đang trong giấc mơ sao?
Để xác thực nghi
vấn của mình, tôi từ từ vươn tay ra, duỗi ngón trỏ chọc nhẹ vào cánh tay trước
mắt. Chủ nhân của cánh tay không có phản ứng gì, vẫn giống như trước chăm chú
lái xe. Tôi lại chọc thêm hai cái nữa, lúc này bỗng nhiên xe chạy chậm lại, rồi
dừng hẳn. Chủ nhân của cánh tay quay đầu sang, ánh mắt sáng rực đối diện với
tôi, sau đó xoa xoa tóc tôi phì cười nói:
-
Gà
mái à, em có thể buồn cười hơn nữa được không?
Tôi há miệng định
kêu lên một tiếng, khuôn mặt mới rồi còn cách tôi gần cả mét, lúc này đột ngột
phóng đại hết cỡ trước mắt. Này, này, này…này là cái gì? Vì sao ở môi có cảm
giác tê tê, mà đầu óc thì choáng váng giống như bay đến tận tầng mây thứ mười
mấy không có dấu hiệu quay lại nữa rồi?
-
Sau
này chỉ được phép biểu hiện ngốc nghếch như vậy trước mặt tôi thôi, có biết
không? Em đáng yêu như vậy, nếu bị người ta cướp đi mất thì tôi phải làm sao
bây giờ?
A…thử nhìn xem
mặt tôi còn có thể trông ngốc hơn được không? Đây là cái tên Bạch công tử thối
tha kia sao? Hắn mà có thể nói ra mấy câu ngọt ngào buồn nôn như thế này? Không
thể nào! Chắc chắn không thể! Người này nếu không phải giả dạng thì cũng là bị
tráo đổi tính cách, không phải hắn, nhất định không phải hắn!
Tôi muốn về nhà,
tôi muốn ôm Tiểu Hắc…Tôi không muốn ở trong giấc mơ kì quái này nữa…
“A..” Cổ chân bị
một bàn tay tóm lấy làm tôi giật mình nhảy dựng lên, nếu như không có sự cản
trở của dây an toàn thì đầu tôi có khi đã u lên vài khối vì đụng vào mui xe
rồi.
Nhìn chằm chằm
đôi dép bông dưới chân, tôi có cảm giác mọi điều muốn nói đều nghẹn trong cổ
họng không thốt nên lời.
Mùa đông năm tôi
học lớp 12, một ngày tôi về nhà thì thấy đứa em họ xa bên nội đang ngồi trễm
trệ trên ghế ăn bỏng ngô, xem TV, cách chỗ nó không xa là đôi dép bông ỉn béo
của tôi, một cái thì long cả đế, cái còn lại tai rách, mắt chột. Tôi chết đứng
tại chỗ, nhìn đôi dép thân yêu của mình bị hành hạ dã man chết không toàn thây,
lòng đau như cắt, chỉ muốn xông lên bóp cổ cái đứa ác độc đang ung dung ngồi
trước mắt tôi thôi.
Nó vốn là cháu
nội của em trai ông nội tôi, sau khi sinh nó thì mẹ nó qua đời, ông nội nó cũng
mất sớm, mà bố nó cũng là con một nên ông nội và bố mẹ tôi thương nó lắm, vì
thế mà tính cách của nó rất xấu, vừa không thân thiện lại thích trọc phá người
khác nên anh em tôi chẳng ưa gì nó hết. Mỗi lần thằng nhóc đó đến nhà tôi, là y
như rằng thứ gì đó của tôi bị làm hại, thế nhưng tôi lại chẳng làm gì được nó
cả, chỉ có thể âm thầm rủa sả nó ở trong lòng mà thôi.
Hôm sau đi học
Bạch công tử thấy mặt tôi ủ rũ có hỏi nhưng tôi chẳng buồn nói, ai ngờ cái tên ranh
ma ấy lại gọi điện hỏi anh trai tôi, tan học liền kéo tôi đi mua hai đôi dép
bông giống hệt nhau, sau đó còn bắt tôi thêu tên cả hai lên dép. Lúc đó tuy
miệng tôi thì kêu la có chết cũng không làm, thế nhưng cuối cùng vẫn bỏ ra mấy
buổi tối se chỉ luồn kim thêu chữ lên dép, chỉ có điều tôi thêu không được đẹp
lắm, miễn cưỡng mới có thể coi như có hình có dạng, vậy nên đôi dép ấy của tôi
chỉ đi có một mùa sau đó thì đem vô tủ cất luôn, còn về phần Bạch công tử làm
gì đôi dép của mình thì tôi chịu.
Bởi vì được bảo
quản rất tốt, nên những đôi dép ấy sau năm năm vẫn còn trông như mới, mà lúc
này lại ở trên chân hai chúng tôi, đôi của tôi thêu chữ “Gà mái”, còn của Hoàng
Bách là “Bạch công tử”, những chữ ấy được thêu bằng chỉ màu đỏ nên rất chói
mắt, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta không thể rời mắt khỏi.
Rõ ràng đôi dép
này tôi cất ở nhà, làm cách nào nó bay ra đây được?
-
Đi
thôi!_Chẳng biết dây an toàn được mở từ lúc nào, người mới rồi còn cẩn thận xỏ
dép giúp tôi, lúc này kéo tôi ra khỏi ôtô, lồng những ngón tay thô ráp ấm áp
của mình xen kẽ những ngón tay nhỏ hơi lành lạnh của tôi, hướng về phía ánh đèn
xe chiếu sáng mà đi, khóe miệng kéo cao dịu dàng._Đêm nay không cần về nhà nữa.
“Không cần về nhà
nữa” là có ý gì? BÌNH TĨNH…Từ từ nha, tôi cần suy nghĩ một chút, phải tỉnh táo
lại mới được!
-
Em
làm gì thế?_Tôi há miệng, định đưa tay lên cắn một cái thì bị người ta ngăn
lại._Sao lại tự ngược đãi bản thân như vậy?
Đương nhiên là
tôi muốn thử xem có đau không chứ gì nữa! Rõ ràng là mơ, nhưng vì sao tôi lại
có cảm giác chân thật đến mức này. Chỉ cần cắn một cái thôi, nếu không đau thì
vẫn là mơ, còn nếu đau…Nhìn khuôn mặt cau có đầy tức giận của người trước mặt,
thật là muốn chạm vào quá, nhưng tôi lại càng sợ hơn khi tôi vừa chạm vào thì
người đó sẽ biến mất.
“Xin lỗi…” Tiếng
nói rất nhỏ, nhưng rất ấm áp; những ngón tay thon dài có đôi chút thô ráp dịu
dàng gạt đi chất lỏng vừa mới trào ra nơi khóe mắt tôi; nét mặt tức giận của ai
đó nhanh chóng chuyển qua đau xót, yêu thương từ từ tiến lại gần tôi, dùng hai
bàn tay cẩn thận ôm lấy khuôn mặt tôi, để trán tôi và mình trạm vào nhau.
-
Tôi
không đủ tự tin để nói mọi chuyện cho em biết, là tôi không tốt, là tôi sai,
thế nên mới có thể ngu ngốc rời xa em từng ấy thời gian. Tôi biết tôi rất đáng
ghét, tôi không mong em sẽ tha thứ cho mình, chỉ cần em ở bên tôi thôi, được
như vậy là tốt rồi…
Hơi nóng phả vào
mặt tôi, vẫn mang theo mùi bạc hà dịu mát như ngày nào. Thật sự không phải là
mơ sao? Đây là sự thật có phải không?
Cơ thể tôi có
chút run rẩy, không biết có phải do gió biển quá lạnh hay không, càng ngày càng
mất kiểm soát. Nhích người về phía sau một chút, tôi muốn tránh khỏi vòng tay
của hắn, sợ rằng chỉ chậm một chút thì mình sẽ làm ra những hành động ngốc
nghếch không còn chút mặt mũi nào nữa.
Tôi rất muốn sà
vào lòng hắn khóc thật lớn, đánh hắn, mắng hắn, trách cứ hắn vì đã bỏ rơi tôi,
sau đó chúng tôi từ nay về sau sẽ tốt đẹp như truyện cổ tích. Nhưng cứ vậy mà
bỏ qua cho hắn, như vậy có phải dễ dàng quá hay không? Hắn hại tôi khổ sở suốt
bao năm qua, hại tôi ngày nào cũng mong hắn, chờ hắn, hại tôi lúc nào cũng đem
theo muộn phiền buồn bực, hại tôi nhớ hắn, thương hắn từng phút từng giây, bây
giờ chỉ mấy câu này, muốn tôi bỏ qua tất cả hay sao?
Không thể!
Hơn nữa, hơn nữa
tôi thật sự không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với hắn đâu. Nếu
như là trước đây, không cần nói tôi cũng đã đá cho hắn vài cái rồi ôm hắn khóc
lóc bù lu bù loa lên rồi, thế nhưng bây giờ so với trước, tôi đã biết tình cảm
của hắn cũng như hiểu rõ bản thân rồi, tôi làm sao, làm sao có thể tự nhiên như
trước đây, tôi sao có thể động một chút là động tay động chân chứ.
-
Tôi…có
bạn trai rồi._Câu nói như phản xạ tự nhiên đã luyện qua hàng ngàn hàng vạn lần,
tự động bật thốt ra khỏi miệng.
Tôi nghĩ, có lẽ,
tạm thời chúng tôi vẫn nên giữ quan hệ như trước là tốt nhất, cũng là cho mỗi
người có thêm thời gian để suy nghĩ thật kĩ càng mọi chuyện và hướng đi tiếp
theo. Ngộ nhỡ ở bên nhau rồi, một thời gian ngắn sau hắn mới nhận ra thực chất
vẫn chỉ coi tôi là anh em một nhà thì tôi…biết phải làm sao đây? Ngộ nhỡ, hắn
giống như người ta, không có được thì thấy đáng quý, đến khi có trong tay rồi
lại thấy cũng tầm thường như bao thứ đồ khác…thì sao?
-
Có
muốn ăn món khoái khẩu của em không?_Hoàng Bách nhéo nhẹ mũi tôi như không hề
nghe thấy câu nói kia, nụ cười rực rỡ trong bóng đêm ánh lên nét gian manh mưu
mô._Chờ một chút để tôi lấy.
Nhìn bóng lưng
hắn xoay người trở lại ôtô, mở thùng xe lấy mấy thứ, tim tôi thoáng chốc nhói
đau. Cứ nghĩ hắn sẽ đau lòng, buồn bực, hay chí ít thì cũng có chút biểu tình
thất vọng gì đó, ấy vậy mà cái mặt hắn vẫn cứ cười toe cười toét như vậy, thì
ra tôi chẳng có chút ảnh hưởng nào với hắn như vậy sao, một chút ít nhỏ nhoi
cũng không có.
Đóng nắp thùng xe
lại, Hoàng Bách nhanh nhẹn chạy đến, trải tấm bạt mỏng lên nền cát rồi lót một
lớp thảm dày sau đó mới kéo tôi ngồi xuống cùng, mở cái hộp trong tay ra. Tiếng
xe nổ hòa vào tiếng sóng rì rào từ phía xa đổ về, quyện trong gió mang theo
chút lạnh mùa đông cùng vị mặn của biển và cả hương thơm nức mũi của sầu riêng
nữa.
Biết rõ thời tiết
vẫn rất lạnh, vậy mà hắn kéo tôi ra đây hứng gió hứng rét chỉ để tôi có thể ăn
cái thứ này, hắn là đang chơi xỏ tôi hay đầu óc bị ngấm nước đây? Chỉ thấy hắn
vẫn trưng ra nụ cười toe toét, cầm múi sầu riêng béo núc trong hộp đưa đến
trước miệng tôi.
Tôi không há
miệng, cũng chẳng nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh chăm chăm.
Đúng là đầu hắn ngấm nước thật rồi!
Qua chừng vài
phút, Hoàng Bách vẫn giữ nguyên tư thế và động tác, ám chỉ rằng nếu tôi không
ăn thì hắn sẽ giữ như vậy mãi, vì thế tôi đành miễn cưỡng hé miệng cắn một
miếng nhỏ mới thấy hắn thu tay về, thế nhưng sau đó lại đưa ngay múi sầu riêng
tôi đang ăn lên miệng.
“Này…” Tôi hét
lên một tiếng, trơ mắt nhìn người nào đó hồn nhiên ăn như lẽ thường tình, ăn
xong còn quay ra nhe răng với tôi, làm tôi chỉ muốn đạp luôn hắn xuống biển để
cá ăn cho rồi. Sao hắn có thể ăn lung tung như thế chứ, mặc dù tôi không có
bệnh truyền nhiễm nhưng mà mất vệ sinh chết đi được ấy, hơn nữa hắn nói là cho
tôi ăn mà, vì cớ gì hắn cũng đòi ăn chứ, xấu xa, hừ…
-
Gà
mái, em có muốn nghe kể chuyện không?
Vốn đang nhăn mặt
cau mày phản đối hành động của Hoàng Bách vừa rồi, đội nhiên bị hắn hỏi vậy,
tôi nhất thời ngớ ra, ngơ ngác nhìn hắn, quên mất cả ý định vừa rồi. Hắn hỏi là
có muốn nghe kể chuyện không, đúng chứ? Có gì đó kì lạ nhỉ, cụ thể là lạ ở chỗ
nào ta?
A…HẮN, hắn, hắn
dám, hắn dám gọi tôi là “EM” a… Đúng là bị ngấm nước mà, lại dám gọi tôi như
thế. Em, em cái đầu hắn, bộ hắn lớn hơn tôi tuổi nào hay sao, hay là tôi ít
tuổi hơn hắn? Cùng lắm tôi cũng chỉ sinh sau hắn vài tháng mà thôi. Trước giờ
đều cậu cậu tôi tôi, đùng một cái đổi thành như vậy, bảo tôi làm sao mà chấp
nhận được đây, nghe kiểu gì cũng ngang chết đi được.
“Cậu…” Tôi hít
sâu một hơi chuẩn bị tuôn ra một tràng chỉ bảo người nào đó, nhưng vừa mới há
miệng đã bị chặn ngang họng bằng một múi sầu riêng béo ngậy, sau đó thì bị cướp
mất quyền lên tiếng trước.
-
Có
một tên ngốc đem lòng yêu cô bạn thân của mình. Tình cảm của cậu ta dành cho cô
gái ấy rất sâu đậm, thế nhưng cậu ta lại rất thiếu dũng khí, bởi vì cậu ta sợ
cô gái sẽ từ chối mình, rồi tình bạn của hai đứa vì vậy mà không còn nữa, nên
rất nhiều năm qua đi, cậu ta vẫn không dám nói cho cô gái biết tình cảm của
mình.
Giọng Hoàng Bách
trầm thấp mang theo chút dịu dàng, hòa vào tiếng sóng. Ánh mắt hắn hướng về
phía đại dương phía xa xa kia nhưng vẫn ánh lên những tia sáng rực rỡ. Tôi
dường như có thể nhìn thấy cả thế giới trong đôi mắt ấy, nhưng cũng cảm nhận
được buồn phiền trong đó. Có phải hắn đang nói đến chúng tôi không?
-
Cậu
ta đã từng nghĩ rằng, khi xa nhau tình cảm đó cũng sẽ dần phai nhạt, vì thế sau
khi lên đại học, cậu ta luôn tìm cách tránh mặt cô gái kia, mặc dù có rất nhiều
lần do nỗi nhớ dày vò mà lén lút đi sau người ta, thế nhưng vẫn cứng đầu không
dám nói chuyện trực tiếp. Thời gian cứ thế trôi, thấm thoát đã hơn một năm qua
đi, tình cảm mà cậu ta dành cho người con gái kia không những không giảm bớt mà
ngày càng sâu nặng hơn. Khi gặp lại, cậu ta đã rất muốn bỏ qua tất cả để nói
cho cô gái ấy biết nhưng cứ khi cậu ta thăm dò thì cô gái lại nói sẽ không yêu
thích một người như cậu ta, nói rằng bọn họ chỉ là bạn.
Nhớ lại lần đó,
rõ ràng là tại hắn mà! Nếu như hắn bày tỏ trực tiếp thì có phải tôi sẽ không
trả lời hắn như thế hay không, tôi đâu đã yêu ai bào giờ, tôi làm sao có thể
hiểu hàm ý trong lời của hắn chứ, vậy mà hắn còn trách tôi ư? Đúng là không
biết phân biệt phải trái.
-
Cậu
ta lại rời đi, chỉ là lần này cậu ta rời đi không phải vì trốn tránh nữa, mà
rời đi để trưởng thành. Dù thế nào đi nữa, cậu ta đã quyết định khi trở lại sẽ
tỏ tình với người mình yêu, bởi vì chỉ có cậu ta mới có thể đem lại hạnh phúc
cho cô gái ấy mà thôi.
Đang nghe rất
chăm chú, đột nhiên Hoàng Bách quay sang nhìn làm tôi có chút chột dạ định quay
đi, liền bị hắn vươn tay giữ lại.
Hắn nhìn thẳng
vào mắt tôi, những ngón tay ấm áp lướt nhẹ trên mặt tôi, chân thành nói: “Tôi
yêu em, gà mái.”, sau đó dùng một tay đỡ sau ót, một tay ôm eo kéo tôi lại gần,
dịu dàng đặt môi lên môi tôi.
Cả thế giới bỗng
chốc như tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng và yêu thương của hắn. Cuối cùng hắn
cũng đã nói ra, hắn yêu tôi, cuối cùng hắn cũng chịu thừa nhận rồi. Tôi không
biết lúc này nên hạnh phúc hay nên tức giận, tất cả với tôi đều không còn quan
trọng nữa, hắn ở bên tôi, hắn trở lại thế giới của tôi, như thế là đủ rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT