“Ùm, ùm…” Hai
tiếng vật nặng rơi xuống nước nối nhau vang lên. Làn nước lạnh cóng, lạnh gấp
mấy lần không khí trên kia, ngấm vào quần áo, bám vào da thịt, truyền đến một
trận lạnh lẽo, run rẩy. Tôi vốn không biết bơi, lại bị bất ngờ, lúc này thở
cũng không thể thở, hét cũng không thể hét, chỉ có thể vung tay vùng vẫy kịch
liệt làm nước xung quanh bắn lên tung tóe, phát ra những âm thanh bì bõm chật
vật.
Đầu óc tôi bắt đầu
quay mòng, chân tay cứng ngắc khó cử động, nước cũng uống cả mấy ngụm vào bụng
rồi. Tôi không nhìn rõ gì cả, cũng không thấy vật gì đó có thể bám víu, cảm
giác sợ hãi ập đến từ mọi phía. Tôi sẽ chết sao? Chết bằng cách này?
“B..ách…” Tôi cố
gắng ngoi lên lần nữa, dùng toàn bộ sức lực còn lại trong người gọi tên hắn,
sau đó dần chìm xuống. Thật không ngờ, giận dỗi lâu như thế, không thèm mở
miệng nói chuyện với hắn, vậy mà câu đầu tiên lại gọi tên hắn. Người ta nói
người mà lúc nguy hiểm hay đau khổ ta nghĩ đến đầu tiên là người ta tin tưởng
nhất, tôi nghĩ là…không sai. Tôi đúng là rất tin tưởng hắn! Nhưng mà, hắn sẽ
nghe thấy tôi gọi chứ? Sẽ cứu tôi chứ? Hắn cũng không biết bơi như tôi, nếu như
mà tôi được cứu rồi, còn hắn…hắn mà chết thì tôi phải làm sao?
Ngay lúc ý thức
của tôi dần biến mất, một cánh tay vươn đến, vòng qua eo kéo cả người tôi ngoi
lên mặt nước.
Mí mắt không muốn
cử động, chân tay cũng mất cảm giác, tôi được đặt nằm trên đất, có thể cảm thấy
một bàn tay trên bụng mình đang ấn xuống, sau đó mũi bị kẹp lại, thứ gì đó ấm
áp rơi xuống, thổi một luồng hơi vào phổi tôi. Lặp lại vài lần như vậy, nước
trong bụng tôi cuộn lên, muốn tràn ra ngoài.
“Khụ..khụ…” Ho
rất lâu tôi mới có thể dừng lại, cả người run lẩy bẩy phần vì lạnh, phần vì sợ,
ánh mắt hoảng hốt, đáng thương tìm kiếp hình ảnh người tôi muốn thấy nhất lúc
này. Nếu như không phải là hắn, tôi nghĩ mình nhất định sẽ điên mất! Bởi vì nếu
không phải hắn, thì chắc chắn lúc này hắn đang gặp nguy hiểm.
Tôi vội vàng ôm
lấy Hoàng Bách, ôm rất chặt, rất chặt. Không cần biết hắn vì sao đột nhiên biết
bơi, chỉ cần hắn vẫn an toàn là tốt rồi!
-
Không
sao rồi, gà mái. Có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu.
Hoàng Bách vòng
tay ôm tôi vào lòng, so với tôi còn chặt hơn vài phần, chỉ hận không thể đem cả
người tôi khảm vào lồng ngực mình. Cả người hắn cũng ướt sũng, lạnh ngắt. Thế
nhưng tôi lại thấy rất ấm, vòng tay hắn là thứ ấm áp nhất trên đời, kể cả lúc
này. Mà câu nói kia, chẳng khác nào thuốc kích thích, khiến tuyến lệ của tôi
rất đúng lúc hoạt động hết công suất, bật khóc nức nở.
Tiếng nghẹn ngào
xen lẫn tiếng khóc, giọng nói giống như lạc mất, nghe không rõ câu chữ. Tôi sợ
lắm, cậu có biết không, vừa rồi tôi rất sợ. Tôi sợ mình sẽ chết, sẽ không thể
nhìn thấy cậu nữa, sợ cậu sẽ không nhớ đến tôi, sẽ quên tôi, sẽ không còn nhớ
từng có một người được cậu gọi là “Gà mái” đã từng xuất hiện trong cuộc đời cậu
nữa. Tôi cũng sợ lắm việc cậu bỏ tôi lại một mình. Cậu nhất định không được làm
thế! Ngàn vạn lần không thể làm thế, kể cả bây giờ hay sau này đều phải như
vậy, không được bỏ tôi.
Tôi lọt lỏm trong
lòng Hoàng Bách, cả người co lại, cuộn thành một khối, đầu rúc vào bên người
hắn, run lẩy bẩy mất kiểm soát. Hắn thấy vậy, càng ôm tôi chặt hơn, một tay giữ
chặt người tôi, tay kia không ngừng vuốt dọc sống lưng hòng giúp tôi thấy ấm
hơn dù chỉ một chút.
-
Em
xin lỗi, xin lỗi! Em không cố ý đâu..hu..hu…tại chỗ đó có viên đá, em, em…
-
Không
cần nói nữa! Tránh ra._Hoàng Bách bỗng giận dữ, ôm tôi đứng lên, trừng mắt liếc
qua cô gái đang khóc lóc đáng thương bên cạnh. Hình như là cô bé đuổi theo
chúng tôi ở chợ hôm qua.
Cô bé sợ hãi giật
lùi nửa bước, đầu lắc thật mạnh, nước mắt lã trã rơi xuống, miệng vẫn không
ngừng lặp lại mấy câu lúc nãy. Cô bé thút thít nhìn theo Hoàng Bách rời đi, bên
cạnh còn có chiếc xe đạp khá mới bị vất chỏng trơ không ai để ý đến.
Đứng trước cửa
nhà, Hoàng Bách mất kiên nhẫn thò tay vào túi rồi lại rút ra, mày cau lại, chưa
tới hai giây sau hai cánh cửa đã bị đạp tung một cách thô bạo, một cánh đập
mạnh vào trong bật lại phía ngoài, cánh còn lại trực tiếng rơi khỏi bản lề
dưới, khó khăn dựa vào bản lề trên để không bị long xuống đất. Hắn ôm tôi đi
nhanh vào bếp, lại đạp cánh cửa nhỏ trong đó ra, đi đến trước vòi sen, mở van.
Dòng nước ấm áp
từ trên đầu len lỏi xuống đến ngón, chân xua dần đi cảm giác lạnh lẽo. Tôi vẫn
ôm chặt Hoàng Bách không chịu buông, rấm rứt sụt sịt cánh mũi nhưng hắn lại
không ôm tôi nữa, còn đẩy tôi cách xa một chút. Tôi chưa kịp phản kháng, tay
hắn đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người tôi.
Quần áo ngấm nước
nặng trịch rơi xuống đất, nằm ngổn ngang dưới chân cả hai, còn tôi thì cứng đờ
như pho tượng, chẳng thể tiêu hóa nổi những gì đang xảy ra. Hắn, hắn muốn làm
gì? Tính nhân lúc người khác gặp nạn mà xông vào hôi của hả?
-
Tắm
trước đi, tôi chuẩn bị quần áo cho cậu.
Nói rồi hắn bỏ
lại tôi dưới vòi sen, khép cửa lại rồi biến mất.
Nước nóng rơi
trên người tôi, bốc hơi trắng xóa. Tôi ngơ ngẩn đưa mắt từ trên cánh cửa ấy đến
trước gương, chỉ thấy một cô gái toàn thân ướt sũng, một vài sợ tóc vương trên
trán, ánh mắt vô hồn, hai má ửng hồng ẩn hiện trong làn khói mờ ảo. Không còn
thấy sợ nữa, thay vào đó tôi lại giống như trước khi rơi xuống nước, vừa xấu
hổ, vừa khinh bỉ bản thân. Trên người vẫn còn một lớp quần áo a, vậy mà mới rồi
còn nghĩ xấu cho Bạch thối, ôi sao tôi lại xấu xa đến mức này? Mẹ ơi con xin
lỗi, phí công mẹ nhặt con từ công viên về nuôi dạy rồi.
“Cộc..cộc…” Tiếng
gõ cửa vang lên làm tôi giật mình, thôi không ngẩn người suy nghĩ lung tung
nữa.
-
Quần
áo của cậu.
“Thình thịch,
thình thịch…” Chứng loạn nhịp lại tái phát rồi. Hồi hộp quá! Mẹ ơi có phải con
bị mắc bệnh gì rồi hay không? Trước giờ tôi rất bình thường mà, tại sao chỉ mới
từ sáng nay thôi, tôi thấy như toàn bộ con người mình đều thay đổi vậy?
-
Mau
hé cửa ra để tôi đưa vào.
Giọng ai đó như
thôi miên, tôi rất ngoan ngoãn nghe lời kéo cánh cửa mở ra một chút, đủ để ai
đó thò tay vào.
Cho đến khi quần
áo xuất hiện trước mặt, đầy đủ không thiếu thứ gì bao gồm cả “đồ cá nhân”, tôi
nhìn mấy thứ đồ khiến người ta thẹn thùng xấu hổ đó, ngẩn ra thêm mấy giây mới
có thể tỉnh táo lại, vội vàng chộp lấy quần áo, sau đó nhanh chóng đóng mạnh
cửa lại. Sao hắn có thể như vậy chứ, đưa cả túi đồ vào đây để tôi lấy cũng
được, ai khiến hắn lấy giúp đâu. Đồ con dê háo sắc…
Nhưng tiếng cửa
sập thì không thấy đâu, lại nghe thấy một tiếng “A…” rõ lớn, hình như ngay đây
thôi.
-
Kẹt
tay tôi rồi._Ai đó cố gắng kiềm chế giọng nói thật bình tĩnh, nói vọng từ ngoài
vào.
Tôi chậm chạp
nhìn xuống. Giữa cánh cửa và mép tường, ở vị trí cao hơn tay nắm vài cm, có bốn
ngón tay thon gày đang khẽ giật giật trông rất đáng thương. A..a…a…tay, tay,
tay hắn bị kẹt trúng rồi, bị tôi kẹt trúng rồi!
Vừa thẹn vừa tự
trách bản thân bất cẩn, tay tôi đặt trên tay nắm kéo vào một chút. Bốn ngón tay
kia chậm chạp rút ra. Dấu vết tội lỗi tôi gây ra trên những ngón tay ấy đỏ tấy
lên, chắc là đau lắm. Tội của tôi càng lúc càng chất cao lên thế này…
Thay đồ xong bước
ra ngoài, tôi đi rón rén so với kẻ trộm còn chuyên nghiệp hơn, cố gắng giảm mức
độ âm thanh mình tạo ra đến mức thấp nhất và nhỏ nhất.
Hắn đi đâu rồi?
Hồi nãy hắn cũng bị ướt như tôi mà còn chưa tắm, trời lạnh thế này, liệu hắn có
bị nhiễm lạnh hay trúng gió gì đó rồi lăn ra góc nào rồi hay không?
Tôi ngúc ngoắt khăn bông đang trùm trên đầu đi
quanh nhà, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng ngủ đang mở hé một nửa, do dự mấy
giây liền đi vào.
Hoàng Bách đang
ngồi ở đầu giường, lưng dựa vào thành gỗ, đầu hơi cúi, trên người đã thay quần
áo khác, thấy tôi đi vào cũng không ngạc nhiên, vẫn giữ nguyên tư thế. Tay hắn kẹp điếu thuốc, hơi khói nhả ra hòa vào ánh sáng
mờ mờ từ bên ngoài hắt vào, đốm sáng của đầu thuốc như nam châm hút mọi tia
sáng lại đó.
Tôi bước nhanh về
phía Hoàng Bách, giật điếu thuốc khỏi tay hắn, ném xuống đất, dùng gót dép ra
sức di di. Sao hắn dám ngồi đây hút thuốc? Hắn có biết chúng độc hại như thế
nào không hả? Trước đây tôi đã cảnh cáo hắn rồi cơ mà, sao hắn không thèm để
lời tôi nói vào tai chứ?
Thấy Hoàng Bách
lại rút điếu thuốc khác ra khỏi bao, tôi tức giận giằng lấy tất cả. Hắn khẽ cau
mày ngước mắt nhìn tôi, ngoan cố không buông tay. Bàn tay hắn bình thường rất
ấm áp nay lại lạnh ngắt như băng.
-
Không
được hút._Tôi nắm chặt tay, kiên định muốn đoạt đi thứ trong tay hắn.
Lúc này Bạch công
tử thở hắt ra, để tôi tùy ý làm gì thì làm, dựa người ra sau, mặt hơi ngước lên
nhìn trần nhà.
Tôi ném bao thuốc
sang một bên, bò lên giường ngồi cạnh hắn. Trời mùa đông làm cho ánh sáng trong
nhà yếu ớt, đến giây này tôi mới để ý kỹ, trên mặt hắn không còn vẻ tươi cười
như mọi khi nữa. Là chuyện tồi tệ đến mức nào mới có thể khiến cho con người ta
lộ ra nét mặt đau đớn bi thương này chứ? Tôi biết những ngày qua người này vẫn
luôn đeo mặt nạ tươi cười để che dấu nỗi lòng, không muốn để lộ ra cho người
khác thấy tâm tư của mình. Hắn vẫn giống trước đây, vẫn thích một mình gánh lấy
tất cả, dù là chuyện gì xảy ra cũng không cho ai hay.
-
Muốn
nghe kể chuyện nữa không?
Hoàng Bách co một
chân lên, gác tay lên đó, ánh mắt dừng ở điểm bất định, như vô tình hỏi nhưng
lại chẳng nghe tôi trả lời, khóe môi hơi nhếch lên vẻ chế nhạo, mắt khép lại,
giọng nói hòa với tiếng gió rít qua khe cửa chậm rãi vang lên.
-
Cậu
còn nhớ Tết Nguyên Đán năm chúng ta học lớp 11 chứ? Ngày đó ông ta nói bận công
tác không cùng mẹ con tôi đón Tết được, tôi cũng coi như bình thường, cùng mẹ
hai người tính đi qua nhà cậu chơi. Mẹ tôi bởi vì hào hứng quá mà để quên đồ ở
cửa hàng, kêu tôi đi lấy về rồi qua nhà cậu sau, bà qua trước. Tôi chạy đi thật
nhanh, cũng muốn trở về thật nhanh, nhưng trên đường về lại thấy một người đàn
ông giống như bố mình đang ôm ấp cô gái trẻ bên cạnh đi vào khách sạn. Ban đầu
tôi còn ngỡ mình nhìn lầm, nhưng khi cô gái kia gọi tên ông ta một cách thân
mật, tôi biết tôi không lầm. Lúc đó tôi đã rất tức giận, nhưng càng sợ hơn việc
mẹ tôi biết chuyện này. Bà yêu ông ta như vậy, cậu nói xem, nếu bà biết, bà sẽ
phản ứng ra sao? Vì vậy tôi cố kìm nén bản thân không làm ra những hành động
thiếu suy nghĩ, giả bộ bình thường đi đến nhà cậu.
Mỗi một câu nói
ra, vẫn bằng cái giọng trầm ấm ngày nào, cách nói bâng quơ như đang kể chuyện
của người khác, giờ phút này chúng khiến cho một đứa luôn vui vẻ yêu đời như
tôi trở thành một con bé chỉ biết thu mình một góc, im lặng rơi nước mắt. Thì
ra những chuyện mà tôi không biết còn rất nhiều, nhiều hơn tất cả những gì tôi
có thể tưởng tượng ra.
Tôi có nhớ lần
đó. Hắn vừa bước đến cửa mẹ tôi đã hớn hở chạy ra đón. Hắn cười thật tươi đáp
lại, rất tự nhiên đi vào trò chuyện cùng mọi người. Nhưng tôi cũng nhớ, lúc sau
khi mọi người đi chuẩn bị cơm trưa hắn liền kéo tôi vào phòng rồi đóng cửa lại,
sau đó một mực ôm chặt tôi không buông, tôi có cảnh cáo thế nào hắn cũng không
sợ chết, cứ ghì chặt tôi trong lòng, thẳng cho đến khi mọi người gọi ra ăn cơm
mới thả ra, rồi lại khôi phục trạng thái phơn phởn bình thường. Nếu như trong
lúc ăn cơm không bị mấy người lớn trêu trọc, tôi đã không quên bẵng chuyện này,
có lẽ tôi đã có thể ở bên hắn, cho hắn một chỗ dựa. Nhưng tại sao, hắn không
nói rõ cho tôi biết chứ? Bố hắn là một người như thế sao? Hắn, hắn đã phải trải
qua một thời gian dài khổ sở như thế, còn tôi thì chẳng biết gì, không cãi nhau
trí chóe với hắn thì cũng là nhì nhèo hắn mua đồ ăn cho mình. Tôi đúng là ngu
ngốc vô tích sự mà!
-
Mùng
5 Tết ông ta trở về, làm như vừa mới trải qua một chuyến công tác mệt mỏi, giờ
này được sum họp với vợ con là một niềm hạnh phúc. Tôi cũng làm như không có
chuyện gì, coi như mình chưa thấy gì hết, bình thường sống tiếp cho đến nửa năm
trước, một người bạn của mẹ tôi lại vô tình bắt gặp ông ta cùng một cô gái trẻ
cười đùa trên đường phố ở Singapore
sau đó nói với mẹ. Ban đầu bà còn không tin, một mực cho rằng bạn của mình nhìn
lầm. Nhưng mấy ngày sau, rất nhiều ảnh thân mật của ông ta cùng tình nhân được
gửi đến chỗ mẹ tôi, khiến cho bà shock nặng, ngất đi phải nhập viện. Khi tỉnh
lại, bà luôn miệng nói với tôi mình không tin chuyện đó, những tấm ảnh kia chỉ
là giả mạo, nhưng nước mắt bà lại rơi không thể ngừng. Từ lúc sinh ra, tôi
chứng kiến tình cảm của bà dành cho người đàn ông đó sâu đậm như thế nào, sao
tôi có thể không hiểu nỗi đau của người sinh ra mình. Tôi muốn mang mẹ rời khỏi
ngôi nhà đó, rời khỏi kẻ phụ bạc đó, nhưng bà nhất quyết phản đối, cũng cấm tôi
làm lớn chuyện lên. Bà không muốn ông ta phải khó xử trước mặt bà, nên việc bà
đã biết việc xấu của ông ta không thể để ông ta biết. Bà nói bởi vì bà rất yêu
ông ta, nên có thể tha thứ cho ông ta tất cả.
Khóe môi hắn lại
nhếch lên tự giễu. Tôi đưa tay ra, chắn ở môi hắn, không cho hắn nói nữa. Tôi
không muốn nghe thêm. Bởi vì hắn càng nói, tôi càng đau lòng. Tôi đau lòng, vì
hắn, hắn cũng đang đau, còn hơn tôi gấp nhiều lần. Thế nhưng hắn lại kéo tay
tôi xuống, nắm chặt đặt ở trước ngực, tiếp tục nói.
-
Sau
đó tôi trở nên chán trường, thường hay lui tới quán bar uống rượu rồi vô cớ gây
sự đánh người. Một lần tôi đụng phải một tay công tử nhà giàu, nhưng lúc đó
chúng chỉ có vài người, nên bị tôi đánh cho rất thảm. Cậu nói xem, có phải tôi
rất giỏi hay không?_Bạch thối nói đến đây, nghiêng đầu nhìn tôi cười tự đắc.
Tay
tôi trong lòng hắn lại bị siết chặt thêm một chút, khiến tôi hơi đau. Chỉ có
điều tôi không để ý đến vấn đề này, rất nghiêm túc nhìn lại hắn, đối diện với
hắn chuẩn bị mở miệng. Cậu có biết nụ cười này rất khó coi không? Đừng cười
nữa, đừng giả bộ mạnh mẽ trước mặt tôi nữa. Cứ thể hiện hết ra ngoài đi! Tôi sẽ
không cười cậu đâu.
Còn chưa để tôi
nói tiếng nào, hắn sáp lại, đưa tay gạt nước mắt trên mặt tôi đi, rồi xoay mặt
qua hướng khác không nhìn tôi nữa, vẫn cố chấp kể.
-
Tên
công tử kia bị đánh thảm như thế, lại trước mặt rất nhiều người, đem lòng hận
thù với tôi, mấy lần tìm người đến đối phó với tôi nhưng không thành, lại càng
chuốc nhục vào thân. Tối đó, tôi vẫn đến quán bar ngồi như thường lệ, một người
đàn ông đi đến, hắn cầm theo một túi đen rồi nhét tiền vào tay tôi. Đúng lúc
này cảnh sát ập đến, nói tôi buôn bán vũ khí trái phép, giải tôi về đồn hỏi
cung. Tôi biết là kẻ nào bày trò, nhưng không có chứng cớ, mà mọi thứ lúc đó
đều bất lợi với tôi, nên chọn cách im lặng không nói gì cả. Hẳn là tên đó muốn
tôi ngồi tù thật lâu mới khổ công như vậy. Nhưng ông trời vẫn phụ lòng hắn,
ngày hôm sau tôi được thả ra, bởi vì, ông ta đã nhúng tay vào. Cậu biết ông ta
rất coi trọng sĩ diện của mình mà, sao có thể để tôi vấy bẩn nó được. Nhưng khi
về nhà, ông ta lại quay sang trì triết mẹ tôi, nói bà không biết dạy con để tôi
hư hỏng không ra người. Mẹ tôi lúc này tức giận đem chuyện ông ta ngoại tình
nói ra, vậy là cãi nhau. Kết quả ông ta đòi ly hôn, mẹ tôi lại không chịu, ông
ta liền đem bà giam lỏng, không để tôi gặp được bà hòng ép bà ký đơn ly hôn,
sau đó đá tôi ra đường.
-
Hoàng
Bách…_Bên ngoài hắn bình tĩnh là thế, nhưng tôi dám chắc trong lòng hắn đang
rối loạn lắm.
Tôi không muốn
nhìn thấy hắn như thế. Tôi không muốn hắn nói nữa! Bố mẹ tôi hiểu lầm hắn. Anh
trai tôi hiểu lầm hắn. Mọi người đều hiểu lầm hắn! Nhưng tôi biết hắn không xấu
xa, tôi vẫn luôn tin tưởng hắn mà.
Hắn lại quay qua
nhìn tôi, ánh mắt hắn lúc này, rất dịu dàng, lại mang theo vài phần nhớ nhung,
một chút đau đớn.
-
Tôi
lại đi uống rượu, có lẽ rượu bị cho thuốc. Khi tôi tỉnh lại, liền nhìn thấy
cậu.
Hắn đang nói đến
cái lần tôi lôi hắn từ cái xó xỉnh tối om kia ra rồi mang đến nhà nghỉ sao?
Chắc chắn là tên công tử bột kia hãm hại rồi! Tên đó, tên đó, được lắm. Nếu như
để tôi gặp hắn ta, nhất định tôi sẽ thay Bạch thối trả thù, nếu không tôi thề
không mang họ Lí. Sao hắn ta lại có thể đánh người ta thương tích đầy người như
thế? Nhớ lại những vết thương trên người Bạch thối tối đó, lại khiến tôi xót xa
tận đáy lòng.
-
Hoàng
Bách…_Tôi nhổm người lên, dùng bàn tay không bị hắn nắm đưa đến gần mặt hắn,
cẩn thận chạm nhẹ.
Từng tế bào trên
người hắn như trấn động, run run dưới lòng bàn tay tôi, cũng buông lỏng bàn tay
kia của tôi ra. Không hiểu sao lúc này tôi lại lớn mật như vậy, dùng cả hai bàn
tay áp hẳn lên mặt hắn, nhẹ nhàng kéo mặt hắn đối diện với mình, thật khó khăn
mới không để tiếng nói nghẹn lại.
-
Cậu
không hư hỏng. Cậu là người tốt nhất trên đời mà tôi biết. Dù cậu có làm gì thì
tôi vẫn tin tưởng cậu. Tôi tin cậu sẽ không làm mẹ cậu thất vọng, cũng sẽ không
làm tôi thất vọng.
-
Gà
mái…_Hắn thoáng ngây người, tiếng nói bật thốt lên theo phản xạ.
Chắc là hắn kinh
ngạc lắm! Bởi vì đây là lần đầu tiền tôi chủ động như vậy mà. Trước đây người
làm ra mấy cái hành động kiểu như này đều là hắn cả, còn tôi chỉ bị động thành
thói quen mà thôi.
Nước mắt tôi lẳng
lặng theo hai má chảy xuống, chạm đến cằm, rơi xuống, ánh lên ánh sáng trong
suốt lung linh. Tên độc ác này dám bỏ tôi. Không những vào tối ấy, sau đó nữa,
lúc thấy tôi nhìn hắn từ cửa sổ hắn liền quay người một mực rời khỏi cuộc sống
của tôi.
-
Thế
nhưng cậu thật là tàn nhẫn, cũng thật đáng ghét!_Đúng vậy! Hắn rất đáng ghét!
Tôi muốn cắn cho hắn một cái, để hắn chết quách đi cho rồi._Tại sao cậu không
đến tìm tôi? Tôi là bạn cậu cơ mà, sao không đến tìm tôi như trước đây? Cậu lại
còn trốn tôi nữa, trốn rồi không trốn luôn đi còn quay lại làm gì, hả? Đồ đáng
ghét nhà cậu, cậu là tên đần độn không tim không phổi, đáng bị ném xuống mười
tám tầng địa ngục…
Nói đến đây, tôi
vừa đau lòng vừa tức giận, rời tay khỏi mặt hắn, đánh mạnh vào vai hắn cho đến
khi tay bị giữ lại mới ngừng lại thở phì phò.
Hừ, còn dám ngăn
cản tôi? Hắn chán sống rồi hả? Nếu như không để tôi chút giận lên người hắn
bằng tay, tôi sẽ dùng miệng cắn đấy. Đồ độc ác, hắn là tên xấu xa, xấu xa, xấu
xa…
Bạch thối bị tôi
trừng mắt nhìn, không những không sợ, ngược lại còn tỏ ra vui vẻ, khóe môi
nhếch cao. Thế nhưng nụ cười này so với bình thường, không đùa cợt, không trào
phúng, không giả tạo. Nó, giống như là thỏa mãn, hạnh phúc. Tôi nhìn nhầm sao?
Hắn sao lại có biểu tình này? Chẳng lẽ bị đánh hắn rất sung sướng.
Một tay hắn giữ
hai tay tôi, đặt trước ngực, tay kia cẩn thận nâng mặt tôi lên, đầu hơi cúi
xuống, đôi môi chạm lên khóe mắt vẫn còn đọng nước của tôi, nhẹ nhàng nuốt đi
những giọt nước mặn chát.
Hắn, hắn…hắn đang
làm gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT