Phong Anh và Di trở về nhà trong tình trạng kẻ lớn mặt mũi sa sầm, tái mét còn kẻ nhỏ thì đang nằm gọn trên vai kẻ lớn, ngủ lịm chẳng biết trời trăng mây đất là gì hết. Mà điều quan trọng là 2 cái kẻ này đi tới đâu mùi hôi bay theo tới đó. Vừa thấy con, ông Hùng ở cửa hàng cũng tò mò mà chạy về.

-chị con sao thế?-Ông Hùng hỏi.

Phong Ạnh ném ánh mắt hình viên đạn về phía cha mình rồi bỏ vào nhà. Anh tiến nhanh đến phòng ngủ, và ném Ân Di không thương tiếc vào phòng, xong xuôi, bỏ đi vào phòng tắm. 20p sau, Phong Anh ra ngoài với khuôn mặt hậm hực, khó chịu bước vào phòng. Ông Hùng vội theo hỏi:

-Cả hai có chuyện gì thế?

-Con nhỏ đó...nó...

-Rốt cuộc là có chuyện gì?

-Con tìm thấy nó trong tiệm kem ZIZi gần bến xe.

-Hả, nó ăn kem hả.

-Ăn 1 ly còn đỡ, theo như con thấy, nhỏ đó ăn tới 3 ly mà còn là ly cỡ lớn nữa, rồi uống sạch 1 trái dừa.

-KHông phải chứ??

-Sao vậy ba. Đúng là bất thường nhưng sao ba kì lạ vậy?

-Ân Di không thể ăn kem được, hệ tiêu hóa của con bé không cho phép nó ăn đồ lạnh.

-Có loại bệnh đó nữa hả trời.

-Rồi sao nữa??

-À..à...Nó lỳ quá nên con đành bắt trước trong phim, vác nó về, không ngờ nó nhẹ vậy. Ra ngoài bến xe tự nhiên nó nó cứ ho mãi rồi la đau bụng, con chưa kịp bỏ xuống thì...thì...thì nó ói hết ra áo con.

-Hix...-Ông Hùng xém chút phụt cười, nhưng biết tính khí khó chịu của con trai nên cô nén- Vậy rồi con làm gì?

-Con bỏ nó xuống thì thấy nó nằm bẹp luôn. Cõng nó thì không được nên vác về luôn.

-Thôi, hiểu rồi. Con chấp chị làm gì, chị ăn nhiều kem như vậy chắc mệt lắm rồi, giờ con xuống ăn cơm đi.

-Thôi, con đi ngủ đây. Bực cả mình.

-Cái thằng ngoan cố này. Vậy thì đi ngủ đi, dậy ăn sau cũng được. Ba đi ra ngoài cửa hàng đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play