Mưa. Vạn vật ướt sũng. Dưới cái giá rét cuối đông, mọi thứ như chìm vào im lặng, cây cối xơ xác, chim tắt tiếng hót, bầu trời ảm đạm và con người cũng trở nên thê lương, một phần nào đó trong họ bị vẻ cô tịch của mùa đông bao phủ.

Hai con kền kền cất tiếng kêu thảm thiết, chúng vờn nhau trên khoảng trời dậy sấm, đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn hai kẻ đang hãm mình trong làn nước lạnh giá. Một người trong số đấy phải chết, và thân xác người ấy sẽ là miếng mồi béo bở cho lũ chim báo tử kia.

Siren tức giận hạ tay xuống, vành mắt hằn lên những đốm nhỏ li ti, biểu hiện cho cơn thịnh nộ ập tới. Ả vuốt ve cái đuôi màu nước, phe phẩy hai màng tai.

- Ngươi đang thử thách lòng kiên nhẫn của ta sao? Ha ha, vậy ta cũng cho ngươi, được - chết - từ - từ.

Dứt lời, một cột sóng cao chót vót nhằm Nami đánh đến, ngọn sóng uốn lượn, dẻo dai như một con trăn nước khổng lồ trong suốt, bọc lấy Nami, xoay quanh cô hòng phân tán tầm nhắm. Cô vẫn đứng im, bất động y hệt pho tượng, thứ duy nhất hoạt động lúc này chính là đôi mắt và bộ não. Không ai biết cô muốn gì và cũng không ai biết cô nghĩ gì. Thú thật một điều, trong đầu Nami bây giờ hoàn toàn ...trống rỗng. Cô lặng thinh, dùng ánh mắt củng cố tinh thần, kế hoạch tác chiến, một mình cô không thể hạ Siren, cô đang bị ả kìm hãm, mấy người bên ngoài có lẽ không phá được kết giới, nãy giờ phải gắng gượng lắm cô mới chống chọi lại cái nhìn đầy mê hoặc của Siren. Pele không chỉ cô cách đánh bại ả ta. Hay thiệt, tự nhiên giúp không công cho người ta nên giờ mới ra nông nỗi này, đáng nhẽ cô phải nghe lời Tooya, cùng anh chiến đấu như kế hoạch bàn sẵn, nhưng không ngờ, ả yêu nữ này lại thích làm cho kẻ khác ngạc nhiên bằng cách sử dụng kết giới nước. Nước? Cô chưa hoàn thành bài luyện tập, cũng chưa xác định mình sẽ sống hay chết trong trận đấu này. Nhìn lên trời mà xem, cô vừa cướp đi bữa trưa của lũ kền kền, chắc chúng muốn nhai nát xương cô lắm rồi, và trên hết, cô đang kiệt sức dần.

Tách...

Một giọt mồ hôi nhỏ xuống. Chỉ một giọt thôi nhưng là cả quá trình cầm cự của cô đấy. Cô chóng mặt và rất buồn ngủ.

Nhắm một bên mắt lại. Cô nhìn thấy Pele. Bà vẫn xinh đẹp va kiêu sa như lúc còn sống, một phù thủy sinh ra từ nước và chết đi trong lửa. Cô luôn thắc mắc một điều, vậy Pele có hận lửa không? Có hận bản thân vì lo cho an nguy của cô gái Sena mà không màng cả tính mạng.

Biết câu trả lời của bà chứ? Bà lắc đầu. Lắc đầu nghĩa là không hối hận. Bà vì người khác hy sinh, tấm lòng của bà trong trẻo như nước, chảy mãi và vô tận. Đặt tay lên lồng ngực Nami, Pele nhoẻn miệng cười.

- Đừng bỏ cuộc công chúa. Người mạnh mẽ hơ bất kỳ ai. Nước chỉ là một phần trong người. Linh hồn của người vẫn chưa phát sáng. Xin hãy đứng lên và thanh tẩy Nước Mắt, đây là cơ hội cuối cùng, người cần sử dụng sức mạnh nước mà chính người cất giấu.

Hoàn toàn tỉnh mộng, Nami mở to mắt, bàn tay từ từ chạm nhẹ cột sóng. Pele điều khiển nước. Hãy nhớ, cô là chủ nhân, nước là nô lệ. Tập trung và suy nghĩ.

- Tan. - Một câu ba chữ, giọng Nami vang lên thánh thót, cột sóng liền rã rời thành mưa. Nami nhìn Siren, ánh mắt đầy thách thức. Ả ta cáu giận rít lên.

- Sao ngươi dám...

Nami nhếch môi, một lời nói vô nghĩa, ả đã quá xem thường cô rồi.

Mưa bắt đầu to, sấm chớp rầm trời. Tóc Nami xõa, bết khắp cổ mặt, đôi mắt đỏ quạch nay càng thêm nổi bật giữa thảm kịch u ám. Dang rộng hai tay, cô kêu gọi sức mạnh của nước. Những dòng chảy, các cột sóng, và hơi nước trong không khí, tất cả đều hội tụ quanh cô, di chuyển theo qui luật và trực chờ lời phán xét cuối cùng. Cơ thể Nami bay cao, bàn tay nâng niu làn nước mát, đôi đồng tử toát ra tia chết chóc.

Siren bàng hoàng không thốt thành tiếng. Nước quanh ả đang rút dần, mọi thứ cạn kiệt khô cằn. Không thể thế được, kẻ mang khả năng thao túng nước ở đây, duy nhất chỉ có ả. Nhưng giờ thì sao, ả không kiểm soát được chúng, chúng đang tập hợp bên Nami, chính cô ta đã rút nước của ả. Và ả không cho phép bất kỳ kẻ nào làm được điều đó.

Như bị thúc ép tới bước đường cùng, Siren phẩy đuôi cá, bỗng chốc chiếc đuôi xinh đẹp hóa thành các xúc tu, đen xì và nhớp nháp. Yêu nữ gầm lên vang trời, phóng những cái đuôi mới về phía Nami, dữ tợn và tàn ác. Không một thứ gì chạm được vô người Nami, dù chỉ là sợi tóc. Toàn bộ nước bao bọc lấy cô, tạo một màng bảo vệ vô cùng vững chắc. Nami cười nhẹ, một nụ cười ban ơn đúng nghĩa.

Đã đến giờ thanh tẩy tội lỗi.

Nami khua tay trái, một vũ nước táp tới. Nami khua tay phải, Siren bỗng hét toáng. Ngọn giáo nước đâm xiên qua ả, một nhát lấy mạng không cần rườm rã, cũng không đau đớn.

Nami hạ tay kết thúc cuộc chiến. Nước trở về với sông, cô lướt trên mặt nước, lại gần xác Siren. Ả ta chết trông thật đáng sợ, mắt trợn chừng tỏ vẻ kinh hãi, môi thâm xạm đổi thành màu đen. Hãi hùng hơn, da thịt ả đang dần dần biến dạng, chúng nhăn nheo sần sùi, bong chóc rớt từng mảng, quá trình phân hủy diễn ra trong ba phút. Nami cắn răng, thò tay vào xương chậu Siren móc ra viên ngọc trai trong suốt, lấp lánh và đẹp mắt tới đáng kinh ngạc. Cô tự hỏi, đây là ngọc Nước Mắt ư? Thật khiến người ngắm rung động, viên ngọc sáng quá. Pele đã dùng nước mắt đau khổ trước khi chết tạo ra món đồ này. Chủ nhân viên ngọc... là... ngài Miyamoto, người bà yêu quí nhất. Nami biết, và cô cũng hiểu, mẹ Ayane rất đẹp. Nàng ấy thực hạnh phúc khi có một người mẹ như vậy. Cô gái tóc nâu tên Sena ấy, ắt hẳn là người vô cùng quan trọng đối với Pele, nhưng còn đứa bé trên tay Sena... theo hồi tưởng giấc mơ, Nami nghe Pele gọi đứa trẻ đó... là công chúa.

Tạm dẹp mọi chuyện qua một bên, Nami nhanh chóng lên bờ, nắm chặt viên ngọc trong tay, dồn toàn bộ sức mạnh, bắt đầu công việc thanh tẩy cao quý.

Mười phút trôi đi, bức tường nước biến mất, cả cơ thể Nami đầm đìa mồ hôi lạnh. Cô khụy xuống, hô hấp khó nhọc. Vệt đen cuối cùng được thanh trừ, ngọc trai Nước Mắt trở về dáng vẻ thuần khiết lung linh.

Tooya kinh hãi chạy đến đỡ Nami, Honso đứng cạnh Ayane vẫn không bộc lộ cảm xúc. Cả trường dường như đều tập chung tại đây, khuôn mặt ai cũng hiện lên nét lo lắng tuột độ dành cho cô. Riuzo kiệt sức do sử dụng phép thuật quá đà, cậu ôm ngực phì phò thở. Tooya xem xét tình trạng Nami, cô vẫn không sao hết, chỉ ngất xỉu do mất sức nhiều. Anh nhẹ cười thông báo cho hiệu trưởng. Mọi người yên tâm, biết ơn Nami khôn tả, nếu lần này không có cô, chắc những cái chết thương tâm vẫn chưa thể chấm dứt.

Một con người đã trở thành huyền thoại của mọi phù thủy - Hagasawa Nanami

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play