“Phụ hoàng! Nếu không có chuyện gì nữa, nhi thần cáo lui trước.” Tiêu Dật Phong vẫn không lên tiếng đã sớm không nhịn được, lạnh lùng mở miệng xin phép.
Hắn còn tưởng rằng phụ hoàng có chuyện gì gấp gáp, ai ngờ là kết thân nhàm chán này, lãng phí thời gian của hắn.
“Dật Phong, ngươi đừng vội, trẫm còn có chuyện muốn nói với ngươi!” Chu Minh đế nhìn trích tử sủng ái nhất trước mắt này, không khỏi lắc đầu thở dài, tính tình lạnh lùng của hắn thật không biết di truyền từ ai?
Đứa con này lúc ra đời cũng không khóc rống, đói bụng cũng chỉ nhẹ nhàng hừ mấy tiếng, từng làm hoàng hậu sợ tới mức cho là bị câm, tuổi càng lớn tính tình càng lạnh lùng, nhất là mấy năm gần đây càng khó thân cận, nụ cười chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Phụ hoàng, còn chuyện gì sao?” Tiêu Dật Phong lạnh giọng, trên mặt không nhìn ra tâm tình gì, đáy mắt hiện vẻ kính trọng phụ thân nhưng cũng bị hắn che giấu.
Chu Minh đế suy nghĩ một chút, quyết định đem ý mình nói với hắn: “Dật Phong, mặc dù trẫm không biết công chúa sẽ chọn ai, nhưng ngươi là thái tử, nên cơ hội được chọn lớn hơn một chút ——”
“Con từ chối!” Tiêu Dật Phong nhàn nhạt ngắt lời phụ hoàng, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
“Dật Phong, đây là chuyện quốc gia đại sự!” Chu Minh đế không vui trừng hắn.
“Binh lực nước ta cường uy, không cần phải dựa vào kết thân để duy trì.” Thật nực cười, quốc gia của bọn họ cần dựa vào nữ nhân để củng cố lực lượng sao, hoang đường cực độ.
“Còn nữa…, chẳng lẽ phụ hoàng không sợ Thác Bát Luật có dụng ý khác, muốn nhân cơ hội thâu tóm nước ta.” Tiêu Dật Phong nói thêm một câu.
Tấn Minh Vương triều là cường quốc Đông Phương , thế lực cơ hồ lan rộng toàn Đông Phương, vì vậy nhiều quốc gia khác dã tâm bừng bừng ......
Vốn là Chu Minh đế tức giận nhưng nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, cơn giận tiêu tan không ít, nhưng ông vẫn nói: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi, nếu có thể cùng Nam Ảnh quốc kết minh, nước ta giống như hổ thêm cánh, sau này những quốc gia khác xâm phạm cũng phải cố kỵ! Lại nói, Nam ảnh quốc có thành ý đến kết thân lại bị cự tuyệt, như vậy chẳng những tốn thương hòa khí hai nước, lại khiến chúng ta thêm một kẻ địch, đến lúc đó sợ rằng Già Ly quốc thừa cơ mà vào rồi.”
Tiêu Dật Phong trầm mặc không nói, như đang suy nghĩ lời của Chu Minh đế, lại như không phải, hồi lâu mới nói một câu: “Tóm lại, con sẽ không cưới nữ nhân kia, nếu phụ hoàng ép buộc con, đừng trách con không nể mặt nàng.”
Hắn cảnh cáo trước, giọng nói không cho phép cự tuyệt.
“Ngươi ——” Chu Minh đế thấy nhi tử cố chấp như vậy, cả giận nói: “Lớn mật, ngươi lại dám uy hiếp trẫm, trong mắt ngươi có còn phụ hoàng này hay không?”
Tiêu Dật Phong lạnh mặt không nói. Tiêu Dật Hiên mặt không biến sắc, mắt phượng cười như không cười, bộ dạng mười phần xem kịch hay. Những hoàng tử khác thì bị mặt rồng giận dữ của phụ hoàng chấn khiếp, không dám đáp lời.
Chỉ có Tiêu Dật Dương lên tiếng hoà giải: “Phụ hoàng, người đừng tức giận, Thập công chúa chọn ai còn chưa định, có lẽ nàng cũng không nhìn trúng đại ca mà là những hoàng tử khác thì sao, bây giờ nói những thứ này còn quá sớm.”
Chu Minh đế lúc này mới hòa hoãn: “Được, trẫm cũng nhiều lời rồi, tất cả chờ Thập công chúa đến bàn lại, nhưng các ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý, kết thân là chuyện phải làm, không ai được cự tuyệt, lui xuống đi!”
Nói xong ông đứng lên, phất tay áo, đi vào nội điện.
“Cung tiễn phụ hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn tuế!” Một đám hoàng tử cũng lui xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT