Tiêu Dật Phong lau chùi bảo khí phụ hoàng đưa cho hắn—— Nhuyễn Bảo Kiếm nước Thiên Vực tiến cống, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, có thể cuốn lại nằm gọn trong hộp kiếm. Sử dụng thì nhấn cơ quan một cái kiếm liền nhảy ra duỗi thẳng, dao động giống như gánh của người bán hàng rong, giấu ở trong ống tay áo cũng không ai chú ý.
“Dật Phong! Tình yêu Dật Phong.” Hạ Vân Hi người chưa tới thanh âm đã tới trước.
Tiêu Dật Phong mắt điếc tai ngơ, coi như ruồi ong kêu loạn, tiếp tục cúi đầu làm chuyện của hắn.
“Tình yêu, người ta chuẩn bị chút đồ ngọt cho chàng, rất ngon đó!” Nàng bưng chocolate mới nướng vui vẻ đi vào phòng, tới trước mặt hắn.
Chocolate luôn là đồ ngọt nàng thích nhất, may mà ở chỗ này cũng có chế luyện bột cacao, hương liệu cùng đậu hương thảo, sau đó nàng lại thêm vào sữa tươi cùng nước mía, bỏ bánh ngọt vào trong nồi nướng, là được 7, 8 phần.
Mặc dù bề ngoài không bằng bánh hiện đại làm được.
“Dật Phong, nể mặt ăn một cái nha, người ta đặc biệt làm cho chàng.” Thấy hắn không để ý tới nàng, Hạ Vân Hi tiếp tục om sòm, không ngừng cố gắng vung lười dài ba tấc.
Tiêu Dật Phong vẫn không liếc nàng một cái, mặc nàng ở đó độc diễn.
“Nếu là Vân Hi làm, con cũng đừng cô phụ lòng của người ta.” Hoàng hậu vừa đến cung Hoa Dương cũng góp them lời vào.
“Hoàng hậu nương nương!” Hạ Vân Hi đặt khay lên bàn, vui vẻ nhào tới trong ngực hoàng hậu.
Ở cổ đại này, hoàng hậu nương nương yêu thương chăm sóc nàng, làm nàng cảm thấy tình thân ấm áp giống như nhà mình, giống như mẹ yêu thương xoa tóc khiến tâm nàng không còn âu lo.
“Nha đầu Vân Hi, có nhớ bổn cung không?” Hoàng hậu vui vẻ xoa đầu nàng.
“Dĩ nhiên là nhớ…, ngày ngày đều nghĩ đến người!” Hạ Vân Hi làm nũng nói.
Tiêu Dật Phong lạnh lùng nhìn hai người, trực giác nói mẫu thân đến không có chuyện gì tốt.
“Nhàm chán!” Hắn thu hồi ánh mắt lạnh như băng, thầm hừ một tiếng.
“Phong nhi, con nếm thử một chút thôi.” Hoàng hậu bưng chocolate lên, đưa đến trước mặt nhi tử. Mặc dù không biết đây là cái gì nhưng cũng rất đẹp mắt, là tấm lòng của Vân Hi.
Hắn liếc mắt một cái, chuyển mắt: ”Vứt đi.” Cái thứ đen thui vón thành cục đó mà ăn được sao.
“Tình yêu, đừng cự tuyệt như vậy, mặc dù bề ngoài không tốt, nhưng thật rất ngon.” Ai kêu công cụ thời cổ đại đơn sơ như vậy, có thể trách nàng sao?
Nhìn chằm chằm Hạ Vân Hi lại tự động quấn lên hắn, mắt lạnh nhìn nàng, quát: “Tránh ra!” Giống như thường ngày hất tay nàng.
“Phong nhi, ăn đi!” Chậc, hoàng hậu còn phải dụ dỗ!
“Không!” Hắn kiên quyết không ăn cái thứ đen thui đó.
Hoàng hậu tức giận, tiểu tử thúi này lại không cho nàng mặt mũi: ”Đây bổn cung ra lệnh!” Muốn nàng dùng uy hoàng hậu hắn mới chịu nghe lời có phải không?
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Dật Phong càng khốc hơn, mắt bừng bừng lửa giận.
Hắn cầm cái thứ đen tròn kia, bỏ vào miệng cắn một cái sau đó không khách khí khạc ra: ”Khó ăn!” Thứ gì nàng làm hắn cũng cảm thấy khó ăn.
“Làm sao có thể?” Hạ Vân Hi kêu lên, tay nghề nàng tuyệt đối không thua, làm sao có thể khó ăn?
Nàng không tin nếm một viên. Mùi vị đậm đà, dịu dàng trơn bóng, hơn nữa ngọt lịm.
“Chàng nói bậy, này rõ ràng ăn rất được.” Hạ Vân Hi kháng nghị nhìn hắn chằm chằm, thật quá mức, lại vũ nhục tay nghề nàng vẫn kiêu ngạo.
Tiêu Dật Phong khinh thường liếc nàng một cái, không để ý tới bộ dáng nàng giương nanh múa vuốt: ”Tự cho là đúng!” Nói xong hắn thu kiếm, hờ hững rời đi.
“Đáng ghét!” Hắn rõ ràng là cố ý.
“Vân Hi, đừng để ý tới cái tiểu tử thúi kia nữa! Đi nói chuyện với bổn cung đi!” Hoàng hậu hừ nhẹ một tiếng, sau đó thân thiết kéo nàng ra khỏi phòng.
“Được, nương nương! Vân Hi cũng có rất nhiều lời muốn nói với ngài!” Trong nháy mắt nàng lại trở nên hưng phấn, cười khúc khích.
Vì vậy hai người liền hướng Tử Nguyệt các mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT