Lời nói của Anh dường như là mệnh lệnh đối với Huy và cũng là LỜI ĐE DỌA đối với kẻ nào đó không biết tự lượng sức mình. Huy thừa biết mình không nên đứng ở nơi này nữa nên đã tìm cách lẩn ra ngoài.
-Vậy em ra ngoài mang chiếc dép của Di vào, nó còn ở ngoài đường.
Ân Di khuôn mặt lo sợ ra phết, trong đầu thầm nghĩ " chết bà, ở một mình với tên này quá nguy hiểm, thế nào cũng bị trả thù" nên đã nhanh chóng gọi Huy lại:
-ấy ấy~~ Huy, ở đây đi.
-Này "chị họ", bộ tính để người ta dạp phải cái dép còn dính cây đinh ấy hả? -Phong Anh lên tiếng.
-Vậy giờ em ra ngoài.-Huy lên tiếng rồi bỏ ra ngoài.
Căn Phòng tự nhiên được bao trùm bởi 1 màn sát khí cực kì dày đặc, Ân Di nhìn Anh, hối hận về những lời nói của mình, đáng ra cô nhóc không nên giận đầu cá mà lại đi chém đuôi như thế. Cô nàng sợ hãi tưởng tượng ra những cảnh tượng khủng khiếp Phong Anh giành cho mình, đôi mắt nai vì sợ đã nhắm tịt lại, tự nhiên, cô nhóc cảm thấy bàn chân của mình được nâng lên từ từ, từ từ nhẹ nhàng và đầy sự dịu dàng. Nơi vết thương có cảm giác man mát và tiếp theo là cảm giác nơi rát một xíu nhưng vẫn đủ khiến cô nhóc la lên tiếng a~ thật khẽ. Ân Di bắt đầu hé hé đôi mắt ra và cô nhóc đến tận bây giờ mới biết như thế nào là sự ân cần. Phong Anh thấy cồn, thấm vào bông còn để sát trùng vết thương cho Di, tuy việc sát trùng bằng cồn đôi khi khiến người ta phải la lên vì cơn đau rát từ cồn nhưng với cô nhóc, 1 sự mê trai bỗng nhiên chớm nở trong con người cô. Cô nhóc nhìn Phong Anh mê mệt và thầm nghĩ rằng "Bây giờ thì thực sự công nhận Anh đẹp trai thật, đôi mắt thật quyến rũ, lông mi dài và dày, chân mày rộng, sống mũi cao, da trắng , còn bờ môi thì rất chi là sexy...MÔI" Ân Di nhìn chằm chằm vào bờ môi của Phong Anh rồi bất giác đỏ mặt quay đi. Bỗng nhiên, Phong Anh ngước mặt lên nhìn Di, trên miệng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ.
-a..Á Á Á.....
Tiếng la thất thanh của Di vang vọng ra ngoài cửa, nó vang xa và thậm chí chui tọp vào mọi ngóc ngách trong nhà. Nhật Huy đáng ra là không tính vô nhưng vừa nghe tiếng la thất thanh của Di đã vội chạy vào, trên miệng đầy sự lo lắng:
-Có chuyện gì vậy?
-Một cảnh tượng không mấy đẹp đẽ xảy ra. Phong Anh té xuống ghế, tay ôm lấy mũi mình, Ân Di thì cái chân bị thương đang đưa lên cao, các vòng băng lỏng lẻo vẫn còn quấn trên chân. Vừa nhìn thấy Huy, Ân Di vội bỏ chân xuống và co lại, cô nhóc cúi xầm mặt xấu hổ và tự băng bó cho mình, còn Anh, khuôn mặt hầm hầm đứng dậy.
-Tôi mà bị gãy mũi thì cô phải chịu trách nhiệm đấy, rồi 1 mạch bỏ về phòng của mình.(phòng hiện tại đang ở chứ không phải phòng cũ).
Ân Di liếc nhìn anh rồi quay xuống băng vết thương cho mình.
-Chuyện gì vậy?-Huy hỏi.
-Idol của cậu dám chơi xấu tui, nên tui mới cho 1 cước lọt xuống ghế.
-Hả??!!??
...
[ mạn phép cho em tua lại ít phút trước: Phong Anh đang băng vết thương cho Di, rõ biết cô nhóc đang nhìn mình 1 cách "thèm thuồng" nhưng vẫn giả như không biết, tiếp tục băng, đến vòng băng thứ tư thì ngước mặt lên nở 1 nụ cười đe dọa và dùng bàn tay đang băng ấn nhẹ vào vết thương, nhưng 1 cái ấn nhẹ củng đủ tạo ra sức công phá rất lớn. KẾt quả của việc trả thù là "tức nước vỡ bờ", ÂN Di đau quá la lên, chiếc chân vốn được đưa lên cao để băng không ngờ duỗi thẳng 1 cái mạnh vào mặt, à mà chính xác là chiếc mũi cao đẹp dẽ của Phong Anh và khiến anh ngã ngửa xuống đất, ngay lúc đó, Huy chạy vô và...mọi người biết rồi đấy....]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT