Mật hàm dưới lòng đất vương quốc pháp thuật loang lổ, rải rác các mẩu xương xẩu chạy dọc lối vào nơi điều chế. Mở cửa, cái mùi tử khí xộc ra, đám rắn rết sợ hãi chui về hang ổ, mấy chiếc vạc chảo dính bám đầy bụi bặm, các giá để, treo đồ tràn lan chai lọ kì dị. Bước vào căn hầm cũ kỹ, Suria thẳng chân sút bay cái đầu lâu ngáng đường, vén hai ống tay và xốc lên chiếc áo phù thủy. Mụ lục lọi khắp ngăn tủ, tìm loại hóa chất dùng chế thuốc độc. Bắc chiếc vạc đồng, Suria phóng lửa, đổ nước, trộn vài lọ nước có màu khác nhau, đun lên và dùng đuôi quyền trượng hắc ám khuấy đều.
Bùng... một làn khói vẩn đục bay hơi từ vạc đồng, hòa vào tử khí và hiện thành hình đầu lâu sọ chéo trắng ngầu. Suria cười khặc khụa, cẩn thận múc từng vá thuốc độc đen xì, quánh đặc bỏ vào chiếc lọ sứ nhỏ, song đút vô túi áo mụ. Với loại độc này, mụ ta có thể chết đi sống lại, dẫn dụ nàng công chúa thật... xuất hiện.
Mỗi ý nghĩ đen tối lóe lên, là Suria lại há miệng cười cay độc, tiếng cười ấy vang vọng khắp mật đạo, luồn lách vào những khe hở nhỏ, tạo không gian rùng rợn và khiến lũ côn trùng độc kinh hãi bỏ chạy.
***
Trở về với cuộc sống "thượng lưu" của một nhị tiểu thư, Nami chán chường đập đầu vào gối, than trời oán đất, tại sao lại ép cô phải lấy một tên bề ngoài hào nhoáng giả tạo, bên trong cầm thú đằng đằng nhưng chẳng ai hay. Thử tưởng tượng đêm tân hôn hắn sẽ làm gì cô?
"Aaaaaaa..... không được. Không thể để hắn chạm vào cô" Nghĩ đoạn, Nami bắt chéo hai tay che ngực. Nhưng lúc ấy, hắn đã là chồng hợp pháp của cô, nếu cô xài phép thuật, để con người biết, thể nào họ cũng tưởng cô là yêu quái. Phải làm sao đây... làm sao đây?
- Tiểu thư ...có phu nhân Zeshiwa muốn gặp. - Một chị hầu gái nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghe riêng ba chữ "phu nhân Zeshiwa", Nami mặt mày trắng bệch, lập tức bật dậy khỏi giường, lao đến cánh cửa khóa trái, song kêu cô hầu lui trước. Futaji - tên yêu râu xanh này, hết cách dụ dỗ cô rồi nên mách mẹ tới chơi cô chứ gì. Được lắm, gặp thì gặp, chẳng qua là ngồi nói chuyện với một bà cô giàu có, cùng lắm là nịnh bợ vài câu cho bả mát lòng, rồi ra lệnh... đuổi khách.
Dù gì cũng là ra mắt mẹ chồng tương lai, Nami có trang điểm một tí, đơn thuần chỉ là thoa nhẹ ít phấn, quệt tí son dưỡng, song diện một bộ váy cổ điển kín đáo, tóc xõa gọn bả vai trái. Nhã nhặn bước xuống cầu thang, cô nở nụ cười tỏa nắng, khiến toàn bộ gia nhân và cả bà mẹ chồng hờ điêu đứng tập thể. Tuy họ biết, cô chủ nhà họ là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng vẻ đẹp thuần khiết và thánh thiện tự nhiên thế này, thật khiến trai gái đều phải rung động.
Đưa nắm tay lên miệng, Nami e hèm hắng giọng, đánh mắt chung quanh một vòng. Bà Zeshiwa giật mình thức tỉnh, thu lại nét mặt ngờ nghệch ban nãy. Trông bà ta cao quí ngất ngưởng, đệm nền trên chiếc cúp đen bó ôm sát nửa thân dưới thon gọn, kết hợp cùng áo vải von trang nhã trắng ngà, khiến khí chất của một bậc phu nhân vạn phần tăng thêm. Ôn hòa cười dịu, bà cất tiếng nhỏ nhẹ.
- Con dâu thật xinh đẹp. - Đúng là bà không thể cưỡng lại sức hút từ cô gái này, hèn gì thằng con kén trọn của bà say cô mê mệt. Nhưng trông Nami có vẻ hờ hững với mọi thứ, ánh mắt tuy linh động nhưng hoàn toàn vô hồn, như một kiểu, bất chấp và bất cần tất cả.
Nami ném câu nói của mẹ chồng ra ngoài không khí, cắn răng mời trà bà ta, rồi một mình điềm đạm nhấp trà không nói tiếng nào.
