Thất kinh chết lặng trên đất, Nami cảm thấy gê sợ cô gái này. Lắc đao quẹt nhẹ cổ Nami, ả hung bạo giơ cao yêu khí, thét lớn.

- CHẾT ĐI!

PHẬP.

Lưỡi đao găm sâu xuống đất, Nami lăn một vòng, đất cát chạm vào vết thương, cô "a" lên đau đớn. Ả phẫn nộ nhìn cô, lòng trắng trở nên đục ngầu, thanh đao tiếp tục quét đất, phang tới tấp về phía cô. Sau vài lần né đòn, Nami hoàn toàn đuối sức, cơ thể cạn kiệt sinh lực ngồi tựa tảng đá lớn phì phào thở dốc. Nuốt khan một ngụm nước bọt, cô lắc đầu trấn trỉnh bình tĩnh. Nhắm mắt bình tâm, cô nhẹ thở hắt, tập trung vận dụng sức mạnh Thổ - Mộc.

Bản sao Nanami vung đao, lòng đất bỗng nổi cơn rung chấn, hàng loạt dây leo xanh trồi lên, cuốn thắt chặt lấy ả. Ma nữ gào thét điên dại, hắc khí trào ra khỏi đao, bao phủ lấy lũ leo quấn. Đám leo dính phải khí độc, ba hồi tự khắc héo nghẻo. Há miệng cười man rợ, ả ma nữ bật nhảy về phía Nami, luồng hắc khí bủa vây quanh cô, Nami hổn hển thở, khoang phổi cạn dưỡng khí. Luồng hắc khí ấy chạy ngay cổ cô, siết mạnh, rồi siết mạnh hơn nữa. Cô trợn mắt há miệng, không khí dần mất hẳn, đáy mắt cô lờ đờ,mù mờ và nhắm nghiền. Cô đang chết đi. Chết trong tay bản sao của mình.

Ý trí vụt tắt...

Hy vọng lụi tàn...

Sự sống mong manh ...

Cái chết cập cửa...

"Nami ... con gái của ta, hãy mau tỉnh dậy..."

Tiếng nói ấy đánh thức linh hồn Nami, cô ậm ự lắng nghe thật kĩ. Âm thanh đó đã bị cô lãng quên suốt mười bảy năm nay, là giọng của mẹ. Mẹ Taishima, có phải là mẹ?

Từ từ mở to mắt, Nami choáng ngợp bởi cảnh sắc nơi đây, trời xanh mây trắng, hoa thăm cỏ biếc, ánh nắng tran hòa khắp bốn phương, hương thơm cây cỏ khiến Nami giật mình. Cô chết rồi sao? Chỗ này... là thiên đường, cô vừa nghe mẹ gọi, mẹ muốn dẫn cô đi?

- Nami, con gái yêu quí. - Tiếng mẹ lại vọng ra lần nữa. Cô quay đầu đánh mắt chung quanh, tìm kiếm thanh âm quen thuộc ấy. Bỗng, từ trong lùm hoa, bước ra một cô gái xinh đẹp lộng lẫy, mái tóc óng ánh, khuôn mặt trắng ngần, đôi môi mỏng mịn, đồng tử đen láy. Cả người cô gái phát ra ánh sáng huy hoàng rực rỡ, bộ váy dạ hội quét dài trên cánh hoa, lung linh giữa nắng ấm. Cô ấy đẹp tuyệt trần, trên tay cầm quyền trượng kim cương lấp lánh.

Nami bất ngờ thẫn thờ. Đôi tay hướng về nữ thần tỏa sáng. Nàng nhìn cô mỉm cười hiền hậu, cất giọng trong trẻo quá đỗi thân thuộc.

- Nami...

- M...mẹ Taishima... - Cô sững sờ khựng lại. Người đó... người đó là mẹ Taishima của cô sao? Bà trẻ quá, đẹp quá, và bà... sáng lung linh như một vị thần. Nhưng khoan đã, dáng vẻ này, trông rất giống ba vị nữ hộ pháp của nữ hoàng Maria, chỉ khác, mẹ cô đang phát sáng.

Mẹ nhìn Nami âu yếm, nhẹ lướt đến bên cô, mặc dù không nhớ được mặt mẹ, nhưng giọng nói trầm ấm này, mỗi khi ru cô ngủ, cô không thể nghe lầm. Vị nữ thần xinh đẹp, chính xác là mẹ cô. Không một suy nghĩ nhiều, Nami lao người đến, ôm chầm chặt lấy mẹ. Phải rồi, đây là mẹ Taishima, là người mẹ ru cô mỗi lúc ngủ, giọng nói suối chảy của mẹ, sao cô có thể quên.

- Con mệt mỏi lắm mẹ ạ. Con muốn ở cùng mẹ, muốn sống cạnh mẹ mãi mãi. - Vùi mặt vào lòng mẹ, Nami nghẹn ngào nấc lên từng đợt, những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, thấm đẫm vào váy Taishima. Thấy con gái khóc, bà đau lòng lắm, nhưng biết làm sao được, số mệnh cô còn cả một đoạn đường dài, cô không thể chết, càng không thể gục ngã. Những gì bà làm cho cô, chỉ có hai chữ "an ủi". Cô là con gái, là công chúa, là chủ nhân của bà, bà yêu cô, nhưng không thể giúp cô. Có lẽ đây là cách duy nhất thức tỉnh sức mạnh cuối cùng trong cô. Nami cần đối diện với sự thật, cô không phải phù thủy, mà là nữ hoàng của tất cả mọi phù thủy.

Gỡ Nami ra khỏi mình, Taishima quì gập một gối, bàn tay nắm quyền trượng đặt chéo lên ngực, cung kính cúi đầu.

- Phù thủy Ánh Sáng Tô Diệp... diện kiến công chúa.

Thấy mẹ tự dưng quì rạp trước mình, Nami kinh ngạc luýnh quýnh, cả người đờ đẫn không biết nên làm gì. Không đoán cũng hiểu Nami phản ứng thế nào, Taishima nhẹ nhàng đứng dậy, nắm lấy bàn tay con gái dịu dàng lên tiếng.

- Nami, ta là Tô Diệp, thủ lĩnh của ngũ đại hộ pháp, bảo vệ nữ hoàng Maria.

....

Đoàng... nghe giọng mẹ vẫn ấm áp, vẫn trầm lặng, nhưng sao Nami lại cảm tưởng như tiếng sét ngang tai thế này. Tô Diệp, mẹ Taishima nói, mẹ là Tô Diệp, là hộ pháp ánh sáng của nữ hoàng pháp thuật quá cố. Vậy, trong huyết mạch đang chảy của cô cũng mang một nửa dòng máu phù thủy, cô là một Human?

- Nami, con là một hoàng tộc. Ta không cho phép con dễ dàng khuất phục. Đứng lên... đứng lên Nami. Ta sẽ tiếp sức cho con, hãy đánh bại công chúa bóng tối.

Mỗi lời mẹ nói ra, Nami đều chìm đắm xuống ảo mộng. Giống những bài háy ru quen thuộc, đưa cô vào giấc ngủ. Cô quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn, đầu óc ong ong choáng váng.

"Mau thức dậy, Nami... mau thức dậy..."

Đột ngột mở mắt, cảm giác khó thở lại xồng xộc xông tới, Nami triệu hồi quả cầu ánh sáng, tạo vòng bảo vệ linh hồn. Chướng khí dần dần tan biến, ma thuật hắc ám cũng bị xua đuổi. Ả yêu nữ tức giận nhìn cô đay nghiến, chưa ai hóa giải được nghệ thuật ám tà của thanh đao đá. Nami khổ sở ho sặc sụa, hô hấp đang trở lại với cô, cô mệt nhoài, đôi mắt hờ nhắm, cả người đau nhức ê ẩm. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô sử dụng phép thuật, sự thật chôn vùi bấy lâu nay về thân phận cô rốt cuộc cũng đã sáng tỏ. Không hối hận, chết thế này cô không hề hối hận. Mẹ Taishima là Tô Diệp, bà là một phù thủy vĩ đại, cha đã dấu cô tất cả. Nhưng cô không giận cha, cô biết cha làm việc này mục đích chỉ để bảo vệ, đem cô tránh xa cái thế giới phù thủy tàn khốc này. Nếu Gorgon không đưa cô tới đây, nếu giáo sư Sena không tận tình dạy cô năm hệ tố phép thuật, liệu cái mạng mà mẹ con Kiyomi coi là rác rưởi của cô có được ông trời ưu ái chết đi sống lại hết phen này đến phen khác? Cô là con gái mẹ Taishima, là con gái phù thủy ánh sáng Tô Diệp, sức mạnh trong cô di chuyền từ mẹ, mẹ đã từng anh dũng chiến đấu, không lí nào cô lại đê hèn sợ hãi. Hagasawa Nanami, đứng lên, mẹ đang kêu cô đứng lên.

"Nami, ta yêu con, con gái."

Phừng.... câu nói ấy vừa dứt, cơ thể Nami bỗng đột ngột bừng sáng, vết thương trên vai dần dà khép miệng, nguồn năng lượng cô giải phóng ra phá vỡ kết giới, xua tan khí độc và thiêu đốt yêu nữ. Ả ta dãy dụa quằn quại, thanh đao trên tay nhằm vào Nami phóng đến, có chết ả cũng muốn mang cô theo, Kiyomi tạo ra ả để giết chết Nanami, ả không thể chết khi Nami còn sống. Đao đá lao tới, cắm phập vào trái tim cô, yêu nữ bốc cháy mà miệng vẫn cười ha hả.

Thịch...

Nami khụy xuống, mắt trợn ngược lên, lồng ngực đau nhói, như bị một tảng đá đè vào. Nhịp tim cô gấp gáp, khoang phổi cạn ô xi, Nami ngã xuống đất, đôi tay cấu chặt ngực.

Choang...

Thanh đao đá vỡ tan, người Nami phát quang mãnh liệt. Sena vội vã cưỡi chổi bay đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà không khỏi cả kinh. Tooya và Riuzo cũng bàng hoàng không kém. Rút nhanh đũa thần, Sena triệu hồi sức mạnh phù thủy, đã mười bảy năm rồi bà chưa phải đụng vào cây đũa này, nhưng hôm nay, nếu Sena không ngăn chặn năng lượng ánh sáng cực đại của Nami, chắc chắn Suria sẽ phát hiện được. Quả cầu nữ hoàng đã hoàn toàn sáng, lời tiên tri đang bắt đầu linh nghiệm. Kì trăng non chỉ còn dăm ba tuần nữa, lễ đăng ngôi phải tuyệt đối hoàn thành.

Libra Angela The Fence III - vị nữ hoàng mạnh nhất trong lịch sử hành tinh phù thủy ...đã xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play