Tiếng bạt tai xé gió vọng ra từ ngôi biệt thự gia tộc Hagasawa. Mẹ kế nghiến răng chộp lấy mái tóc đen mượt của cô, gầm gừ từng từ từng chữ.
- Mày tưởng mày là ai chứ? Dám ăn diện cướp bạn trai con gái tao, lớn tiếng trong cái nhà này. Mày ăn gan hùm hả đồ con hoang.
Kiyomi thích thú nhe răng cười toe toét hưởng ứng theo mẹ đánh đập Nami, lũ người làm khép nép bên cửa ném ánh mắt thương hại về phía cô gái ngã trên sàn nhà, một số khác nhìn cô chửi bới trong miệng.
Chuyện là thế này. Chia tay Riuzo ngoài cổng, Nami đủng đỉnh xách túi vào nhà, ai ngờ chân còn chưa chạm đất phòng khách, mẹ kế cùng Kiyomi đã bất ngờ xộc tới nắm đầu cô tát mấy cái xây xẩm mặt mũi. Nami choáng váng nằm bẹp dưới nền sứ lạnh toát, vẫn chưa kịp định thần thì tóc đã bị ai đó nắm chặt, kéo căng, xung quanh mọi người đang vỗ tay a dua nhiệt liệt. Kiyomi chống nạnh chanh chua nói.
- Mẹ, nó đổi tài khoản ngân hàng rồi, nó muốn lấy tiền của mẹ con mình đó.
- Đó là tiền cha cho tôi - Nami gằn giọng chống trả.
Chát...
Lại một cái tát trời giáng đập vào đôi má sưng tấy của cô. Mẹ kế dí đầu cô sát mặt bà, cay nghiệt rót vào tai cô những lời đay nghiến.
- Đứa con hoang như mày không có tư cách xài tiền của nhà Hagasawa. Tao nhân từ lắm mới bố thí cho mày chỗ ở tốt, khôn hồn thì phục vụ tao, láo lếu tao cho ra hiên ngủ. Nhớ chưa?
Và đây là cách bà ta đối xử với Nami suốt mười bảy năm qua, đánh đập và chửi bới, mỗi ngày trôi đi với cô đều là cơn ác mộng. Đúng vậy, cô đã chịu đựng rất lâu, rất lâu rồi. Và giờ đây, sẽ không còn Hagasawa Nanami nhu nhược, yếu đuối như xưa. Cô là một phù thủy và cô sẽ không chấp nhận lòng tự trọng mình bị chà đạp dưới chân người khác.
Vùng vằng đẩy mạnh mẹ kế, Nami đứng dậy bắn tia nhìn tàn khốc về hai mẹ con Kiyomi. Mẹ kế run run chỉ vô mặt Nami quát.
- M...mày...
- Tôi đã đủ mười tám và tôi có thể kiện bà ra tòa vì tội hành hung người đấy, thưa bà Hagasawa. - Nami lượm túi xách, mỉa mai nhả từng chữ, nói đoạn, cô liếc qua Kiyomi tóe lửa mắt.
Chị ta lẩy bẩy không dám hó hé nửa lời. Chỉ tại từ lúc Nami về, cô đều chống đối chị ta, khiến chị ta vừa tức vừa không làm được gì. Thế là trong cái khó ló cái ngu, Kiyomi liền nhớ tới người mẹ đã không về nhà suốt ba ngày nay, nếu con nhỏ ấy không sợ chị ta, ít ra cũng phải sợ mẹ kế chứ, và quyết định gọi mẹ về của chị ta đã khiến sự trỗi dậy trong cô ngày một lớn dần.
Bà quản gia thấy bà chủ cũng bị Nami chống đối, liền hùng hổ ra mặt dạy "con người ở" mới về nhà.
- To gan lớn mật. Sao mày dám nói cái giọng đó với bà chủ hả?
Lời bà ta vừa dứt, Nami đã trừng lên đôi mắt đỏ lòm nhìn bà ta như muốn thiêu đốt. Quản gia sợ hãi bịt miệng cúi mặt.
Cô kiêu hãnh lướt đi trước hàng chục khuôn mặt sững sờ, bất động. Không tiếng chỉ chỏ, không lời lăng nhục. Tất cả như nín thở đợi cô đi qua.
Bỗng...
Choang...
Kiyomi ném chiếc ly thủy tinh vào đầu Nami. Từng giọt máu đỏ thẩm nhỏ xuống. Nami lặng lẽ xoay người, một tia chết chóc thoáng xượt qua nét mặt cô. Kiyomi mặt mày tái mét, bàn tay cầm ly vẫn bất động trên không trung. Không khí trong phòng âm u đến nghẹt thở, đâu đó lấn lá vài mùi thuốc súng đặc sệt.
1s..
2s...
3s....
Uhm...hm...hức...oa...oa...
Và một cô người làm kinh hãi bật khóc. Kiyomi chợt tỉnh lại sau tiếng ré chói tai của cô giúp việc. Chị ta hếch mũi, ỏng ẹo nói.
- Đó là cái giá phải trả vì dám lên mặt với mẹ tao.
Choang... chiếc bóng thủy tinh bên cạnh Kiyomi bỗng vỡ tan tành. Chị ta hét lên đầy hãi hùng. Đám gia nhân run lẩy bẩy ôm chầm lấy nhau. Hàn khí quanh Nami càng lúc càng dày đặc, phần mái rủ hờ che lấp đi sự giận dữ trong đôi mắt cô. Nami bước lại gần Kiyomi, từng bước, từng bước, như một con quỉ dữ đang kiềm chế sự phẫn nộ, Nami ngẩng cao đầu, xoáy vô đôi đồng tử co rúm vì sợ của chị ta một chuỗi băng lãnh điêu tàn. Kiyomi như muốn lịm đi sau cái lạnh toát ra từ cơ thể Nami, chị ta mấp máy, khóe môi giật giật, răng đập vào nhau.
- M...mày..mày..m..muốn...gì..ì..?
Máu tươi thấm đẫm chiếc áo Nami mặc, khuôn mặt cô đầm đìa máu. Cô túm lấy tóc Kiyomi, dật ngược ra sau, rồi khẽ thổi một luồng khí lạnh vào vành tai cô ả, nhấn mạnh từng câu từng chữ, như cái cách mà mẹ kế và chị ta thường làm trước đây với cô.
- Tránh - xa - tôi - ra. Nghe rõ chưa?
Mẹ kế chết lâm sàng nãy giờ chưa tỉnh, gia nhân sợ sệt đứng ùn một góc ôm nhau thút thít. Còn Kiyomi, chị ta đã run tới nhũn cả chân, hốc mắt hốc mũi cay xè muốn khóc nhưng cứ đụng phải ánh mắt Nami, chị ta lại im bặt không dám mở miệng dù chỉ là một cái nuốt nước bọt. Thật sự trông Nami lúc này nom chả khác gì sát thủ đang đùa giỡn với con mồi, con mồi Kiyomi kinh sợ gật đầu lia lịa.
Khẽ nhếch môi cười, Nami thả tóc Kiyomi ra, chùi bàn tay vào chiếc khăn ướt trên bàn rồi nhét chiếc khăn dơ đó vào tay Kiyomi, lạnh lùng trở về phòng, với vết thương rỉ máu sau gáy. Đến cửa phòng, cô gọi lớn tên quản gia. Bà quản gia thất thần nãy giờ vội vã ba chân bốn cẳng, leo lên chỗ cô, cúi đầu kính cẩn.
- Nhị tiểu thư có gì căn dặn.
Nami hài lòng nhìn bà ta. Cũng biết trên dưới, chủ tớ rồi đấy chứ. Đám người làm này không chỉnh lại là không được. Bẻ cẩn thận cổ áo cho quản gia, Nami nhẹ giọng lên tiếng.
- Cháo yến mạch và sữa. Một tô đậu đủ loại. Ba mươi phút... bắt đầu.
- D...dạ? - Quản gia ngơ ngác, nhưng không dám nhìn thẳng Nami.
Cô đẩy cửa phòng bước vào, quẳng lại cho bà ta hai chữ.
- Bữa tối - Và cánh cửa sầm đóng.
Như hiểu ý "cô chủ", quản gia hốt hoảng chạy đi làm bữa tối. Bà chỉ có ba mươi phút, và nếu sau ba mươi phút chưa xong, chắc chắn người bị nắm đầu tiếp theo sẽ là bà ta.
***
Trở về với sự yên lặng trong căn phòng của mình, Nami mệt mỏi xả nước vô bồn tắm lớn. Chú dơi tím chợt mở mắt, bay đến cạnh cô, rục rục chiếc mũi lên vết thương trên đầu Nami. Cô mỉm cười vuốt ve bộ lông chú, khẽ thì thầm nho nhỏ.
- Cảm ơn, Bé Yêu.
Một ngày không mấy là may mắn. Chán nản cộng nhọc nhằn, Nami thả mình vào bồn tắm, mặc cho chiếc vòi sen không ngừng táp nước lên cơ thể mình. Hít một hơi thật sâu, cô nhắm chặt mắt song ngụp hẳn xuống bể nước, tẩy rửa mọi xui xẻo trong ngày và tận hưởng cảm giác thoải mái khi ngâm mình với nước.
Quên đi tất cả và ngày mai sẽ bắt đầu. Đó là điều Nami nghĩ tới lúc này đây. Giá như anh ở cạnh cô bây giờ thì tốt biết mấy.
Cô... có thấy nhớ anh không nhỉ? Hình như là có...nhưng không phải mình anh, mà còn một người khác nữa.
Riuzo Tsutoshi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT