Sau một lần rượt đuổi chán chê mê mỏi, cả hai quyết định trở lại lớp để học tiếp 2 tiết cuối.
45' sau...rồi 45' sau nữa...Tiếng chuông kết thúc buổi học reo lên...Giờ thì RA VỀ.
-aa..a...a...mỏi lưng quá đi.-Một tiếng la uể oải như sắp chết đến nơi vang lên, và đương nhiên tiếng kêu ấy là của Ân Di.
-Ai bảo cô nằm viết làm gì.-Huy tay xếp tập và cặp, miệng nói kiểu như mấy ông cụ càm ràm con mình.
-Này, cái tên kia, liên quan gì đến cậu chứ.
-Vậy thì đừng có la cho người ta nghe nữa.
Nói vậy rồi cậu ta đứng lên vác cặp đi, Ân Di nhìn cậu ta lầm bầm:
-Đồ mắc dịch.
Bất ngờ, Nhật Huy đột ngột quay lại, nắm lấy cổ tay Di, khiến cô nhóc giật mình (Đúng là có tật giật mình mà) và kéo Di ra khỏi lớp trong con mắt có những viên đạn ngầm ngắm thẳng vào cô.
Vừa xuống dưới sân trường, Ân Di giằng tay lại, hét lên:
-Cậu làm gì thì hả.
-Đi ra nhà sách với tôi đi.
-Sao tui phải đi với cậu.
-Tại tui muốn cô đi cùng tôi. Đi đi, tôi sẽ bao cô ăn chè.
-Không thèm.
-Đi đi mà, cô muốn gì cũng được.
-Vậy thì đi ăn kem nhé.
-Hở...
-Sao vậy, không muốn thì thôi.
-Không phải, tại tôi bất ngờ quá. Ăn kem thì quá dễ rồi.
-Nhưng thật sự là cậu bao chứ, tui ăn bao nhiêu cũng được chứ.
-Tất nhiên rồi.
-Vậy thì di thôi.
...
20' sau.
tại nhà Phong Anh.
-Phong Anh, sao giờ này Ân Di chưa về.-Ông Hùng hỏi con trai.
-Sao con biết được.-Phong Anh đang viết viết cái gì đó nên chỉ trả lời qua loa.
-Sao con không về chung với chị.
-Con nói rồi.-Anh ngước mắt nhìn ba mình.-Con nhóc đó mãi mãi không thể là chị con.
-Cái thằng nhóc cứng đầu.
-Với lại, nhỏ đó có chân tự về.
-Ân Di chỉ mới 15t, dạo gần đây, mấy tên cướp đường phố và lừa con nít đem bán làm nô lệ hay luẩn quẩn quanh đây nhiều lắm. Nhỡ con bé bị chặn đường thì sao.
-...-Phong Anh không nói gì nhưng vành tai thì cứ giựt giựt mãi.
-Có khi nào con bé bị bọn chúng dụ dỗ rồi đem bán mất rồi không.-Ông Hùng giả bộ lo sợ.
-Làm gì dễ vậy, nhỏ đó 15, 16 tuổi rồi chứ ít à.
-Chỉ cần bọn chúng biết mà dù dụ con bé đi ăn kem thì chắc chắn chẳng cần biết là ai, con bé cũng đi theo cho mà coi.
-Gì cơ...
-Ân Di mê kem như người ta mê tiền vậy.
-Đúng là điên mà, tự nhiên đang viết cây viết hết mực. Con đi mua mấy cây viết đây.
Phong Anh vôi cầm cây viết trên tay đứng lên rồi mạnh tay ném vào xọt rác đựng giấy và nhành chóng đi ra ngoài. Ông Hùng tiến lại xọt rác lấy cây viết ra và viết lên tay mình, một vết mực xanh đậm hiện ra trên tay ông Hùng. Ông Hùng cười cười, lắc đầu nhìn con. Thằng nhóc, giống ai không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT