Điện phòng xanh vàng rực rỡ mỹ lệ, bạch ngọc trên mặt đất lóng lánh dịu dàng ánh sáng, cây cột tử sa điêu khắc hoa văn sinh động, bốn phía phủ xuống hương phấn, hương thơm xông vào mũi.

Đây chính là Tứ hoàng tử —— Tiêu Dật Dương tây loan điện.

Giờ khắc này ở trong đình viện, một nam tử cao lớn tuấn tú đang tập trung tinh thần họa tranh, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên tuấn dung của hắn, cực kỳ nhu hòa.

Chỉ thấy hắn thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng trầm tư, động tác trên tay như nước chảy mây trôi, không bao lâu, một họa mỹ nhân sáng láng xinh đẹp liền tại tay của nam tử ra đời.

Trên bức họa một lam y nữ tử, mái tóc như mây tản ra, mỹ nhan trắng nõn không tỳ vết tăng thêm cỗ quyến rũ, lông mi tựa như cánh bướm, có một đôi tử nhãn mộng ảo, mũi thon thanh tú, môi đỏ mọng như anh đào, khí chất xinh đẹp, giống như là thiên tiên hạ phàm.

”Quốc sắc thiên hương như thế, sợ rằng chỉ có ở trên trời, nhân gian sao có thể thấy!” Tiêu Dật Dương sợ hãi than, ánh mắt mê ly mà nhìn chằm chằm vào bức họa trên tay, không dời mắt được.

Từ sau lần gặp vị cô nương bên tú hồ, âm dung tiếu mạo của nàng lúc nào cũng hiển hiện ở trong tâm trí hắn, Những ngày tiếp theo hắn cũng nhiều lần tới tú hồ, mong đợi có thể gặp nàng lần nữa, nhưng toàn thất bại.

Mỹ nhân, nàng rốt cuộc là ai? Tiêu Dật Dương lẩm bẩm nói nhỏ, con mắt tuấn đen như mực nhìn bức họa thật lâu.

Hắn còn có cơ hội gặp lại nàng không?

“Dung phi nương nương đến!” Thái giám lúc này truyền báo một tiếng.

Hàn Mạt Dung một thân tử y như mây, gò má đáng yêu lấp lánh đường cong xinh đẹp, dù đã gần tứ tuần, nhưng nhìn qua dáng vẻ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, giơ tay nhấc chân cũng mỹ lệ vô hạn, khó trách trở thành phi tử hoàng đế sủng ái nhất.

Tiêu Dật Dương đặt bức họa xuống, tiến lên hành lễ. ”Nhi thần khấu kiến mẫu phi!”

“Dương nhi, con đang bận sao? Mẫu phi có phải quấy rầy rồi không?” Dung phi nhìn con trai độc nhất của mình, cũng là đứa con nàng thích nhất, tràn đầy kiêu ngạo của người làm mẹ.

Đứa con này, chẳng những tuấn tú phi phàm, võ công tuyệt thế, hơn nữa tài tình hơn người, tính tình ôn hòa lễ độ, dân gian có danh hiệu ”Hiệp hoàng”, rất được lòng dân, vì vậy mà được hoàng thượng trọng dụng, thưởng thức.

Thật là có con như thế, nàng còn đòi hỏi gì.

“Không có, nhi thần chỉ là rảnh rỗi nhàm chán, vẽ tranh nhàn rỗi mà thôi.” Tiêu Dật Dương vừa nói vừa đỡ mẫu thân đến ghế đá nệm êm ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở đối diện.

Cung nữ bưng lên trà thơm cùng quả cao, sau đó đứng sang một bên.

“A, vậy con đang vẽ cái gì, cho mẫu phi xem một chút.” Dung phi tò mò, không khỏi ngước mắt nhìn bức họa trên bàn.

Nhưng ai biết vừa nhìn, cả người nàng giống như bị sét đánh, ngẩn ngơ tại chỗ, há hốc mồm cứng lưỡi.

Đây không phải là Hạ Dịch Ly sao?

“Mẫu phi, người làm sao vậy?” Tiêu Dật Dương có chút kỳ quái nhìn biểu hiện kỳ lạ của mẫu thân.

“Không có, không có gì!” Nghe nhi tử gọi, Dung phi mới lấy lại tinh thần, cười cười lắc đầu một cái. Ngay sau đó lại thử dò xét hỏi: “Dương nhi, con...... Tại sao vẽ nữ tử này?”

Theo như nàng nhớ, Dương nhi chưa từng thấy qua Hạ Dịch Ly, vậy sao lại vẽ được chân dung của nàng?

“Là thế này, nhi thần nửa tháng trước từng gặp nữ tử này ở tú hồ, hơn nữa còn bởi vì một con ngựa mà giao chiến đấy.” Nhắc tới cô nương làm hắn động lòng lần đó, nụ cười trên mặt Tiêu Dật Dương không khỏi sâu hơn.

“Cái gì? Ngươi gặp được nàng?” Lần đầu Dung phi không để ý hình tượng thất thanh hét lên, mắt đẹp mở như chuông đồng, sợ mình nghe lầm.

Tiêu Dật Dương kinh ngạc nhìn mẫu thân, không hiểu nàng tại sao kích động như thế? Nhưng vẫn là gật đầu nói: “Đúng vậy, con gặp được nàng, có chuyện gì sao?”

Chẳng lẽ mẫu thân biết cô nương này sao?

Dung phi lúc này mới phát giác mình thất lễ, vội tỉnh táo lại, nở nụ cười: ”A, không phải vậy, ta chỉ là kinh ngạc......Cô nương xinh đẹp như vậy, cứ tưởng là tiên nhân, thật sự là làm ta bất ngờ......”

Tiêu Dật Dương cảm thấy mẫu thân giấu giếm cái gì, nhưng mà hắn cũng không để ý, chỉ là cười nói tiếp: “Mẫu phi, con lúc ấy cũng kinh ngạc đến ngốc, cho nên mới để cho nàng trộm mất ngựa của con.”

“Trộm ngựa, đây là chuyện gì?” Dung phi nhíu mày.

Vì vậy Tiêu Dật Dương đem chuyện xảy ra ở ‘tú hồ’ nói gọn.

Dung phi nghe, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhịn cười không được: ”Xem ra cô nương kia vẫn còn rất xảo quyệt, ha ha!”

Nghe nhi tử nói vậy, vậy hẳn là không phải là Hạ Dịch Ly? Nàng đã chết ba năm rồi, sao có thể xuất hiện nữa chứ? Coi như nàng là có dị năng cũng sẽ không lợi hại đến cải tử hoàn sinh? Chỉ là người giống người mà thôi, nhưng ——

Thật cả đôi mắt cũng tương tự sao?

Mi tâm Dung phi chau càng chặt hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play