Tế Tuyết nhìn đại phu băng bó vết thương cho Tiêu Phàm, thấy hắn nhăn mày vì đau thì không nhịn được thốt lên:
- Đại phu, ông nhẹ tay một chút!
Trương đại phu cười rung cả chòm râu bạc.
- Tiêu đại hiệp, vị công tử này xem ra rất lo lắng cho ngươi.
- Lão yêu quái bớt quản chuyện của người khác đi, lo mà giữ đứa con bảo bối của ông ấy! –Tiêu Phàm càu nhàu với đại phu nhưng mặt lại hơi đỏ lên.
Thu Thủy từ ngoài bước vào, trên áo còn phủ một đám tuyết mỏng.
- Châu công tử, ta đã mướn người vào rừng giúp ngươi rồi, có điều nghĩa trang ở vùng này không cho chôn người lạ nên ta đã bảo họ chôn ở sườn núi Phù Vân.
Tế Tuyết hơi rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói:
- Đa tạ!
Lần này rời Hàn Băng cung theo nàng có 13 hộ vệ, bao gồm cả Mã Dũng, vậy mà cuối cùng không ai trở về được phương bắc. Chết ở nơi đất khách quê người, việc duy nhất nàng có thể làm là chôn cất họ tử tế.
Khi cả đại phu và Thu Thủy đã rời đi, Tế Tuyết hỏi Tiêu Phàm về Thu Thủy. Hắn nghiêm túc bảo nàng:
- Nếu không có việc gì thì đừng trêu chọc cô ta, tránh để yêu nữ ấy nổi điên lên ăn thịt ngươi.
Nàng bĩu môi, Tiêu yêu nghiệt chuyện gì cũng muốn giấu nàng. Tiêu Phàm cười cười, thời gian gần đây hắn phát hiện ra biểu cảm của nàng ngày một sinh động, lúc trước luôn giữ vẻ lạnh lùng, bây giờ hờn dỗi hay vui mừng đều thể hiện ra mặt.
- Tiêu Phàm, ta muốn biết! –Nàng bướng bỉnh nói. Đôi mắt xám lấp lánh ánh bạc, toát ra một tia chờ mong. Ánh mắt nàng như làn khói yêu mị từ từ vây bọc hắn, khiến cho hắn rơi vào trong đó, không sao thoát nổi.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mình đối với nàng hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Nhiều năm nay, trên giang hồ không ai là không biết đệ nhất sát thủ Dạ Lan, kẻ lúc nào cũng hành động một mình vào ban đêm, trên người luôn mang theo hương hoa lan ngọt ngào. Hễ Dạ Lan ra tay thì không bao giờ thất bại, nhưng cái giá để Dạ Lan hành động cũng vô cùng đáng sợ, một mạng đổi một mạng, người thuê phải đem tính mạng mình ra làm điều kiện trao đổi với tính mạng kẻ thù. Chính vì thế, nếu không có thâm cừu đại hận người ta cũng sẽ không tìm đến Dạ Lan. Mấy năm qua rất nhiều nhân sĩ võ lâm muốn tiêu diệt Dạ Lan nhưng đều thất bại, người này võ công cái thế, hành tung xuất quỷ nhập thần. Những kẻ từng giao chiến với Dạ Lan nếu không chết thì cũng tàn phế suốt đời.
- Ngươi muốn nói Thu Thủy chính là Dạ Lan? –Tế Tuyết nhướn mi .
- Phải!
Chuyện này khá bất ngờ với nàng nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán. Nàng vốn dĩ đã nghĩ thân phận của Thu Thủy không tầm thường, có điều nữ nhân xinh đẹp phóng khoáng như vậy mà hai tay lại vấy máu tanh thật đáng tiếc.
- Nói chung Thu Thủy là người ngươi biết càng ít càng tốt, đừng để mình dính vào mấy chuyện ân oán giang hồ.
Nàng thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ xem, có khi nào Lãnh Tố Yên tìm đến Thu Thủy không?
Tiêu Phàm lạnh giọng.
- Có thể! –Bà ta bây giờ vô cùng điên cuồng, khả năng muốn liều chết với Tế Tuyết là rất lớn.
- Không thể! –Nàng kiên quyết phủ nhận.
Người đàn bà ích kỉ đó sẽ không đời nào vì nàng mà hy sinh mạng sống của bà ta. Nhớ ngày đám tang của Diệc Hàn, Lãnh Tố Yên khóc vật vã bên quan tài, nàng tự hỏi nước mắt của bà ta là xót thương cho đứa con đã chết hay uất hận vì ngôi vị Thái hậu không còn.
Khi hai người đối mặt, đôi mắt của Lãnh Tố Yên hoàn toàn không giống ánh mắt đau đớn của một người mẹ, đó là đôi mắt chất chứa điên cuồng của một con thú. Bà ta chỉ vào mặt nàng mà quát : “Ngươi hủy đi kế hoạch cả đời ta, ta nhất định sẽ băm ngươi làm trăm mảnh.”
Người đàn bà đó không nói “Ngươi hại chết con ta” mà lại nói “ngươi hủy đi kế hoạch cả đời ta”. Nỗi xót xa vì Diệc Hàn làm tim nàng nhói đau. Có lẽ hắn chưa bao giờ thực sự nhận được tình thương của mẹ mình, đối với bà ấy, hắn đơn giản chỉ là một quân cờ trong giấc mơ quyền lực.
Có phải vì nàng là người đầu tiên thật lòng yêu hắn nên hắn mới trở nên điên cuồng đến vậy? Hắn quá cô độc, cũng quá đáng thương.
Kì thực Tiêu Phàm không cần lo lắng cho nàng. Nếu có bị người ta giết thì cũng đáng đời nàng lắm. Ai bảo nàng sinh ra lại xấu xa độc ác như vậy. Nàng dùng cách thức đáng sợ nhất để trả thù, dày vò người nàng yêu. Hai tay nàng đã dính đầy máu của Diệc Hàn, cả người nàng đều chìm trong bùn lầy tội lỗi.
Tuyết trắng một khi đã nhiễm máu tanh thì không bao giờ gột sạch được nữa.
————————————————————————-
Tuyết nhè nhẹ bay. Những bông tuyết trắng như những cánh hoa phủ lên mái tóc đen dài. Thu Thủy ngồi giữa hoa viên, tay mân mê cây sáo ngọc. Kỉ vật còn lại giữa nàng và hắn chỉ có một miếng ngọc bội và cây sáo này. Nếu nàng đủ can đảm vứt nó đi thì tốt biết bao, không yêu, không mong nhớ, không oán hận, giống như cơn gió phiêu du khắp nơi. Nàng lăn lộn nhiều năm trong giang hồ vậy mà vẫn yếu đuối hơn hắn, hắn có thể tuyệt tình đến vậy, nói chia cách là chia cách, còn nàng…
Thu Thủy khẽ thở dài rồi đứng dậy, đi dạo trong hoa viên, không hề chú ý tới đôi mắt xám đang quan sát mình.
- Ngươi nhìn cái gì? –Tiêu Phàm đứng sát vào Tế Tuyết, hơi thở ấm áp phả lên gáy nàng.
- Ta chỉ đang suy nghĩ, Thu Thủy là nữ tử giang hồ, nhưng cốt khí và phong thái rất giống tiểu thư đài các. Mỗi động tác đứng lên, ngồi xuống, bước đi đều thập phần duyên dáng. Quả thật chỉ có thể dùng hai câu: “Tọa thời y đới oanh tiêm thảo, Hành tức quần cư tảo lạc mai” để hình dung.
(hai câu này có nghĩa là lúc ngồi làn áo vương làn cỏ mịn, khi đi gấu quần quét hoa mai rơi – trích từ thơ của Mạnh Hạo Nhiên)
Tiêu Phàm hơi cười, nàng có thể nhận ra nụ cười ấy không có chút nào là vui vẻ. Hắn nói nàng đoán rất đúng, Thu Thủy đích thực là con gái nhà quyền quý, được cha mẹ nâng niu như trân bảo. Năm cô ấy 16 tuổi, chỉ ít ngày nữa sẽ xuất giá thì cả nhà bị cướp tấn công, người thân đều chết thảm, riêng Thu Thủy bị bắt đem về làm thiếp cho tên cướp đầu sỏ. Hơn một năm sau cô ấy được cao nhân cứu thoát, truyền thụ võ công, sau đó thì trở thành Dạ Lan.
- Lần đầu tiên ta gặp Thu Thủy là muốn ngăn cô ấy giết một người đàn ông. Người này vì muốn trả thù cho cha mẹ mà nhờ Thu Thủy ra tay nhưng khi kẻ thù bị giết rồi thì anh ta lại hối hận không muốn chết nữa, kết quả là bị Thu Thủy truy sát.
- Ngươi có ngăn được cô ấy không?
Tiêu Phàm lắc đầu.
- Trên đời này, chỉ có Tử thần và Chu Kính Chi là ngăn được cô ấy.
Tế Tuyết tò mò hỏi hắn:
- Chu Kính Chi là ai? Tên này nghe rất quen… -Nàng nhăn mày suy nghĩ, Chu Kính Chi, Chu Kính Chi, người này…sẽ không phải là Thánh diện công tử Chu Kính Chi chứ.Nàng bị suy nghĩ của chính mình dọa đến. Làm sao có thể là hắn được.
- Ngươi đoán đúng rồi đấy, đích thực là Thánh diện công tử Chu Kính Chi. –Tiêu Phàm y như đọc được suy nghĩ của nàng, thản nhiên nói ra đáp án.
Kinh ngạc, Tế Tuyết ngạc nhiên đến nỗi hóa đá mất một lúc. Cái này thật quá mức ngẫu nhiên. Chu Kính Chi là con trai của nguyên Tả Thừa tướng Chu Vân Sơn, từ nhỏ đã được xưng tụng thần đồng. Ba tuổi biết viết chữ, năm tuổi đã thuộc làu tứ thư ngũ kinh, tám tuổi còn tinh thông cả binh pháp, chín tuổi đỗ Trạng Nguyên, trở thành nhân vật vô cùng nổi tiếng ở Diệm quốc. Năm hắn 12 tuổi đột nhiên xin cáo quan về Trung Đô ở ẩn một thời gian, sau đó bắt đầu ngao du thiên hạ. Chu Kính Chi đi đến đâu đều giúp đỡ dân lành, vạch trần tham quan, phá án như thần, lại thêm dung mạo tuấn mỹ nên được đặt danh xưng là Thánh diện công tử.
Đệ nhất sát thủ Dạ Lan và Thánh diện công tử Chu Kính Chi quen biết nhau, còn là mối quan hệ rất không bình thường.
- Họ thân thiết lắm sao? –Tế Tuyết buột miệng hỏi.
- Con chung cũng có rồi, theo ngươi có thân thiết không?
Tin này đúng là đủ sức làm cho Diệm quốc náo loạn. Nàng chợt nhớ ra một chuyện.
- Ấy, khoan đã…Chu Kính Chi hơn một năm trước đã rước thê tử vào cửa, nghe nói là con gái của Thượng thư La Văn Bác, tên là La Bội Linh. Vậy còn Thu Thủy?
- Tên họ Chu đó cho rằng Thu Thủy không thích hợp làm vợ hắn nên dứt khoát chia tay, mang theo con gái quay về Chu gia, sau đó…thì như ngươi đã biết.
Tế Tuyết không khỏi xót xa thay cho Thu Thủy. Tuy rằng thân phận của cô ấy đúng là rất khó chấp nhận, nhưng Chu Kính Chi tuyệt tình tới mức ấy chẳng phải sẽ khiến Thu Thủy thương tâm đến chết sao!
———————————————————
Trời về đêm càng trở lạnh. Thu Thủy cầm vò rượu đưa lên miệng, uống liên tục như uống nước lã. Khói hồng ma lan tràn trong không khí, đặc quánh lại thành màu tím ngắt. Giữa hơi men của rượu và làn khói mờ ảo, Thu Thủy thấy Chu Kính Chi đột nhiên xuất hiện, mỉm cười dịu dàng với nàng. Hắn mặc áo màu lam, khuôn mặt tuấn tú giống như lúc 17 tuổi khi hắn gặp nàng ở rừng mai trắng. Năm ấy nàng mới 14, còn chưa từng vì ai mà tương tư.
“Choang!” –Lò hương bị quăng xuống dưới lầu, khói hồng ma dần tan đi, thân ảnh Chu Kính Chi cũng biến mất. Thu Thủy như còn đờ đẫn trong cơn say, luôn miệng nói: “ Kính Chi, ngươi đừng đi vội, cho ta gặp con đã”
Xuất hiện trước mặt Thu Thủy là Tiêu Phàm đang giận dữ.
- Thu Thủy, ngươi điên rồi! Hồng ma là thứ có thể sử dụng bậy bạ sao?
Tế Tuyết đứng trên lầu nhìn lò hương nằm dưới nền tuyết chỉ còn thoát ra vài làn khói mỏng manh. Hồng ma là loài thực vật rất đáng sợ, nếu Hắc Lan phải được bón bằng tro người thì hồng ma phải dùng máu tươi để tưới. Người ta chia hồng ma thành nhiều loại, phụ thuộc vào thứ máu nuôi dưỡng nó, loại cao cấp nhất đương nhiên là tưới bằng máu người. Tác dụng của hồng ma là tạo ra ảo giác, nó khiến cho người sử dụng nó thấy được những gì họ muốn. Đối với những người không dám đối mặt với hiện thực, khói hồng ma là thứ an ủi họ, đem đến cho họ thứ hạnh phúc giả tạo. Sử dụng hồng ma càng lâu người ta sẽ càng phụ thuộc vào nó, cả cơ thể dần dần suy kiệt, chẳng thiết ăn uống. Đến lúc chết thường giống như chỉ còn da bọc xương.
- Tiêu Phàm, ngươi về phòng đi, để ta ở lại với Thu Thủy! –Tế Tuyết lên tiếng, nàng lại gần ngồi cạnh Thu Thủy.
Thu Thủy hứng thú nhìn nàng, từ từ rót rượu vào chén.
“ Năm ta 10 tuổi, lần đầu tiên gặp sư huynh, ta thấy hắn rất đặc biệt. Những người khác nếu không e sợ ta thì cũng dùng vẻ xiểm nịnh lấy lòng ta, chỉ có hắn thản nhiên đối mặt ta, không lo lắng, không ngưỡng mộ. Đôi mắt của hắn rất đẹp, trong veo như bầu trời mùa hạ.
Lúc đầu ta đơn giản chỉ có hứng thú với hắn, càng về sau càng hãm sâu, từ sự yêu thích dành cho một món đồ chơi đến tình cảm thật sự dành cho một người. Nói thật, ta cũng không biết đã yêu hắn từ bao giờ.
Bốn năm sau đó, trong một đêm mưa bão, hắn giết mẫu thân ta rồi bỏ trốn. Lúc ấy ta hận vô cùng, hận hắn, hận chính mình vì sao ngu muội như vậy. Ta điên cuồng tìm kiếm tung tích hắn, cuối cùng phát hiện ra hắn là anh em cùng cha khác mẹ với ta.
Suốt mấy năm trời ta lên kế hoạch trả thù hắn, mua kĩ viện, thuê người, nuôi độc vật. Cuối cùng ta cũng dụ được hắn vào bẫy.”
Nói đến đây, nàng uống cạn ly rượu, cười nhạt.
“Ta từng nghĩ nếu giết hắn thì dễ dàng cho hắn quá, phải khiến hắn sống không bằng chết. Ta hãm hại hắn, làm hắn trở thành phế nhân. Nhưng nhìn đến hắn như vậy, chính ta lại đau lòng, giống như có một con côn trùng đang ở trong cơ thể ta, từng chút gặm nhấm trái tim ta.
Khi sự việc bị phát giác, hắn ở trước mặt mọi người bao che ta, nói ta không liên quan. Lúc đầu ta không hiểu mục đích của hắn, thì ra hắn muốn lừa ta uống rượu độc, hắn muốn chết cùng ta.
Cuối cùng, hắn lại lần nữa buông tha ta. Hắn nói hắn không nỡ. Hắn nói…hắn yêu ta.”
Giọt nước mắt long lanh rơi xuống tay nàng, lạnh lẽo như nước tuyết.
“Ta không thể hiểu nổi thứ tình yêu đáng sợ ấy, vì yêu ta nên hắn giết mẫu thân ta, vì yêu ta nên muốn thương tổn ta, muốn ta đau đớn tuyệt vọng, muốn ta hận hắn, vĩnh viễn không quên hắn. Nếu lúc đầu ta không giữ hắn ở cạnh ta, không cùng hắn phát sinh tình cảm thì mọi chuyện sẽ không xảy ra theo hướng đó. Thì ra tất cả bất hạnh, đau đớn đều bắt nguồn từ ta. ”
Thu Thủy trầm mặc nhìn bầu trời, cô đơn nói :
- Không phải lỗi của ngươi, là do người đàn ông đó, hắn quá yêu, cũng quá ích kỉ. Hắn không gánh nổi hai chữ loạn luân nhưng lại không nỡ buông tay. Hắn sợ ngươi quên hắn, sợ rằng phải thấy ngươi yêu một người khác. Hắn yêu đến điên loạn, cũng sợ đến tột cùng. Hắn không thể, hoặc không dám có ngươi nhưng lại muốn níu giữ trái tim ngươi.
- Nếu lúc trước ta biết nguyên nhân của mọi chuyện, ta sẽ không bao giờ tìm hắn, sẽ quên hắn, quên sạch sẽ. Nếu lúc ấy hắn đừng ngăn ta uống ly rượu đó ta sẽ không vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà áy náy, sẽ không có cảm giác rằng ta nợ hắn.
Cứ bày mưu tính kế trả thù vì muốn kết thúc nỗi oán hận trong lòng, không ngờ vết thương chẳng những không thể lành, còn ngày một sâu hơn, máu chảy đầm đìa. Đến cuối cùng, là ai rơi vào thống khổ, là ai giày vò ai ?
Hai người lặng lẽ lắng nghe âm thanh của màn đêm.
Quá khứ của Thu Thủy không mấy người hiểu được. Năm ấy nàng chứng kiến cả gia đình chết thảm, bản thân bị cưỡng hiếp, bị đày đọa, rồi lại được cứu thoát. Từ lâu nàng sống chỉ còn vì thù hận. Nếu không tình cờ gặp lại Chu Kính Chi, nàng chắc sẽ không bao giờ rửa tay gác kiếm, lui về ở ẩn như bây giờ. Nhưng hắn cũng không còn ở cạnh nàng nữa, chỉ có nàng vẫn cố theo đuổi giấc mộng dang dở ngày ấy.
- Ta đôi khi tự nghi ngờ rằng đoạn hồi ức tốt đẹp giữa ta và hắn có thực đã từng xảy ra không, nếu đúng là có thì vì sao hắn lại tuyệt tình đến vậy. Khi ta sinh con, hắn nói sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu thương ta và con, sẽ không để ta chịu thiệt thòi. Ngay cả khi cha hắn vì ta mà gặp chuyện, mẹ hắn tức giận nói sẽ từ mặt hắn, hắn cũng không nguyện ý chia tay ta. Vậy mà sau khi nữ nhân kia xuất hiện, chỉ một thời gian ngắn cũng có thể khiến hắn vứt bỏ tình cảm gần chục năm trời, quên hết thề non hẹn biển trước đây. Hắn bảo rằng ta tội nghiệt quá nặng, sẽ liên lụy đến tương lai của hắn, của con. Hắn nói ta không thích hợp trở thành thê tử của hắn. Thực ra, quan trọng nhất là trong lòng hắn đã không còn ta nữa. –Giọng nói của Thu Thủy dửng dưng nhưng lại cất chứa nỗi ưu thương.
Hắn và nàng, đời này có lẽ duyên phận đã đoạn. Yêu, hận, mong nhớ, tất cả đều thật mệt mỏi. Dù sao cũng chẳng còn sống được bao lâu, cũng nên buông tay thôi.
———————————————————–
(*)trích từ Ngộ hận đình ca
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT