Thư viện - nơi tổng hợp các loại sách pháp thuật từ bùa chú, độc dược cho tới cách phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Nami băng qua các gian sách ánh sáng, chọn ba quyển thủy song toan đi về. Một tia lấp lánh lọt vào mắt cô. Nami nheo mày, tính hiếu kỳ lại bộc phát, mặc dù biết, tò mò là xấu, nhưng bên dãy chứa thứ lấp lánh ấy có gì đó rất thu hút cô. Để bản năng đè bẹp lí trí, Nami vô định bước mà không chú ý mình đã vào khu vực sách cấm.

Thứ phát sáng nằm ở giá cao nhất. Là một quyển sách màu vàng lung linh tuyệt diệu, bên ngoài gắn sợi xích nhỏ màu bạc đẹp không kém phần. Cô nhón chân, giơ cao tay, một chút nữa thôi là lấy được rồi.

Bỗng...

Lộp cộp... tiếng đế guốc. Nami nín thở giữ nguyên tư thế. Một ánh đèn chợt rọi vào, chiếu sáng khuôn mặt kiều diềm cùng bộ đồng phục nữ sinh của cô.

- Em... làm gì ở đây? - Cô thủ thư đẩy gọng kính trên sống mũi, lừ mắt nhìn Nami -Học viên không được vào khu sách cấm.

Nami nuốt nước bọt, thở phào. Trông cô giờ chả khác nào ăn trộm, mặt mày căng thẳng, tim run muốn nhảy ra ngoài, còn cả bộ dạng nhếch nhác sau buổi tập ở thác nước hồi chiều.

Trời đã chập choạng tối, lại một thân một mình lên thư viện, không khiến người ta hiểu lầm mới lạ. Nuốt vào nỗi sợ hãi, Nami vui vẻ cười khan, bào chữa cho hành động thót tim đen vừa rồi.

- Em xin lỗi. Tại em không để ý bảng hiệu. - Vừa nói, Nami vừa cố ý để lộ ra mấy tập sách mới mượn, vờ như mình đi lộn dãy.

Cô thủ thư hừ lạnh, ưỡn ngực về bàn làm việc.

- Thôi được rồi. Lần đầu tôi tha. Em mau về đi, sắp tới giờ ăn tối rồi đấy.

Ngoan ngoãn cúi đầu chào cô giáo, Nami lơ đãng ra khỏi gian sách, ánh mắt không ngừng liếc đến cuốn sách vàng bí ẩn trên giá cao. Chả nhẽ là bí kíp đặc biệt? Càng nghĩ, cô càng thấy hứng thú. Từ lúc chuyển vào trường này, tâm tình cô thoải mái hẳn, ít ra là sống thanh thản, có bạn bè và hơn hết là có phép thuật. Nhưng chuyện dòng sông tử thần, đến giờ vẫn chưa kết thúc, có lẽ cô sẽ cần tới Riuzo giúp đỡ trong kế hoạch sắp tới .

***

Sau vài tuần nghỉ phép, Tooya trở về trường học, trong mấy ngày anh vắng mặt, ở trường lại có thêm một vụ đuối nước. Để bảo đảm an toàn cho các học viên, nhà trường đành phải tạm đóng cổng chính, nghiêm cấm học viên ra ngoài trường và thực hiện qui định về kí túc xá đúng giờ giới nghiêm. Ai vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp lệnh của hội học sinh. Do đó, việc Riuzo và Nanami bị yêu nữ tấn công hay đúng hơn là hai người tự ý trốn khỏi trường, phải hoàn toàn được bảo mật, trời biết đất biết nhưng không để lộ đến kẻ thứ ba.

Vì học viên bị cấm túc tại chỗ nên Nami không thể tới thác nước để luyện tập. Cô đã hết thời gian. Việc "đùa giỡn " với ả yêu nữ đợt trước chả có tác dụng gì. Theo Nami nghĩ, cô nên thử lại lần nữa (chán sống), và cô cần người giúp. Ngay lập tức, Nami liền nhớ đến Tooya, chính anh đã triển khai sức mạnh giùm cô. Đây là cơ hội cuối cùng.

Trên bãi cỏ xanh rì cạnh hồ chứa nước yên tĩnh, Tooya bàng hoàng nói lớn.

- Không được. Như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Nami lặng mình lắng nghe tiếng gió nhẹ gầm. Hai con kền kền suốt ba ngày nay cứ bay đi bay lại trên trời, khiến tâm cô không thể tĩnh. Hít sâu một hơi, cô buông giọng.

- Em hiểu, nhưng sẽ không an toàn nếu con quái vật đó còn dưới nước và bài tập của em không hoàn thành trước khi giáo sư Sena về. Tooya, em biết người duy nhất giúp được em bây giờ chỉ có anh.

Tooya ngán ngẩm xoa đầu. Từ lúc nào mà cô ấy trở nên liều lĩnh tới vậy, Nanami anh từng quen là một cô gái rất nhút nhát, chả nhẽ nỗi sợ hãi sau thảm kịch lần trước đã khiến cô kiên cường. Nhưng Tooya biết chắc một điều, Nami vẫn là Nami, đôi mắt nương vẻ u sầu, nét mặt băng lãnh lạnh giá và cả tính cách bướng bỉnh tới tuột cùng của cô. Cô không hề thay đổi. Và tình cảm mơ hồ anh dành cho cô cũng vậy.

Bất lực thở dài, anh gật đầu đồng ý. Cô gái này là phù thủy ánh sáng, sao lại khao khát sức mạnh của nước? Không lẽ, cô muốn vào ban couble?... với anh? Ôi, nếu điều đó là thật thì tốt biết mấy. Nhưng vấn đề cần giải quyết bây giờ là phải tìm cho ra tung tích công chúa trước khi vương quốc pháp thuật diệt vong. Trách nhiệm của anh chính là bảo vệ công chúa theo thánh lệnh nhà vua. Và trên hết, mong rằng cô ta còn sống lành lặn để dành lại vương quyền, kết thúc trận chiến. Lúc đó, điều anh muốn làm đầu tiên là cùng Nami - người con gái anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, rời khỏi hoàng thất, sống một cuộc sống thật bình yên. Mặc dù mơ ước đấy quá đỗi xa vời, nhưng anh sẽ cố gắng sống tiếp sau cuộc chiến định mệnh. Còn bây giờ Tooya anh cần phải phối hợp với Nami xử đẹp con yêu nghiệt dưới sông tử thần trước đã.

***

Một tuần sau, tại kí túc xá nữ, Ayane liên tục rên rỉ vì hiệu trưởng muốn cô rời khỏi hội bảo vệ quyền lợi học sinh, với một lí do khá củ sắn: "Con sẽ chết nếu tiếp tục công việc ấy". Nami thấy người cha này thực quá lo xa, tai nạn mấy tuần trước xảy ra cho Ayane khiến ngài ấy sụt đi dăm ba kí và ngày nào ngài hiệu trưởng cũng đến kí túc xá phòng cô hỏi thăm con gái. Nami rất ghen tị, cha cô chả bao giờ quan tâm tới cô, trong đầu ông chỉ có công việc, cuộc sống khổ sở của cô ông không hề biết đến, và có lẽ sự tồn tại chính cô, ông cũng không thèm ngó ngàng, đó là một phần lí do Nami cô luôn chọn cách im lặng chịu đựng. Nhưng giờ thì khác rồi, cô không còn là một Hagasawa Nanami nhu nhược như trước nữa, sự kìm nén trong cô đã biến thành đấu tranh vì lòng tự trọng. Mẹ kế, Kiyomi, cô tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con họ muốn làm gì thì làm, trong kì nghỉ hè sắp tới, cô sẽ trở về và dành lại vị trí nhị tiểu thư Hagasawa, bởi cô là một phù thủy, là con gái của Otto Hagasawa.

- Nami, ta có chuyện muốn nói với em. - Kết thúc buổi thăm Ayane, hiệu trưởng Miyamoto nhìn Nami nói nhỏ.

Cô cúi đầu thay lời chào tạm biệt đầy cung kính. Hiệu trưởng mỉm cười ra khỏi phòng. Ayane liền xấn tới hỏi.

- Ngài hiệu trưởng nói gì với bạn thế Nami?

Nami cốc chán bạn, cười tinh nghịch.

- Ngài hiệu trưởng. Cậu cũng lễ phép quá ha.

- Thì ...ở trường mình không muốn khoe khoang, như vậy sẽ rắc rối,giả sử nếu mình phạm lỗi, sẽ gây khó xử cho các giáo sư. Mình chẳng thích như vậy tí nào. - Vừa nói, cô nàng vừa bỉu môi phồng má, trông rất đáng yêu và thuần khuyết như linh hồn nước của nàng.

Nami thật nể phục tính khiêm tốn của Ayane, chính cá tính ấy đã khiến Nami thêm phần ngưỡng mộ nàng ta, chỉ tiếc, Honso... Haiz, cô không thể xen vào chuyện tình cảm riêng của người khác. Nếu Honsu thật lòng thì vào một lúc nào đó, cậu ta sẽ tự nói ra. Thôi, chuyện này cô không liên quan, miễn bàn. Còn Riuzo....

Thịch.... Thịch...

Thịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play