Phu nhân Zeshiwa nhìn cô một loạt từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu hài lòng. Đúng là mỹ nhân thời hiện đại, hồi trước bà ta còn tưởng là Nami chủ động quyến rũ con trai bà, nhưng bây giờ thì tình thế có vẻ nên xoay ngược lại. Nhấm nháp ít nước trà nóng trong tách, Zeshiwa dịu dàng gặng hỏi.
- Con thấy thằng Futaji nhà ta thế nào?
Nami nhướn mày, hạ thấp ly trà đang uống.
- Bác muốn nghe lời giả dối hay thật lòng ạ?
Không một chút do dự, bà liền nhanh miệng đáp trả.
- Dĩ nhiên là thật lòng.
Có bà mẹ nào trên đời muốn nghe lời giả dối về con, đặc biệt là lời nhận xét của con dâu tương lai sắp tới. Nami đặt hẳn tách trà lên bàn, hai tay đặt trên đầu gối, khởi động cơ miệng, bắt đầu bài thuyết trình.
- Thứ nhất, anh ta trông giống gay hơn đàn ông, yêu hoa cỏ và màu đỏ lòe loẹt. Thứ hai, xài tiền như đổ nước, ăn vận quá xa xỉ, nếu nói trắng ra, có thể coi là loại phá gia chi tử. Thứ ba, và cũng là điều cuối cùng, anh ta là một con cáo không hơn không kém, chưa cưới mà đã xí xa xí xớn. Rồi còn cái thói độc tôn thích lợi dụng chức quyền để uy hiếm người khác. Nói tóm lại, Futaji là loại người vô cùng vô cùng và rất ...
Nói tới đây, Nami bỗng ngửi thấy mùi hỏa khí trong nhà. Cô đảo mắt tìm kiếm xem có thứ gì đang cháy, bất ngờ, cái mặt đen xì xám ngoét của mẹ chồng đập vào võng mạc cô. Bà ta yếm khí giận, gân cốt nổi đầy tay chân, đôi mắt đục ngầu và có dấu hiệu của bệnh dại ở loài chó mèo.
Đưa tay bịt miệng, Nami chợt nhận ra, hình như cô hơi quá lời. Nói xấu chồng tương lai trước mặt mẹ chồng, bà ta chưa tức chết là may lắm rồi. Nhưng lời cô nói có gì sai chứ, đều là bà ta kêu cô hãy nói thật lòng, cô chỉ nói đúng sự thật, có cần phả tức giận như vậy không.
Bật đứng dậy, bà Zeshiwa nhoẻn miệng gượng cười, hai quai hàm cứ bành bạch, như thể sắp trật khỏi hai mảng lợi đỏ hồng. Dồn nén cơn thịnh nộ, bà nắm chặt nắm đấm, "yêu kiều" nhìn con dâu rồi hầm hầm bỏ về. Cái thằng con trai quí tử muốn bà do thám vợ chưa cưới giùm, bây giờ do thám xong rồi, không biết khi con trai bà nghe được những lời này từ máy ghi âm, nó sẽ xửng xự ra sao.
Và kết quả là thế này đây....
Ngày hôm sau, gia tộc Zeshiwa yêu cầu rút ngắn thời gian tổ chức đám cưới, từ một tuần xuống còn nửa tuần. Tuy chả ưng ý gì quyết định này, nhưng Nami vẫn cảm thấy cô độc và bức ép. Họ coi gia tộc là gì, mà có thể tùy tiện thay đổi ngày cưới. Muốn lấy, cô sẽ lấy nhưng nếu dở ba thủ đoạn dùng quyền hiếp người, Nanami cô khinh.
Mặc cho mọi người rùm beng chuẩn bị lễ cưới, Nami vẫn khóa chặt cửa phòng, giăng kết giới vô hình xung quanh rồi bỏ ra ngoài bìa rừng luyện tập. Những khi chán nản cái vỏ bọc gia đình ấy, cô lại tới đây để xả cơn chán. May mắn thay, chỗ này vẫn hay vắng người, lâu lâu mới có bảo vệ đi kiểm tra nên Nami không sợ bị phát hiện. Đau đầu nhức óc suốt cả tuần nay, đột nhiên cô nhớ tới Riuzo. Phải rồi, chắc giờ cậu ta đang vui vẻ bên công chúa xinh đẹp và quên phéng mất cô. Hừ, lũ con trai đều cùng một giuộc cả, có mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa. Rõ ràng đã cướp đi "three kiss" của cô, dành cho cô những cử chỉ thân mật mà đối các cô gái khác chưa từng biểu hiện,khiến cô đơn phương, tha thiết một mối tình ẩn dấu trong lòng, song đùng một cái đạp nát con tim mong manh của cô bằng bốn chữ "tôi yêu công chúa", đau đến xé lòng người. Giờ thì hay rồi, cô sắp lấy chồng, cậu cũng cưới công chúa, cả hai đường ai nấy đi, không quen cũng không biết, mãi mãi không gặp lại.
Nhưng... cô thực sự rất đau đấy. Vì Riuzo... tất cả... đều vì Riuzo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT