Trong phòng khách ——

“Mọi người nhanh ăn đi!”

Hạ Vân Hi vỗ vỗ tay, cười ha hả nhìn nhóm người trước mắt, đẩy một cái chén trên bàn. “Đây là bánh ngọt do ta đặc chế, ăn rất ngon, các ngươi ai còn muốn ăn nữa.”

Bánh ngọt là gì? Mọi người liếc một cái, màu trắng sữa giống như bánh ngọt nhưng có vẻ mềm hơn, còn tỏa khói trắng quỷ dị......

Thấy dáng vẻ bọn họ có chút kháng cự, Hạ Vân Hi vỗ ngực bảo đảm: “Tin tưởng ta đi, mùi vị rất ngon, không tin thử một chút xem sao.”

Mọi người nhìn nhau, chậm chạp không cử động.

“Vậy hãy để cho ta tới thử một chút xem sao.” Thanh âm truyền đến, mọi người lập tức nhìn về phía hắn.

Khi Lý Trạch Dương đi vào phòng khách, Hạ Vân Hi cơ hồ cho là mình thấy được phật Di Lặc. Thân thể tròn trịa, gương mặt bầu bầu, cộng thêm đôi tròn tròn, mặt cười hì hì, thoạt nhìn rất thân thiết, vẻ mặt hòa ái, nụ cười rất tươi tựa như sinh ra đã cười.

“Tham kiến Lý tướng quân!” Mọi người cùng nhau hành lễ.

Gì? Tướng quân? Hạ Vân Hi lại kinh ngạc rồi, trái cầu này cũng là một trong tam tướng?

“Nói vậy vị này chính là Hạ Vân Hi cô nương, tại hạ Lý Trạch Dương, là một trong kim bài tam tướng của thái tử.” Hắn quan sát nàng, đôi mắt tròn tròn thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Thật là một mỹ nhân, tiên nữ cũng không sánh bằng!

“Lý tướng quân, xin chào, hạnh ngộ rồi!” Hạ Vân Hi nở nụ cười, rộng rãi chào hỏi.

“Hạ cô nương thật là xinh đẹp, khí chất đặc biệt, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” Trong mắt của hắn tràn đầy thưởng thức, theo thói quen vỗ vỗ bụng bự tròn vo.

Bởi vì hắn luôn luôn lấy mập mạp làm ngạo, để chứng minh mình có phúc khí.

“Ha ha, Lý tướng quân thật biết nói chuyện.” Hạ Vân Hi cười, nhìn hắn một thân tròn vo, càng xem càng cảm thấy thú vị.

Lúc này Lý Trạch Dương cầm thìa lên, nhẹ nếm một ngụm nhỏ, mùi sữa thơm nồng đậm tràn đầy khoang miệng, tuyệt không thể tả. Làm cho người ta liên tưởng tới Đại Thảo Nguyên rộng lớn vô hạn, gió xuân ôn hòa , cùng cuộc sống thuần phác trên thảo nguyên.

“Ngon, thực quá ngon!” Hắn vui mừng liên tiếp than thở, “Mùi hương trơn mởn, vị nhẵn nhụi, thật làm người ta ăn một lần còn muốn ăn nữa.” Nói xong, không kịp chờ cắn một ngụm lớn.

Những người khác vừa nghe hắn nói như vậy, rối rít nghi ngờ. Thiệt hay giả? Có ngon thật không?

Thử một chút chắc cũng không sao! Bọn họ lấy một miếng ăn thử, lông mày nhíu chặt nhất thời dãn ra, đáy mắt cũng tràn đầy sợ hãi cùng ngưỡng mộ.

“Thật sự ăn rất ngon!”, “Trời ạ, ta chưa từng ăn món ngon như vậy!”, “Lạnh lạnh, trơn trơn, vị đủ nồng, còn có vị trứng.” “Hạ cô nương, người làm sao hay vậy?”

Nghe bọn họ luôn miệng tán thưởng, Hạ Vân Hi cười hết sức vui vẻ, hào hứng bừng bừng mà nói ra bí quyết: ”Đây là đồ ngọt đặc chế tại quê hương ta, trước đem sữa tươi nấu nóng, để cho bề mặt sữa tươi xuất hiện váng sữa, đợi đến sữa tươi lạnh xuống thì lấy da sữa ra, rồi sau đó thêm một chút đường cùng lòng trắng trứng vào trong sữa, nếu như thích còn có thể thêm đậu đỏ......”

Nàng giải thích hết sức cặn kẽ, mọi người nghe được ngạc nhiên không thôi, không nghĩ tới sữa tươi cùng trứng gà cũng có thể có làm như thế này, quá thần kỳ.

“Hạ cô nương, người thật thông minh, điều này cũng nghĩ tới.”

“Bánh ngọt như vậy, chúng ta lần đầu tiên thấy đấy......”

Mọi người vây quanh Hạ Vân Hi, lại nói chuyện không ngừng, cười sảng khoái, tiếng ca ngợi vang vọng cả phòng khách.

Tiêu Dật Phong trở lại thấy cảnh này, gương mặt tuấn tú lạnh lùng âm lãnh mấy phần. Yêu tinh đáng chết, dám náo nhiệt ở cung điện hắn!

“Dật Phong, chàng về rồi!” Vừa nhìn thấy hắn, Hạ Vân Hi vui vẻ chào hỏi.

Mọi người vừa thấy chủ tử lập tức cung kính hành lễ.

“Tham kiến thái tử điện hạ!”

“Điện hạ, người tới vừa đúng lúc! Hạ cô nương làm rất nhiều bánh ngọt kỳ lạ, mau nếm thử đi.” Lý Trạch Dương cười bưng một chén sữa hai lớp, đi tới trước mặt hắn.

Tiêu Dật Phong nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ là nhàn nhạt hướng về phía mọi người nói: “Trở về công việc của các ngươi đi.” Giọng nói bình thản, mệnh lệnh lạnh như băng.

“Dạ!” Mọi người vội vàng tan hàng.

“Dật Phong, chàng tới nếm thử một chút bánh ngọt ta làm đi.” Hạ Vân Hi cười duyên đến gần hắn, tay nhỏ bé nhanh chóng giắt trên người hắn.

Cử động này làm Lý Trạch dương giật mình cằm thiếu chút nữa trật khớp. Cái đó, Hạ cô nương này cũng quá nhiệt tình đi, lại không cố kỵ chút nào bay tới ôm điện hạ, chẳng lẽ, đây chính là điều mà bọn Diệp Lỗi nói là khác người sao?

Tiêu Dật Phong đẩy tay nàng ra, mặt không đổi sắc đi vào nội sảnh, mắt không gợi chút tâm tình.

Hạ Vân Hi lơ đễnh, ngược lại vui vẻ đuổi theo, mặc dù luôn bị hắn cự tuyệt ngoài ngàn dặm, nhưng nàng vẫn không để tâm đến.

“Tình yêu, chàng đi đâu? Luyện bắn bia, hay là đi săn thú? Cưỡi ngựa cũng không tồi, ta nghe nói gần đây trong cung nhập giống ngựa tốt, không bằng chúng ta đi cưỡi ngựa đi được không?” Nàng ở thế kỷ hai mươi mốt từng ở trường mã luyện qua cưỡi ngựa, cũng vì vậy mà thích loại vận động này.

Tiêu Dật Phong không để ý đề nghị của nàng, từ đầu đến cuối vẫn không liếc nàng một cái.

“Tình yêu, chàng đừng không để ý tới người ta, nếu như không thích, vậy chúng ta đi dạo ngoại thành......” Nàng om sòm vẫn không định dừng, tiếp tục ríu rít.

Nhìn hai người một trước một sau rời đi, Lý Trạch dương vốn là kinh ngạc nghệt mặt, phút chốc cười lớn, kêu to “Hàaa…! Hạ cô nương, mau phá tòa băng sơn này đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play