Trên đường áp giải ta đến tri phủ, đám người tụ tập ngoài chợ tranh thủ bàn tán, đành rằng chưa chính thức làm vợ người ta, nhưng thất tiết vẫn là thất tiết, ta vẫn bị người đời khinh bỉ như thường.
Bọn hò luôn miệng chửi rủa thậm tệ, có kẻ nọ đứng trên lầu dội nước lạnh xuống, ta run lẩy bẩy, y phục dính chặt vào sống lưng, còn rùng mình vài cái, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đường.
May mà trời xuân ấm áp hơn một chút, hoa mai cũng bắt đầu nở, thế mà ta sắp phải bỏ mạng ỏ cái nơi đất khách quê người này. Không hiểu khi ta chết đi, còn có ai thương tình đem xác ta về chôn bên mộ Tiểu Ái, để chúng ta có thể ở bân nhau, cùng ngắm mai trắng nở hay không?
Lão tuần phủ Tô Châu này chính là cha của Sảnh Tiểu Liên, ta còn chưa thấy lão bao giờ, tuy vậy, lão đối xử với ta cũng không tồi, lúc bước vào chưa hề sai người dùng trượng đánh ta cho tới chết, chỉ phiền não xoa nếp nhăn trên trán, sai người giam ta lại, ra là cha của Sảnh Tiểu Liên trái ngược với cô ả hoàn toàn.
ấy vậy mà ta bị giam cầm những hơn một tháng, trong khoảng thời gian đó, bọn chúng cho ta ăn uống hết sức đầy đủ, trong khi bọn phạm nhân xung quanh đó chỉ toàn đồ ăn thừa hoặc rau cháo đạm bạc, phòng giam của ta cũng ở vị trí ấm áp nhất, thường xuyên có kẻ đem áo lông cho ta những khi trời trở lạnh. Thật kỳ quặc. Ban đầu ta còn nghĩ bọn chúng trộn thuốc độc vào cơm của mình, nhưng suy đi tính lại, tình trạng ta bây giờ cầm chắc cái chết, thà làm ma no còn hơn. Thế là ta ăn uống vô cùng thoải mái, không hề dè chừng
giờ ta là kẻ sắp chầu trời, còn ai ngăn cản nổi ta nữa!
Bọn phạm nhân xung quanh rất ghen tức với ta, rảnh rỗi không có chuyện gì làm ta bèn bắt chuyện với bọn chúng. Dù sao thì quanh trại giam cũng toàn là rơm cỏ, muốn tự sát cũng chẳng làm thế quái nào được!
Ta hỏi: “ này, các người có biết phạm nhân nào là Ân Nhi không? ả ta mắt phượng, miệng hơi xếch lên ấy?”
Không rõ ả Ân Nhi đó giờ đây thế nào, nghe nói ả bị giam lỏng trong ngục thất đã lâu, nay ta hội ngộ cùng ả, không thể nào không hỏi thăm người quen cũ được!
Bọn tù nhân lao xao một hồi, rồi có kẻ nhớ ra, vội vã gào lên:
- À, ta biết, ả là nhị tiểu thư của Ân gia, từng lấy một thương nhân buôn vải!
Ta mừng rơn, bộ quần áo tù bằng vải trắng phất phơ:
- Vậy ả đó còn ở đây không?
Tên kia lại nói ả được giam riêng ở ngục khác, nửa tháng trước đã vượt ngục ra ngoài.
Ta thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao ả cũng bị vu oan, nay thoát được ra ngoài cũng chỉ còn cách trốn thật xa Tô Châu, mà ả cũng khôn khéo sắc sảo, chắc chắn sẽ êm chuyện.
Nào ngờ, một tên khác lại xen vào:
- Ả ra ngoài để giết chết tên thương nhân buôn vải kia đó. Ta từng nghe hai tên lính canh nói chuyện, ả dùng dao sắc rạch toang bụng tên nam nhân đó, sau đó cũng tự đâm chết mình, đúng là người đàn bà điên!
Mặt ta trắng nhợt, không ngờ, Ân Nhi lại giết chết Hồ Sở Minh, cũng phải, càng yêu, càng hận!
Cuối cùng, Hồ Sở Minh cũng phải đền mạng, mà kẻ ra tay kết liễu cuộc đời hắn, không ai khác ngoài người vợ đã từng bị gã lợi dụng. Âu cũng là số trời, là duyên phận.
Cả ngày hôm đó ta trầm mặc không nói lời nào nữa, mặc dù rất muốn học Ân Nhi ra tay giết chết Diệp Tuệ để trả thù nhưng ta không đời nào làm nổi. Đâu phải ta chưa từng thử qua, chỉ là ta không muốn hắn phải chết. Đúng, mặc dầu hận hắn, nhưng ta chưa bao giờ muốn hắn chết!
Đồ ăn bọn lính canh đem đến ta cũng không thèm động đũa, đem chia hết cho đám tù binh bên kia, bọn chúng sung sướng nhai nuốt nhồm nhoàm.
Không hiểu ta còn bị giam giữ tới khi nào nữa!
Không rõ có phải cầu được ước thấy hay không mà ngay chiều hôm đó, có người đến thăm ngục ta. Còn ai khác ngoài ả họ Sảnh đó, Hồ Sở Minh đã chết, Diệp Tuệ thì không thèm nhìn mặt ta lấy một cái.
Lúc ả cùng mấy tên lính canh tra ổ khóa bước vào, ta hãy còn nằm thiêm thiếp trên một đống rơm. Ngày hôm nay chẳng ăn uống được chút gì, có khi phải xuống âm phủ làm ma đói thật rồi!
Ả ra lệnh gì đó mà hai tên lính canh bước lên xốc ta dậy, đang mơ mơ màng màng thì một ngụm nước mát lạnh đã táp thẳng vào mặt ta.
Ta giật mình mở bừng mắt, Sảnh Tiểu Liên bấy giờ mới nhẹ nhàng lấy vạt áo lau miệng, mỉm cười hài lòng, vết sẹo như một con rết bên má phải của ả hiện ra, trông rất ghê rợn. Tiểu Ái cũng thật mạnh tay!
Đã lâu không gặp mà vết thương của ả vẫn chưa lành, phen này dung mạo tổn hại nghiêm trọng, chẳng trách Diệp Tuệ lại phẫn nộ đến thế. Thấy má của mình bị nhìn chằm chằm, ả hung bạo thúc cho ta một cước vào bụng đau điếng, hằm hè nói:
- Còn dám nhìn, tiện nhân!
Ta chống gối mãi mới đứng dậy nổi, đây đúng là ngục giam của cha ả, thảo nào ả ra vào tự nhiên như đi chợ. Thôi thì đằng nào mà chẳng chết, cứ coi như ả có lòng đến tiễn ta một quãng.
Sảnh Tiểu Liên ra lệnh cho hai tên lính canh đóng cửa ngục, còn mình thì tiến tới sát gần ta, đoạn nhặt từng sợi cỏ khô bám đầy trên mái tóc rối như tơ vò của ta:
- Nói cho ta biết, ngươi làm cách nào để chàng có thể toàn tâm toàn ý như vậy!
ta chẳng hiểu ả muốn nói gì, trong lòng thầm cầu khấn, có giết thì mau giết cho nhanh, để ta đây còn xin Diêm ca ca đi báo thù.
Ả dường như chẳng nghe thấy lời cầu khẩn của ta, vẫn chậm rãi gỡ một lọn tóc rối:
- Đáng ra từ ngày nhặt được tú cầu, chàng đã là tướng công của ta, nhưng vì sự xuất hiện của ngươi...
Sảnh Tiểu Liên nhìn ta chòng chọc, thế ư? Ta thì sao? Chẳng phải các người vẫn chàng chàng, thiếp thiếp mặn nồng đấy sao?
- Lần người cảm hàn, chàng rất lo lắng. Còn phi ngựa ròng rã ba ngày ba đêm để tìm cho ngươi đại phu tốt nhất, còn ta bị thương - Ả sờ lên vết sẹo trên má, cười chua chát – Chàng chỉ hỏi thăm qua loa, thậm chí không thèm đến !
Không đời nào, Diệp Tuệ lo lắng cho ta? Sao hắn hết lần này tới lần khác đuổi ta đi cho khuất mắt, Sảnh Tiểu Liên bị điên thật rồi, ta hoang mang nghĩ.
Còn chưa nghĩ xong thì ả đã nâng một nhúm tóc của ta lên, tóc ta vốn óng mượt, nay được ả chải chuốt cẩn thận lại càng thêm bóng bẩy, rất nhanh, ả rút con dao sắc lẹm từ ống tay áo ra, “ xoẹt” một nhát.
Một bên tóc của ta đứt lìa, từng sợi tóc như những sợi tơ hảo hạng bung xõa trên nền rơm ẩm mốc.
Ta hốt hoảng đẩy ả ngã ra đất, một bên tóc đã cụt ngủn, ả đó vẫn cầm con dao sắc bén, hung ác nhìn ta, ánh mắt ả lúc này nói là giống đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi đẹp nhất thì hơi nhẹ, bởi nó còn phức tạp hơn thế nhiều lần.
Sảnh Tiểu Liên gằn giọng: “ Chỉ vì vết sẹo này mà bản tiểu thư trở nên xấu xí, ngươi đừng mong xinh đẹp hơn ta, Diệp Tuệ chắc chắn không thèm để ý tới nữ nhân như ngươi!”
Đúng là ta sắp chết, hắn còn sống, làm sao có thể để ý tới nữ nhân như ta.
Ta sợ đến rúm ró người ngợm, ngồi ngoan ngoãn một chỗ, còn Sảnh Tiểu Liên vẫn đang dùng chân đạp lên mấy sợi tóc còn vương trên đất, cất giọng đều đều:
- Ta đã thích chàng, kể từ hôm đó, nếu không nhờ Diệp thúc tạo mối lương duyên, ta khó có thể đến với chàng. Vốn định cử hàng lễ thành thân thạt nhanh chóng, không ngờ bị con tiện nhân Tiểu Ái phá hỏng!
Nghe nhắc tới Tiểu Ái, ta sốt sắng thanh minh: “ Tiểu Ái chỉ là nhất thời dại dột. Nếu không phải tướng công nhà ngươi phong lưu, nó cũng không chết thảm như vậy!”
- Thì ra ngươi và ả Ân Nhi đó đều ngu ngốc như nhau!
Sảnh Tiểu Liên ngắm nghía con dao, thủng thẳng nói:
- Là ta thả Ân Nhi, để ả giúp ta giết chết Hồ Sở Minh!
Hèn gì ta thấy chuyện Ân Nhi trốn khỏi ngục quá ư hoang đường, hằng ngày ta bị canh gác cẩn mật, đến đi nhà cầu cũng có hầu nữ theo sát. Không lý nào có thể thoát ra được, trừ phi có kẻ ra tay giúp đỡ!
Mà kẻ đó còn là lệnh ái của tuần phủ đại nhân!
Đầu ta lộn xộn với hàng mớ suy nghĩ rối ren, rốt cuộc đâu là giả, đâu là thật thì Sảnh Tiểu Liên lại nói:
- Đang hỏi tại sao đúng không? - Ả hừ lạnh – hắn đã hết giá trị sử dụng thì ta giữ lại phỏng có ích gì?
Giờ thì ta hiểu, thì ra dạo đó Sảnh Tiểu Liên thông đồng với Hồ Sở Minh. Hai kẻ đó, người muốn gia sản, kẻ muốn có Diệp Tuệ nên thông đồng với nhau diễn một vở kịch đổ tội cho Ân Nhi. Thế là Hồ Sở Minh có thể ngang nhiên dụ dỗ ta lấy hắn, mà Sảnh Tiểu Liên cũng có thể yên tâm phần nào. Chỉ tiếc là Tiểu Ái đột nhiên phá hủy khuôn mặt ả. Khiến cho ả bất mãn đến điên dại, chẳng trách dạo đó ta nói mình là họ hàng của Diệp Tuệ. Hồ Sở Minh lại tỏ vẻ tin tưởng như vậy, ra là bàn tính từ trước!
Chúng ta đều là quân cờ trong ván cờ của họ!
Hết giá trị sử dụng đương nhiên sẽ bị ném đi không thương tiếc!
Hồ Sở Minh không trói chân được ta, đương nhiên sẽ bị giết, vậy còn kẻ nào thích hợp hơn Ân Nhi, mối hận khắc cốt ghi tâm của ả đồng thời là mối lợi cho Sảnh Tiểu Liên, bỏ chút thạch tín vào rượu của lính canh, Ân Nhi giết chết Hồ Sở Minh, sau đó tự vẫn. Bịt đầu mối hoàn hảo, chẳng phải đều mĩ mãn đó sao?
Sảnh Tiểu Liển thật cao tay, ta không khác một bù nhìn trước mắt ả, mặc ả giật dây, giờ thì sắp đến lượt ta bị giết chết!
Sảnh Tiểu Liên chầm chậm tiến về phía ta, lưỡi dao sắc lẹm đã ướm vào cổ, ta không còn lời nào trăng trối. Quả thật đã biết quá nhiều, ta nên chết dưới lưỡi dao của ả thì hơn. Tay run run chạm vào hai bức thư pháp cuộn dưới cánh tay.
Ta có thể yên tâm nhắm mắt rồi!
Nếu có kiếp sau, nhất định ta vẫn sẽ là Đinh Mẫn Mẫn của Đinh gia, đợi bằng được chàng đến cưới
Lưỡi dao lạnh buốt đã ấn sâu một chút, cảm giác động mạch ở cổ dần đứt phựt, đầu óc ta dần tê dại đi nhưng vẫn cảm nhận có đôi tay mát rượi mềm mại đang xoa nắn khuôn mặt mình. Chắc là mơ thôi, ta đã bước được một chân xuống suối vàng rồi.
Yên tâm nhắm nghiền mắt, ai dè một giọt nước mắt mặn chát men theo gò má chạm xuống bờ môi lạnh cóng của ta. Mặn như muối,đúng là nước mắt rồi!
Ta vẫn cảm nhận được, ta vẫn...chưa chết?
Ta mệt đến nỗi không thể mở nổi mắt, đành níu lấy cánh tay ấy theo bản năng, hỏi: “Diệp Tuệ, là chàng đúng không?”
Ta nhận ra chính là bàn tay chàng, chàng bón cho ta mứt quả, ta còn nghiến chảy máu cả tay chàng...bàn tay vững chắc, mát rượi này. Ta chưa hề quên.
- Chàng xem, giờ ta đã xấu xí giống Sảnh Tiểu Liên – Ta thều thào nói.
Cảm giác máu rịn ra trên cổ ngày một nhiều, ta càng sợ, sinh mạng đang dần dần từ bỏ ta. Lúc lưỡi dao kề sát cổ, ta không sợ chút nào. Nhưng lúc này ta rất sợ, sợ sẽ không nói với chàng hãy đợi ta ở kiếp sau được nữa! Sợ sẽ không cho chàng biết rằng, thực ra, ta đã không hận chàng từ lâu rồi.
Ta cứ cố mở miệng nhưng không nói được điều gì nữa. Diệp Tuệ dùng vải mềm băng bó cho ta. Cổ ta mỏi nhừ nhưng chàng vẫn kiên nhẫn thấm sạch máu, phải chăng chàng vừa rơi lệ vì ta?
Gắng sức mở con mắt đục ngầu, ta thấy con ngươi đen thẫm của chàng đong đầy hình ảnh ta, chàng chưa khi nào nhìn ta chăm chú xót xa như vậy. Những lần chúng ta đụng độ ở Tô Châu chỉ toàn va chạm và xích mích, ta gần như tưởng rằng chàng ghét bỏ mình. Nhưng, chỉ cần có giây phút này, lòng ta đã mãn nguyện lắm rồi. Chàng không bỏ mặc ta, không để ta chết ở cái nơi tối tăm lạnh lẽo này.
Ta không cô đơn!
Một giọt nước mắt nóng chầm chậm lăn xuống gò má ta. Diệp Tuệ sững lại, bàn tay chàng dừng rất lâu trên cái cổ có mấy sợi máu nhỏ túa ra của ta, chàng vuốt nhẹ phần tóc bị xén khi nãy:
- Nếu như làm cho khuôn mặt nàng trở nên xấu xí mà có thể khiến ta ngừng yêu nàng, thì nàng cứ làm đi!
Hôm đó, chàng từng nói sẽ hủy nhan sắc của ta rồi để ta chết không toàn thây. Vậy mà hôm nay chàng lại ôm ta trong lòng, nói những lời đắm say. Ta nên tin vào đâu?
Liếc con dao hãy còn dính máu dưới sàn, lại nhìn Sảnh Tiểu Liên vừa bị kéo đi. Trên má ả hằn dấu vân tay đỏ lừ, chắc chắn Diệp Tuệ vừa ra tay với ả. ả vừa đi vừa gào thét điên loạn. Ta mỉm cười nhìn chàng, trong đầu dường như tái diện lại cảnh trước kia, Tiểu Ái từng hỏi rằng ta có tin chàng hay không. Ta không do dự nói với nó. Ta yêuchàng, cho nên...
- Ta tin!
Chàng giam chặt ta trong lòng, đầu ta ép sát ngực chàng, cánh tay Diệp Tuệ khẽ khàng vuốt mái tóc ta, thẽ thọt:
- Lần nàng bị ốm...
- Ta biết!
Sảnh Tiểu Liên từng nói. Chàng tìm đại phu tốt nhất cho ta, còn túc trực bên giường bệnh của ta...
- Lần nàng bị bắt vào kỹ viện...
- Ta biết!
Bà chủ nói rằng chàng phái người cứu thoát ta, hèn gì trong lúc lịm đi, ta lại ngửi thấy mùi cỏ quen thuộc gần bên mình!
Diệp Tuệ đang vận tấm áo đen tuyền đó, có lẽ chàng không nhớ, nhưng ta thì nhớ rõ. Khuy trên cùng của áo bị sứt, hôm đo hỷ phục cho chàng, ta phát hiện nó giống hệt với khuy áo ta nhặt được ở quán của ông bà chủ.
Ta nghĩ đến hai bức thư pháp có hai chữ “Mẫn”, “Tuệ” , Tiểu Ái còn nói là do chàng viết tên ta.
Diệp Tuệ thấy ta khóc thì càng bối rối, kéo sát ta lại gần, bờ môi mềm mại hôn lên đôi mắt ta, những giọt nước mắt đang chảy như chững lại. Ta vẫn chưa thể tin chàng lại có thể dịu dàng như thế. Chẳng phải chàng từng tát ta, nhục mạ ta, mắng ta là con tiện nhân để bảo vệ ả họ Sảnh đó!
Đến khi mặt ta khô cong, chàng mới ngừng hôn, nhìn vết thương trên cổ ta, chàng run rẩy hệt như một đứa trẻ, bàn tay túm chặt lấy cánh tay ta, xương cốt va vào nhau đau buốt tận óc:
- Mẫn Mẫn, nàng không ...không được giống mẹ!
Ta cười, giọng nhẹ như thể bị gió cuốn phăng đi bất cứ lúc nào:
- Thì ra, chàng rất sợ ta chết!
Chàng ngơ ngác, song cánh tay vẫn ghì chặt: “ Mẫn nhi, Diệp Nhân Cảnh định dùng nàng để uy hiếp ta, ta vốn muốn nàng trốn khỏi Tô Châu, càng xa càng tốt, để ông ta không thể đụng đến nàng”
Chẳng trách chàng liên tiếp dùng cách ép buộc ta trở về Đinh phủ, chàng muốn bảo vệ ta, vậy mà ta lại hiểu lầm chàng.
Diệp Tuệ bế bổng ta lên, nói:
- Chúng ta phải ra khỏi đây trước đã!
Ta gật đầu không đáp, song lòng lại ngổn ngang suy nghĩ. Chàng tốt với ta, nhưng còn Tiểu Ái, chẳng phải nó cũng là tỷ muội tốt của ta hay sao?
Vừa nghĩ đến đó, ta bỗng nhớ lại cảnh Tiểu Ái nằm trên vũng nước, cơ thể lạnh toát, mặt cắt không còn giọt máu. Ta vội vã ra hiệu cho chàng thả mình xuống.
Chàng dường như đoán được ta đang nghĩ gì, đôi mắt đen thâm trầm ấy xoáy sâu vào ta. Chỉ cần nhìn chàng, ta nhận ra ánh mắt ấy không gợn chút gian dối. Dường như trong đôi mắt chàng, chỉ còn lại hình bóng ta mà thôi. Nhưng Tiểu Ái thì sao?
Làm thế này không được mà thế kia cũng chẳng xong.
- Nàng vẫn còn giận ta chuyện của Tiểu Ái?
Ta lặng người, cố gắng tránh né chàng: “ Chúng ta ra khỏi đây trước đã!”.
Rồi tay ta nắm chặt đôi bàn tay mát rượi của chàng, chẳng nói chẳng rằng kéo tuột chàng theo mình, thực ra ta không giận ai hết, chỉ giận chính bản thân ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT