Lại 1 ngày với 5 tiết học dài dằng giặc, không biết ai xếp lịch mà 3 môn Ân Di chán nhất " 2 tiết văn, 1 tiết sử và 2 tiết lý" xếp chung 1 ngày nữa. Với 1 đứa lớn lên ở Anh như cô nhóc thì 1 ngày học 5 tiết tiếng anh là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời học sinh rồi, bởi vì cần gì phải học, cô nhóc biết hết rồi. 11h25... tiếng chuông báo hiệu giờ ra về reo lên, cứ như là tiếng chuông phục sinh vậy, Ân Di như sống lại, vươn vai 1 cái rồi nhanh chóng xếp sách vở ra về. Chưa ra khỏi bàn thì đã có kẻ mai phục ở đó, gọi cô nhóc 1 cách ngọt xớt:
-Di ơi~~~....
Da gà da trâu của cô nổi nên khắp người, Di rùng mình 1 cái, cái tiếng này hiếm khi nghe thấy mà đã nghe thì sức công phá cực kì cao, khiến người ta như muốn lạnh cả sống lưng. Ân Di quay mặt nhịn chủ nhân tiếng gọi đó, chẳng ai khác ngoài tên ăn không ngồi rồi, suốt ngày rảnh chuyện hỏi về hội trưởng hội học sinh-Trần Chí Huy. Ân Di khó chịu hỏi:
-Muốn gì?
-ngày mai thứ 7, Huy lên nhà Di chơi được không?
"sax...cái tên này, tự dưng xưng hô bằng tên không biết ngượng".
-Lại nhà tui làm gì?
-Chơi thôi.
-Sorry nhá, nhà tui ở bên ANH ấy.
-Không phải, ý Huy là nhà Di đang ở kìa.
-Dẹp, tui không rảnh tiếp ông.
"cái con nhỏ xấc xược, thiếu gia ta đây đã hạ mình vậy mà mi dám từ chối"
-Đi mà...!!!
-Không.
-100.000 nhá.
-làm như tui là ăn xin không bằng.
-200.000 thì sao.
-...-suy nghĩ
-vậy 500.000 nhé.
Tuyệt chiêu cuối cùng rốt cuộc cũng đã sài tới, đối với 1 kẻ mê tiền như mê kem như Di thì chẳng thể nào cưỡng lại nổi. Trong phút chốc, cô nhóc nhanh chóng biến thành 1 người khác, vui vẻ nói:
-a, được rồi, được rồi. Thực ra thì tui cũng muốn mời bạn tới chơi.
"Đồ con nhỏ ham tiền, nó đúng là sói đội lốp cừu mà".
Ân Di khuôn mặt tươi cười, tay đưa ra.
-Gì?-Huy hỏi.
-500K
Huy miễn cưỡng lấy tiền đưa cho Di, cậu ta không tiếc 500k mà chỉ là không muốn đưa tiền cho con nhóc như Di.
-Thôi, bye bye nhá, mai nhớ đến sớm nha.- Di cất tiền vào cặp rồi đi ra ngoài.
-Khoan, chờ đã.-Huy gọi Di lại.
-Cô phải chỉ đường cho tôi chứ, tôi đâu biết nhà hội trưởng.
-hả? Câu cho mình là fan của Anh mà không biết nhà người ta hả.
-chẳng lẽ mấy con nhỏ bây giờ mê ngôi sao hàn quốc cũng biết nhà mấy tên ngôi sao ấy hả.
-Hừ. cậu biết đường Hai Bà Trưng không?
-Biết, nhà tôi ở đầu đường đó đấy. bên phải.
-HẢ, hóa ra cái nhà to ơi là to, đẹp ơi là đẹp đó là của cậu hả?
-Đương nhiên rồi.-Huy tự mãn.
-Wa, vậy là cùng đường rồi, cậu biết cửa hàng tạp hóa Lâm Thái Hùng Không.
-Không, à, mà hình như từ nhà tôi cách mấy trăm mét có 1 tiệm tạp hóa nhỏ thì phải. Nhìn nó tồi tàn quá nên tôi không quan tâm lắm, nhà tôi chỉ dùng đồ trong siêu thị thôi.
"ha..ha...dám nói tồi tàn cơ đấy"-Cái tiệm tạp hóa TỒI TÀN mà cậu nói là cửa hàng của cái ông đẻ ra Phong Anh đấy.
-CÁi gì, căn hộ tí xíu bằng cái lỗ mũi ấy sao hợp với hội trưởng được.
-Bằng...bằng...cái gì cơ. Cái tên này, cậu tìm đâu ra người có lỗ mũi bằng ngôi nhà hả.
-biết rồi, tôi lỡ lời, được chưa.
-Hừ. Đó chỉ là cửa hàng, còn nhà ở thì ở bên trái đường, từ cửa hàng đi xuống mấy căn nữa. Căn nhà có dàn hoa tigon ấy. Tui ở đó đấy.
-Trước cổng trồng ba cái cây hoa dây leo, đúng là sở thích của mấy đứa quê mùa như cô.
-Phải rồi, quê mùa, Dàn hoa đó của HỘI TRƯỞNG của cậu đấy.
-A~~ Trước cổng có dây leo, chắc tôi phải bắt chước mới được, đúng là 1 cách sống trang nhã, hòa hợp với thiên nhiên mà. Nó thật sự rất hợp với người có tính điềm đạm như hội trưởng.
"Đúng là cái tên 2 lưỡi mà." -vậy nếu muốn qua chơi thì 7h nhớ sang nha.-Ân Di nói rồi bỏ về.
[ trong lúc đó]
Phong Anh về đến nhà, ông Hùng đang tỉa từng chiếc lá của dàn hoa tigon. Anh ta khó chịu, đi qua cổng, rồi quay lại nói:
-Thấy ngứa mắt quá, nghĩ sao đã là đàn ông lại còn đi trồng ba cái thứ hoa dây leo lên cổng, lại còn chăm sóc tỉ mỉ.- Phong Anh bứt một đoạn dây leo đang trổ hoa vứt ra ngoài.
-Oái, con yêu, Sao con lại đối xử với dàn hoa cưng của ba như vậy hả.
-Hừ, có ngày con đem tui nó đi thiêu hết.
Nói rồi Anh đi vào nhà.
-Hix, cái thằng này. sao nó không giống mình gì hết zậy trời. đến một chút hào hoa phong nhã như mình hồi trẻ cũng không có. hix.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT