Con bạch ưng lớn bay lượn trên bầu trời, hạ cánh tại khung cửa cửa sổ hình chữ nhật ở văn phòng hội học sinh. Phừng một cái, bạch ưng liền biến thành một chàng trai cao ráo, thân mình thon nhỏ y hệt con gái, mái tóc bạch kim buộc gọn sau gáy, áo choàng khẽ đung đưa. Cậu cúi đầu.

- Hoàng tử.

Người con trai phệ diễm ngồi trên sofa, tay chống cằm, hai chân bắt chéo, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, quí phái. Hất ra vài sợi tóc vàng hoe, anh lạnh lẽo ném cái nhìn vô cảm về chàng trai tóc bạch kim.

- Nói. - Một từ ba chữ, ngắn gọn nhưng đủ hiểu.

Yashida cung kính.

- Pháp sư muốn gặp người, nội trong tuần này người phải trở về.

- Ta biết rồi. Nhà ngươi lui đi.

- Hoàng tử, còn cô gái đó...

- Ta đã cho người điều tra.

- Vâng, thưa hoàng tử.

Kết thúc cuộc đối thoại tưởng chừng như đóng băng cả căn phòng, Yashida gập mình nhảy ra khỏi cửa sổ.

Chàng trai tóc vàng nhẹ cười, những giọt nước trong bình bỗng bay lơ lửng trên không, hợp thành hình một cô gái, với ánh mắt bàng quang xen lẫn bí ẩn.

Hagasawa Nanami là con gái Tô Diệp - bán phù thủy hệ ánh sáng, không phải con người bình thường.

***

Nami choàng áo khoác lên người, chạy vội theo Riuzo và dừng chân cạnh anh Tooya, ở đó cũng có Honso, cậu đang giúp Ayane làm việc. Hầu như tất cả học viên đều tập trung ở đây.

Tooya mỉm cười thân thiện.

- Lâu rồi không gặp, Tsutoshi.

Riuzo không để tâm đến câu chào hỏi của Tooya, lạnh băng ngoái về hướng cổng. Nami bần thần, nuốt nước bọt xuống cổ họng.

- Có chuyện gì vậy anh Tooya?

Mặc dù biết chuyện này chả hay ho gì, nhưng cô vẫn thấy tò mò.

Tooya im lặng hồi lâu rồi chỉ tay về phía cái cáng, chùm khăn trăng muốt, đang được các anh khóa trên mang đi. Thầy giám thị bước tới, Ayane đáp chổi xuống mặt đất, tiến lại gần Tooya. Mọi người đồng loại cúi chào.

- Nạn nhân là XX, lớp mộc năm nhất. Theo lời kể của các bạn quanh đó, khoảng cuối tiết học tự chọn, cậu ta đã ra khỏi trường và đi bằng cổng chính. - Tooya đọc nguyên văn trong tập tài liệu cho thầy giám thị nghe.

Ayane kéo kéo vạt áo Nami thì thầm.

- Đấy. Lại có người đuối nước. Nami à, hôm nay cậu ngủ trước đi, mình phải giải quyết một số việc, xong mới về được.

Gật đầu thay câu trả lời, Nami lơ đãng nhìn lối cổng chính. Đã qua mùa nước lên, sao vẫn còn xảy ra chuyện này, chả nhẽ đây là một điềm báo?

- Về thôi. - Giọng Riuzo vang lên, tuy chả ấm áp gì cho cam nhưng ẩn sâu bên trong vẫn là sự lo lắng bị cục đá che đậy.

Anh Tooya nháy mắt, đá lông mày về Riuzo, như kiểu anh cũng muốn cô rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Tiếng thầy giám thị oang oang, hối thúc các học viên mau trở lại kí túc xá, việc ở đây giao cho hội học sinh và các giáo sư, vì Ayane nằm trong hội bảo vệ quyền lợi nên cô nàng đành phải ở đấy, phụ các bạn thu dọn hiện trường.

Nami được Honso và Riuzo hộ tống tới tận cửa kí túc xá nữ. Cô đứng trước cửa vẫy tay tạm biệt, Honso nhí nhố đi đầu, Riuzo sải bước, đột ngột quay lại nhìn cô.

- Khóa cửa thật chặt. - Rồi lại tiếp tục đi thẳng. Dáng cậu lêu đêu dưới ánh trăng mỏng manh, vừa lạnh giá vừa cô độc.

Nami bất giác thầm cười. Cô ngước mắt, trăng hôm nay tròn quá, tự nhiên khiến cô muốn luyện tập.

Nghĩ là làm. Mười lăm phút sau cô đã có mặt tại hồ chứa nước. Trong hồ có trăng. Trời xanh mây tím, cảnh đẹp nhưng lại ẩn chứa đầy nỗi cô tịch. Nami đưa tay, mắt chăm chăm vào mặt nước, chẳng có gì xảy ra, mọi thứ phẳng lặng như tờ. Cô thở dài ngồi bệt xuống cỏ. Vẫn không làm được.

- Em chưa ngủ?

Tooya hiện ra giữa ánh trăng, áo thun xanh và quần âu xám khiến anh càng thêm nổi bật, vài lọn vàng hoe lòa xòa trước trán. Anh giơ cao túi thức ăn.

- Anh chưa ăn tối. Cùng ăn nhé.

Nami nhún vai, con ngươi đen láy chớp chớp linh động. Dù sao cô cũng chưa nhét gì vô bụng, định học xong sẽ ăn ai ngờ lại xảy ra chuyện. Nếu không gặp Tooya chắc cô quên luôn bữa tối ấy chứ.

Ngồi xuống cạnh Nami, anh thẩy cho cô hộp sữa, cùng một phần sushi cá hồi - món cô thích ăn nhất.

- Anh thấy em điều khiển nước. - Cắn một miếng sushi, Tooya trầm ngâm nói.

Nami cũng chẳng giấu giếm, thuận lại mọi chuyện cho anh. Tooya nhíu mày, nhưng chỉ một giây sau đó, anh liền bật dậy, chìa tay về cô.

- Một giọt nước không thể làm nên tất cả. Muốn thử không? Anh sẽ dạy em cách thêu dệt một bức họa thủy.

Nami nhìn anh nghi ngờ. Anh giỏi thế sao? Một bức họa thủy, có tu thêm mấy kiếp, cô chưa chắc đã làm được. Huống chi, anh chỉ là một học viên tầm thường.

- Không tin anh sao? - Tooya nghiêng đầu, bàn tay vẫn chìa về phía cô.

Nami uống một ngụm nước, song cũng đặt tay mình vào lòng tay anh. Tooya kéo cô đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô.

- Em muốn vẽ gì? - Anh dịu dàng hỏi.

Nami sờ cằm, ưm hửm hồi lâu rồi chỉ vào anh.

Tooya lại cười. Anh luôn vui vẻ khi ở bên cô, Nami khiến anh tìm thấy bản thân trong cái xã hội mà anh tồn tại, ngoại trừ màu đen và xám, thứ duy nhất hiện hữu là... máu.

Siết chặt tay Nami hơn, anh nhè nhẹ cất tiếng.

- Được thôi. Vậy thì phải nhìn anh cho kĩ nhé.

Lời nói vừa dứt, Tooya liền nhắm mắt lại, dang rộng hai tay. Gió nổi lên dữ dội, táp mạnh từng đợt vô người cả hai. Tóc cô bay lên phấp phới, để lộ hình mặt trăng khuyết đang lung linh tỏa sáng sau gáy. Không ai biết điều này và cũng chẳng ai quan tâm tới nó, kể - cả - Nami cô.

Mặt nước bỗng rung chuyển, từng mảng trong vắt hội tụ với nhau, xoẹt qua xoẹt lại. Nami kinh ngạc tới không kịp ngáp. Cô quay sang nhìn anh. Tooya không buông tay cô, một lúc lâu, anh nhả giọng.

- Em xem, có giống anh không?

Nami giật mình tỉnh ngộ, ái ngại dấu khuôn mặt ửng hồng đi chỗ khác. Trước mắt Nami bây giờ, là một bức thủy họa tuyệt đẹp, trong tranh không phải Tooya mà là một người con gái, với mái tóc suông xõa dài phất phơ, vầng trán rộng, lông mày dày, và đôi mắt đượm nét u sầu. Nami thắc mắc.

- Ai đây?

- Cuộc sống của anh.

Một câu bốn từ, không ít cũng không nhiều, Tooya mặc nhiên đáp.

Nami căng mày, nhìn thật kĩ. Người này hình như cô đã từng gặp, rất quen nhưng cũng xa lạ. Đoán xem, là ai?

- Anh Tooya, có vẻ em biết cô gái trong tranh, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

Tooya bật cười thành tiếng. Mọi ngày cô rất thông minh, nhưng sao giờ lại ngây ngốc tới vậy. Anh nói thế mà cũng không hiểu ư? Hay chuyện vừa rồi đã làm kinh động đến não cô.

- Em soi gương bao giờ chưa?

Câu trả lời dĩ nhiên là rồi, chỉ có điều cô soi hơi ít, hai ngày một lần cấm có lần thứ hai. Nami gật gù khẳng định.

Tooya lại hỏi.

- Vậy em thấy cái gì trong gương?

- Là em - Nami thản nhiên đáp.Nói hết câu, cô mới ngớ người nhận ra mình đã rơi vào hố lố.

Cuộc sống của anh....là cô?

Xấu hổ tới mức muốn cắm đầu xuống đất, Nami ấp úng lên tiếng.

- Bức tranh rất đẹp - Nami đánh trống lảng, nhưng vừa dứt lời, cô chợt ngượng chín người.

"Bức tranh rất đẹp" không phải cô đang tự khen mình sao? Trái tim cô đập nhanh quá, chưa bao giờ cô có cảm giác này. Vừa rối ren vừa bồi hồi.

Đột nhiên, phía cổng chính vang lên một tiếng "Bỏm" mạnh. Nami quay đầu theo hướng phát ra âm thanh, tấm tranh nước vụt biến mất, mọi thứ lại trở về mặt hồ.

Nami im lặng, lắng nghe giọng ai đó đang... kêu cứu. Kéo áo Tooya, Nami thì thầm.

- Anh có nghe thấy gì không?

Tooya ngậy đầu phủ định. Nami cố gắng vểnh cao tai, giọng nói đó ngày một rõ rệt.

"Cứu tôi với... có ai không..ng...cứu tôi với...ới... Honso.. cứu mình..nh.." là giọng của Ayane.

Tĩnh tâm một hồi, Nami bỗng bừng tỉnh. Đúng là Ayane, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Nhanh như cắt, Nanami rụt tay khỏi Tooya, tiến theo chiều âm thanh vọng tới mà chạy. Cô chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ còn tiếng gió thổi vù vù bên tai.

Tooya hụt hẫng trân trân nhìn mặt hồ, cô buông tay anh rồi.

***

Dừng lại ở cổng chính, tim cô như bị bóp nghẹt bởi cảnh tượng trước mặt.

Con sông dựng sóng xây thành bức tường nước xanh ngắt, vây quanh Ayane đang ngụp lặn liên tục để đấu tranh cho sự sinh tồn. Không suy nghĩ nhiều, Nami tháo giày, cởi bỏ áo gió, song nhảy ùm xuống nước. Chẳng hiểu vì sao cô lại làm như vậy, cô chỉ biết, ngay lúc này, nếu còn chần chừ, Ayane sẽ chết.

Trong khi ấy, Tooya đến sau, vội lấy pháo đỏ bắn lên nền trời một hàng "Dangerous - SOS". Riuzo và Honso cưỡi chổi đi tới, vừa rồi thính thần của Riuzo nghe thấy tiếng kêu cứu, vế cuối còn gọi Honso nên hai cậu vồn vã phóng. Không ngờ, mọi chuyện lại ra nông nỗi này.

Sương mù trắng xóa, bọt nước ở khắp nơi. Nami dùng hết sức bình sinh, đẩy cơ thể nhỏ bé về phía Ayane, cầm chắc tay cô nàng kéo tới. Ayane đuối sức, hai mắt từ từ lịm dần. Đầu Nami trống rỗng, bên tai văng vẳng tiếng gọi í ới của mọi người trên bờ.

Tập trung và suy nghĩ. Cách điều khiển nước chính là tập trung và suy nghĩ, cô chưa bao giờ làm được, nhưng hôm nay thì khác, cô nhất định phải thành công.

Nỗi sợ hãi bị ý trí vùi lấp, Nami vận khí từ tay trái, tạo ra một lốc xoáy bằng nước, nâng cả hai cô nhô dần lên. Cột sóng từ các bức tường vẫn dâng cao, nhưng đã bị các giáo sư khống chế. Trên không trung, thầy hiệu trưởng xà thấp, đưa tay ôm lấy Ayane kéo lên trước. Honso nhanh chóng đặt cô nàng trên chiếc thảm thần.

Đến lượt Nami. Hiệu trưởng với tay cô, cô ở thấp quá, ngài ấy cố gắng vươn dài hơn. Bỗng, mặt hồ trấn động mạnh, nước vọt lên lung tóe, đẩy thầy hiệu trưởng bắn ra xa. Nami tuyệt vọng chới với, ưỡn mình thêm cao tí nữa, nhưng dưới đáy, có thứ gì đó quấn lấy chân cô và lôi tọt xuống.

Học sinh kinh hãi, giáo viên bàng hoàng. Tooya đanh mặt gọi to.

- NANAMI..MI...MI...

Cùng lúc ấy, một bóng người vụt tới, lao thẳng xuống sông. Honso cả tiếng thét lớn.

- Riuzo điện hạ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play