Sáng hôm sau 5:30 am.

-Phong Anh ơi, dậy đi, tập thể dục nào.

Di chẳng cần biết đây là phòng của ai, chẳng cần quan tâm phòng này toàn đàn ông con trai mà cứ xông thẳng vào và lay Anh dậy. Phong Anh quay mặt về phía bên kia, lấy tay kéo chăn trùm kín đầu.

-Em họ, ngủ nướng vừa thôi, không tốt đâu.

-Đừng có làm phiền tôi.-Phong Anh càu nhàu.

-Làm ơn đi mà, má chị từ hôm qua tới giờ vẫn còn đau, mở miệng ra nói thì đau không chịu được . Chị không nói nhiều được đâu.

-Chết tiệt.-Anh quát. "Con nhóc đó nắm được điểm yếu của mình rồi" (suy bụng ta ra bụng người, người ta đâu cố ý đe dọa đâu.)

-Nào, nào em họ, dậy tập thể dục.

10p sau,Phong Anh và Ân Di đã có mặt dưới sân. Nào, giờ mình chạy một vòng từ nhà lên đầu đường rồi xuống cúi đường rồi trở lại nhà nha.

-Cái gì cơ, cô có biết con đường này dài lắm không.

-Vòng đi vòng lại cũng mất khoảng nửa tiếng thôi mà, đi nhanh đi.

Cả hai cùng nhau chạy, chạy lên tới đầu đường mất 12p. Trong khi Di hít thở không khí,vừa chạy vừa hát với một tâm hồn tràn đầy sức sống thì Phong Anh khuôn mặt đã sắp chết, đang thở hồng hộc, tốc độ càng ngày càng chậm.

-Hộc hộc...cô sức trâu hả, sao chạy khỏe dữ.

-hjhj, hồi ở quê, chị quen chạy phạt vì đi học muộn rồi.

-hở.??

-Có gì đâu mà em bất ngờ dữ.

-Chắc cô chạy phạt một tuần 6 lần nhỉ.

-haha làm gì tới mức đó, 4 lần đủ rồi.

Ân Di vẫn cười quay sang nhìn Phong Anh, gương mặt rạng rỡ hết sức dễ thương.Phong Anh nhìn nụ cười của Di, bất ngờ đỏ cả mặt, vội quay đi:

-Xấu hoắc, đừng có cười vậy nữa. Càng cười càng lộ cái xấu.-Trong khí đó,trong đâu Anh lại nghĩ "chết tiệt, tự nhiên thấy nó dễ thương quá vậy"

-Ơ, vậy hả.-Di xịu mặt.

-Hừm.- "ơ, này này, tôi không cố ý đâu".

-Nhưng mà...dù em có chê chị xấu nhưng nụ cười là viên thuốc bổ, chị vẫn cứ cười đấy.

Linh bỗng chốc nở nụ cười rạng rỡ hơn trước, để lộ làm răng trắng muốt cùng cái lúm đồng tiền nhỏ xíu.

Khuôn mặt càng ngày càng đỏ, tim đập bỗng lỗi nhịp. Để che dấu, Anh nói:

-Hừ, vừa xấu vừa lùn.

-Này, không phải chị lùn, chị cao theo tuổi mà. Mai mốt lớn thế nào cũng là siêu mẫu cho coi.

-Hahaha- xấu hoắc như cô chỉ có nước "ở không" suốt đời chứ siêu mẫu cái gì.

-Sao lại ở không.

-Thì xấu quá không ai thèm nhận vào làm.

-Gì chứ!

-hahaha...

-Cái thằng nhóc này...

-Hahahaha......

-Này thì cười.-Di tức quá, tính đánh Anh thì không may đang tấn công thì Anh nhanh chân né đã vậy Di còn bị vấp cục đá té đau cả chân.-aaa

còn cái kẻ kia thì đang cười hả hể bỗng im bặt, vội cúi xuống hỏi:

-Sao vậy.

- Chân đau quá, tại em hết đó.

-Tôi đâu có làm gì cô.

-Nếu em không né thì chị đâu có bị như vậy.

-Ai bảo tính đánh tôi.

-tại em cười chị.

-Cười cũng có tội sao, không biết ai đã nói nụ cười là viên thuốc bổ đấy, tôi chỉ muốn nhờ viên thuốc bổ ấy để khỏe lên thôi mà.

-Hừ, khỏe đủ rồi thì cõng chị về nhà, đau quá không đi được.

-Biết rồi, cõng thì cõng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play