Suria chễm chệ đứng trên cột đá, tà áo choàng đen bay phấp phới giữa gió, khóe miệng cất lên tiếng cười ha hả gê rợn. Dứt cười, mụ nhìn xuống Nami thích thú.

- Chào cháu yêu.

Ngay lập tức, phe hoàng tộc tập trung pháp thuật, sẵn sàng chiến đấu. Honso cắn răng gằn giọng.

- Không phải bà đã chết rồi ư? - Tuy câu nói rất nhỏ nhưng đủ để Suria nghe thấy. Mụ phóng một luồng sét ngay cạnh Honso, rít lên độc địa.

- Một lũ ngu dốt. Các ngươi tưởng ta là ai? Con bé Maria ngốc nghếch đó sao? Thật xin lỗi vì làm các ngươi thất vọng, nhưng vương quốc này, sớm muộn cũng thuộc về ta mà thôi. A ha ha ha ha haaaa....

Nói đoạn, Suria chỉ quyền trượng lên trời, bắn ra một tia sáng đen chói lọi, mây xám đột ngột dồn về một góc, tỏa thành hình tròn khổng lồ, đập chọe như chớp, rồi dáng thẳng xuống tất cả. Mọi người mau chóng hợp sức tạo vòng kết giới bảo vệ bản thân, quả là Suria, sức mạnh thật gê gớm. Chiêu vây hãm của mụ khiến toàn bộ người hoàng tộc bị khống chế năng lượng, cả quốc sư lẫn hiệu trưởng Miyamoto đều bất lực, họ chỉ có thể cầm cự để không bị tà khí nhiễm vào cơ thể. Riuzo nghiến răng dốc hết sức mạnh, kết hợp cùng Honso giải trừ ấn khí. Mọi cách đều vô dụng, Suria sẽ giết chết tất cả nếu trong hai phút nữa mọi người không thể thoát khỏi đây. Phá lên cười điên dại, Suria nheo mày nhỏ nhẹ nói.

- Chịu trói hoặc bọn chúng sẽ chết. Nhà ngươi chọn đi.

Mụ không nhìn thẳng Nami, nhưng cô biết rõ, Suria đang nói với ai. Cô ngước mắt ném cho mụ cái liếc khinh bỉ, sau đó cắn chặt môi tới tứa máu tanh.

- Ta sẽ đi cùng bà. Hãy mau thả họ ra.

Lời Nami vừa dứt, toàn thể đại thần liền cúi rạp hô lớn.

- Không thể được công chúa điện hạ.

Suria hài lòng nhìn Kiyomi, hếch cằm về phía Nami, ý nói bắt lấy cô. Kiyomi quệt đi vết máu trên miệng, dùng cùi chỏ đập mạnh vào lưng cô, Nami khụy xuống, lồng ngực bỗng đau âm ỉ. Phất tay ra chiếc dây xích màu bạc, Kiyomi cười khẩy, trói chặt người cô, yểm lên đó một câu thần chú rồi áp giải cô về ngục tối - nhà tù của những phù thủy. Honso vô lực, đáy mắt tím hằn lên hàng ngàn đốm đỏ li ti, cậu gào thét thật lớn, quì sụp hai gối, tay đấm xuống đất rướm máu.

- Công chúaaaaa....

Riuzo cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Trông cậu còn thảm hại gấp mấy lần Honso, bàn tay sưng tấy đỏ rực, khắp người vương vãi mồ hôi. Vì sử dụng phép thuật tận sức, cậu kiệt sức và ngã gục, đồng tử lu mờ một màn sương mỏng. Nami bị Kiyomi đẩy mạnh, khóe miệng đã rỉ máu tươi, tanh tưởi và nồng nặc. Cắn chặt bờ môi, Nami nói lớn, chất giọng khản đặc nhưng đầy uy quyền.

- Mọi người đi đi. Đừng lo cho tôi. Đây là thánh lệnh... - Nghập ngừng một lát, Nami dõng dạc thốt to - ... của công chúa.

Cầm quyền trượng ngửa người cười lớn, Suria che miệng mỉa mai.

- Thật cao cả làm sao, cháu gái yêu quí. - Nói đoạn, mụ hừ lạnh chĩa pháp bảo vào Nami. - Nhìn vô thực tế một chút đi, các người sẽ sớm được đoàn tụ thôi.

Chiếc xích bạc chợt thắt chặt lại, Nami ngã xuống quằn quại đau đớn. Suria và Kiyomi cười đầy khoái trá. Lại một lần nữa Riuzo phải trơ mắt đứng nhìn Nami chịu hành hạ, hình ảnh cô khổ sở lăn lộn dưới đất khiến trái tim cậu ứa nghẹn, cảm giác là một thằng con trai vô dụng cứ liên tục dày xéo, xé nát lòng cậu, cô đau, cậu cũng đau. Nhưng biết phải làm sao khi cậu không đủ mạnh để bảo vệ cô.

Nami là công chúa, thánh lệnh cô ban chính là lời nói của nữ hoàng. Gắng gượng mở to con mắt đỏ ngầu, Nami nuốt từng ngụm nước bọt, cực nhọc thều thào trong cuống họng.

- T...thả họ đ...đi..

- Được thôi. Ta không phải người thích thất hứa. - Dứt lời, Suria hút lại đống hắc khí nguy hiểm, mở cánh cửa không gian, lùa mọi người xuống đấy. "Phừng" một tiếng lớn, cánh cổng liền khép lại, tất cả trở về cảnh yên tĩnh tới đáng sợ. Thu hồi pháp bảo, Suria lướt đến chỗ Nami, bàn tay mịn màng của mụ nâng chiếc cằm thon nhọn của cô. Không chút run sợ, Nami nhìn mụ bằng đôi mắt đầy thách thức. Suria bỗng phá cười đay nghiệt, khóe môi nhướn lên khinh khỉnh. Mụ ta ghét cái nhìn của cô, nó làm mụ nhớ đến đứa em gái ngu ngốc trước đây, một nàng thơ luôn dành tình thương cho dân chúng, kể cả đứa cháu gái này, nó thật giống mẹ nó làm sao, và mụ cần phải tiêu diệt nó trước khi nó ra tay giết chết mụ. Phất áo choàng trở về cung điện, Suria gầm gừ ra lệnh.

- Nhốt nó vào ngục tối.

- Vâng, thưa pháp sư. - Cúi đầu nghiêm chỉnh, Kiyomi kính cẩn tuân mệnh.

Xốc mạnh Nami lên, ả ta đỏng đảnh đẩy cô đi theo hướng nhà tù. Sợi xích hiện đã nới lỏng, cô hít sâu điều hòa nhịp thở, sự chèn nén khiến hô hấp cô suy yếu, ngay sức mạnh cũng không vận dụng nổi. Kiyomi hếch mặt lườm nguýt.

- Vô dụng thôi. Xích bạc sẽ phong ấn năng lượng phù thủy, mày không thể trốn khỏi đây đâu. Từ từ mà chờ chết đi, "công chúa đáng kính". - Ả nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng một cách đay nghiến. Nami hoàn toàn đuối sức, hai mắt bắt đầu hoa lên, cơn mê sảng chập chờn ảo thực. Mở cánh cửa sắt rỉ sét, Kiyomi thẳng tay xô cô té mạnh xuống sàn nhà lạnh toát. Ném cho cô tia nhìn thương hại, ả nhẹ cười khẩy rồi khóa cửa ngục bỏ đi.

Nami mơ màng lắc đầu, mùi ẩm mốc khiến thần kinh cô bị ảo giác, cơ thể đau nhức, và thần trí bất ổn.

Trong khi ấy, tại thư viện hoàng gia vương quốc pháp thuật, Tooya bàng hoàng khi biết được bí mật về loài độc anh túc đen. Đây vốn là loài hoa dùng để điều chế dược liệu giải độc cho những binh sĩ phù thủy bị nhiễm độc cây gai lúc chiến đấu trên trận địa, sau khi hành tinh hòa bình, nữ hoàng Selena đã cấm lưu trữ loài hoa này, vì độc tố của nó còn cao hơn cây gai. Nếu Tooya đoán không nhầm, Suria đã sử dụng mưu kế lấy độc trị độc, đánh lừa các vị đại thần và dẫn dụ công chúa thật sự ra mặt.

Thôi, không xong rồi. Công chúa Libra... chẳng nhẽ... Nami đã...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play