Nỗi thương tâm không thể từ bỏ rơi xuống hoá thành mưa hồng hoa
(trích Hồng hoa vũ)
Kim Môn cốc quanh năm yên tĩnh hôm nay náo nhiệt lạ thường. Người
trong cốc ai ai cũng vội vàng chuẩn bị chào đón thiếu chủ trở về. Nghe
nói thiếu chủ Phùng Thanh Vân rời cốc đã rất nhiều năm, bây giờ nhận
được tin thiếu chủ lão cốc chủ cũng mừng đến đứng ngồi không yên.
Phùng Thanh Vân không về Kim Môn cốc một mình, hắn mang theo bên cạnh một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, tuổi thoạt nhìn có lẽ khoảng mười tám mười chín, hai người họ nam thanh nữ tú vô cùng xứng đôi.
Người hầu vừa thấy liền chạy vào báo tin cho lão cốc chủ rằng thiếu
chủ mang theo thiếu phu nhân trở về. Lão cốc chủ nghe xong liền nhảy
dựng lên, miệng há ra một lúc mới cười thành tiếng.
- Ha ha, ta biết ngay mà. Con trai ta cuối cùng đã cải tà quy chính, quên tiểu tử Tế Tuyết kia mà tìm nữ nhân rồi!
- Cha! –Thanh Vân tiến vào đại sảnh, trầm ổn gọi một tiếng.
Dược vương nhìn hắn từ đầu đến chân, không khỏi trầm trồ khen ngợi
bản thân làm sao lại sinh ra được đứa con hoàn mỹ tới mức này. Dung nhan như hoạ, tuấn mỹ lại mị hoặc, ngay cả nữ nhân cũng thẹn không bằng.
Phải nói đều là do ông ta đã di truyền cho Phùng Thanh Vân toàn ưu điểm.
Một đôi mắt màu bạc tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta. Lão cốc chủ kinh ngạc nhìn nữ nhân đang tò mò quan sát mình.
Xinh đẹp thanh khiết tựa như hoa mai rơi trên tuyết. Như hoa như ngọc, tuyệt thế khuynh thành.
- Gia gia! –Tiếng nói non nớt như trẻ con vang lên.
Lão cốc chủ ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại.
- Ngươi gọi ta là gì? Là gì?
Thiếu nữ sợ hãi bám lấy áo Thanh Vân.
- Cha, gia gia quát Tuyết Nhi!
Thanh Vân nghiêm nghị nói với Dược vương.
- Cha, đừng làm Tuyết Nhi sợ!
Lão cốc chủ như bị người ta đấm cho choáng váng. Con trai ông ta, đứa con hoàn mỹ không nhuốm bụi trần thế của ông ta… từ khi nào nó lại có
nữ nhi lớn thế này? Vô lý, không thể thế được!
Nói đây là thê tử của nó còn tin được.
- Thanh Vân, thế này là thế nào?
Nhìn kĩ thì đứa cháu gái này rất quen mắt, có phần giống tiểu tử Tế
Tuyết kia, chỉ là không có vẻ lạnh lùng cao ngạo, thậm chí hơi nhút
nhát, cứ bám chặt lấy Thanh Vân.
- Cha, chuyện dài lắm! Nàng cũng không phải nữ nhi của con, là… một bằng hữu.
Lão cốc chủ thở phào một hơi, vừa nhẹ nhõm lại vừa tiếc nuối. Aiz…
mỗi đời Phùng gia đều chỉ lấy một thê tử, mà mỗi thê thử cũng chỉ sinh
hạ một lần đều qua đời. Nếu đây là nữ nhi của Thanh Vân thì chẳng phải
Phùng gia đã không có người nối dõi rồi sao. May quá, may quá! Nhưng mà
xinh đẹp như vậy lại không phải người nhà, thật đáng tiếc!
- Thanh Vân, mau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, cha đã chuẩn bị tiệc mừng con quay về rồi. –Dược vương vỗ vỗ vai con trai, vui vẻ nói.
Thanh Vân ngược lại không muốn nghỉ ngơi, có phần nôn nóng hỏi thăm.
- Cha, cha từng nghiên cứu về Thạch liên hoa, nó có tác dụng phụ gì không?
- Tiểu tử này, vừa về đã hỏi vấn đề phức tạp thế làm gì? Thạch liên
hoa là vật chí bảo trong thiên hạ, ta nghiên cứu về nó đều là trên giấy, đâu có được sờ tận tay, làm sao biết như thế nào?
- Vậy những thư tịch cha từng đọc có nói Thạch liên hoa sử dụng liều lượng thế nào không, nếu quá liều sẽ làm người ta mất trí, biến thành
tiểu hài tử sao?
Dược vương bị Thanh Vân hỏi dồn dập liền bực bội xua tay, thẳng quỷ này vì sao vừa về đã phiền phức như vậy…
- A, bằng hữu này của con… không phải là đã từng dùng Thạch liên hoa chứ? –Dược vương bừng tỉnh đại ngộ thốt lên.
Thanh Vân im lặng, ông ta liền hiểu mình đã đoán đúng, hai mắt phát sáng như mặt trời giữa trưa nhìn chằm chằm Tế Tuyết.
Thạch liên hoa, thạch liên hoa… không thể tin được.
- Con có chắc đó đúng là thạch liên hoa không?
- Có thể cải tử hoàn sinh, cứu chết thành sống, cha nghĩ ngoài thạch liên hoa ra còn có thể là gì?
Dược vương hưng phấn còn hơn có cháu nội. Thanh Vân không hổ là nhi
tử của ông ta, ngay cả Thạch liên hoa trong truyền thuyết mà cũng tìm
được.
- Có còn chút nào không, mau mang cho cha xem?
- Thứ đó phải bảo quản cẩn thận, sao con mang theo bên người được.
Dược vương nghe xong chỉ hận một nỗi không thể bay tới chỗ cất Thạch
liên hoa để nhìn tận mắt. Ông ta còn muốn hỏi han thêm thì Tế Tuyết đã
kéo áo Thanh Vân, ngăn cản cuộc hội thảo mang tính thời đại của cha con
họ.
- Cha, Tuyết Nhi đói quá!
Thanh Vân xoa xoa má nàng, dịu dàng nói:
- Ngoan, chúng ta đi ăn!
Trong suốt bữa cơm, lão cốc chủ nhận ra con mình ăn thì ít, chiếu cố
cô nương ngốc nghếch kia thì nhiều. Hết gỡ xương cá lại bóc vỏ tôm, còn
đút canh, y như chăm trẻ con mấy tuổi.
- Ngươi lớn như vậy phải tự mình ăn cơm chứ! –Ông ta trợn mắt to tiếng với Tế Tuyết.
Nàng tức thì hoảng hốt đến phát khóc, nhào vào ngực Tử Y, hai mắt long lanh ánh nước.
- Cha, gia gia đáng sợ quá! Tuyết Nhi không muốn ăn nữa, cha đưa Tuyết Nhi đi đi!
Thanh Vân vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
- Không sợ, không sợ! Có ta đây, ai cũng không cần sợ! –Hắn nói xong liền tức giận nhìn cha hắn. –Cha, nàng bây giờ đầu óc chỉ như tiểu hài
tử, cha hung dữ thế làm gì? Cha không hoan nghênh thì ngày mai con sẽ đi ngay!
- Kìa, con nói gì thế, ta sao có thể không hoan nghênh con…
Tế Tuyết ôm lấy cổ Thanh Vân, vẻ vẫn rất hoảng hốt.
- Cha, cha bế con đi đi! Con không ăn nữa đâu, đáng sợ quá!
Hắn ngay lập tức ôm nàng đứng lên. Tế Tuyết nói thế nào cũng đã
trưởng thành, nàng nằm trong lòng hắn người ngoài nhìn vào đương nhiên
không thấy giống cha con mà thấy giống tình nhân âu yếm.
Thanh Vân ôm nàng về phòng, để mặc lão cốc chủ ngơ ngẩn chưa kịp tiêu hoá chuyện vừa xảy ra.
Tế Tuyết vốn đang vùi đầu vào vai hắn đột nhiên ngẩng lên nhìn lão
cốc chủ, đôi mắt không hề có chút sợ hãi nào mà toàn là vẻ tinh quái.
Nàng thè lưỡi làm mặt quỷ với ông ta.
- Ngươi… ngươi…! –Lão cốc chủ vừa giận vừa thẹn giơ tay chỉ về phía nàng, mãi vẫn không thốt ra thành câu hoàn chỉnh.
Đứa ngốc này… nó giả vờ đáng thương. Tiểu quỷ đáng ghét, dám tính kế
ông ta, bày mưu chia rẽ tình cảm cha con giữa ông ta và Thanh Vân.
Hừ, biến thành tiểu hài tử mà còn gian xảo như vậy thì không biết lúc lớn sẽ yêu nghiệt tới mức nào, nhất định là một yêu nữ hại nước hại
dân.
Kim Môn cốc gần đây vô cùng sôi nổi, ai cũng bàn ra tán vào về vị cô
nương ngốc nghếch mới xuất hiện cùng thiếu chủ của bọn họ. Tất nhiên là
người ta chỉ dám bàn tán sau lưng, có người nào lại không biết thiếu chủ Phùng Thanh Vân bề ngoài xinh đẹp nhưng tính tình âm dương bất định,
động vào hắn chính là tự mình đi tìm chết. Nói cách khác, hắn chính là
một bông hoa anh túc vô cùng độc, chỉ có thể nhìn, tuyệt không thể chạm.
Trên giang hồ, danh tiếng của Phùng gia cả trăm năm nay đã gắn liền với danh vị Dược vương và truyền thuyết độc nhân.
Mỗi đời Phùng gia đều chỉ có một con trai, hơn nữa còn là cả người
toàn chất độc, ai tiếp xúc không cẩn thận nhất định sẽ vô thanh vô tức
trúng độc mà chết.
Chính vì thế mà công cuộc tìm kiếm Phùng phu nhân vô cùng nan giải,
người ta nói Phùng gia có loại thuốc bách độc bất xâm, phu nhân tương
lai chỉ cần uống thứ này sẽ không sợ trúng bất kì loại độc nào. Tuy
nhiên lịch sử mấy đời của Phùng gia các vị phu nhân đều qua đời sau khi
sinh con, cho nên người ta nghi ngờ thuốc bách độc bất xâm có khi chất
lượng không đảm bảo cho lắm.
Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Câu này rất chí lí, nhưng mà
cần phải bổ sung thêm rằng người không chỉ chết vì tiền mà còn chết vì
“sắc”, không phân biệt là đàn ông hay đàn bà. Nếu không phải thế thì vì
cớ gì mà Phùng gia đời nào cũng lấy vợ như thường, rõ ràng là các cô
nương đã bị dung mạo anh tuấn phi phàm của các công tử họ Phùng làm điên đảo, quên luôn chuyện mình có thể sẽ hương tiêu ngọc vẫn vào một ngày
không xa.
Thiếu chủ hiện giờ của Kim Môn cốc, Phùng Thanh Vân, tuổi cũng đã gần ba mươi mà còn phòng đơn gối chiếc. Rất nhiều nữ hiệp ở các môn phái
ban đầu nghe miêu tả về hắn đều bĩu môi khinh thường, cho rằng nam tử
đẹp cũng có ích gì, chẳng phải là đoá hoa độc không thể đụng tới sao.
Tuy nhiên nếu tò mò lỡ gặp mặt một lần, sau này trở thành nhớ mãi không
quên, kết quả đàn đàn lũ lũ đóng quân ở bên ngoài Kim Môn cốc, mong sao
một ngày nào đó được vì Phùng Thanh Vân mà hy sinh tính mạng.
Tất nhiên đó chỉ là lời nói bên ngoài của các cô nương mà thôi, Phùng Thanh Vân được nhiều thiếu nữ si mê hơn cha hắn cũng là có lý do riêng. Vào một ngày đẹp trời của một tháng tốt lành và một năm may mắn nào đó, người ta nghe được Phùng Thanh Vân nói với Phùng cốc chủ rằng sẽ không
để nữ tử nào phải chết vì sinh con cho Phùng gia.
Một nam nhân sẵn sàng vì thê tử tương lai của mình mà không cần con
cái thì chính là cái cực phẩm hiếm đến mức có lẽ gần như tuyệt chủng chỉ còn sót lại duy nhất một mống. Đương nhiên là vật quý sẽ dẫn đến nhiều người đoạt, Phùng Thanh Vân lại thêm hình tượng băng sơn công tử, thấy
mỹ không suy, thật sự là rất có tính khiêu chiến, thế nên mỹ nhân tụ hội ngày càng đông. Người trong giang hồ đồn đại rằng muốn tuyển mỹ nữ vào
hậu cung chỉ cần đến Kim Môn cốc, đảm bảo tuỳ tiện bắt bừa một người
cũng như hoa như ngọc.
Tế Tuyết ở mãi trong cốc cũng buồn chán. Nàng tò mò chạy ra bên
ngoài, lại nhìn thấy vô số mỹ nữ áo quần rực rỡ đang đi đi lại lại, cực
kì bắt mắt. Vốn dĩ nàng định lại gần hỏi xem họ có biết nơi nào chơi vui không, ai ngờ chưa đi được đến bước thứ hai ra khỏi cửa đã bị Thanh Vân túm cổ lôi về.
Sinh vật quý hiếm vừa xuất hiện, các vị cô nương đều mắt sáng rực như mặt trời, thi nhau phóng điện về phía hắn.
Tế Tuyết nắm tay áo Thanh Vân, nhẹ giọng hỏi.
- Cha, sao mọi người ở đây cứ nhìn cha chằm chằm thế?
Thanh Vân chẳng buồn liếc mắt, thản nhiên mang nàng quay trở lại cốc.
- Vì họ tò mò, đừng gọi ta là cha nữa, ta không phải cha nàng!
Thanh Vân luôn phải nhắc nhở Tế Tuyết vấn đề này nhưng vẫn không hiệu quả. Từ sau khi hắn cho nàng dùng Thạch liên hoa, nàng tỉnh lại vừa mở
mắt ra người đầu tiên thấy là hắn, cho nên có tâm lý của gà con chim con ra khỏi vỏ, coi hắn như phụ mẫu.
Tình trạng hàng ngày thường lặp đi lặp lại như sau.
- Cha, con muốn ăn chè đậu đỏ! –Tế Tuyết bám lấy cánh tay hắn làm nũng.
Thanh Vân quay sang phân phó người hầu.
- Đi nấu chè đậu đỏ, đừng cho ngọt quá, vừa đường thôi! –Sau đó hắn cau mày nhìn nàng. –Không được gọi ta là cha nữa!
- Cha!
- Không được gọi là cha!
Tế Tuyết bất mãn hỏi hắn.
- Thế thì gọi bằng gì? Ca ca, thúc thúc, bá bá?
- Không được! Gọi ta là Thanh Vân, Thanh Vân ấy, nhớ chưa? Không gọi đúng sẽ không được ăn chè đậu đỏ nữa!
Nàng gật đầu như giã tỏi.
- Nhớ rồi, từ giờ con sẽ gọi cha là Thanh Vân.
Cái gì gọi là nước đổ đầu vịt, chính là như sau.
Ngày kế tiếp, Thanh Vân đang ngồi nghiên cứu y thư liền bị hai bàn tay trắng nõn bịt mắt.
- Tuyết Nhi, bỏ tay ra! –Hắn cảnh cáo nàng nhưng trong giọng nói không có chút gì là giận dữ.
Tế Tuyết hậm hực chui vào ngồi trong lòng hắn.
- Cha chẳng vui chút nào, cha phải chờ con nói “đoán xem ai đây” thì mới trả lời chứ!
Hắn đặt quyển sách xuống bàn, chỉnh lại tư thế ngồi của nàng cho thoải mái, nghiêm mặt hỏi.
- Hôm qua đã nói sẽ không gọi ta là cha nữa, quên rồi sao?
Tế Tuyết lắc đầu, thành thật trả lời.
- Hôm nay con không ăn chè đậu đỏ, con muốn ăn chè bí ngô.
- ….
Việc Tế Tuyết khăng khăng nhận Thanh Vân là cha chí ít hắn còn có thể chịu đựng được. Nhưng việc buổi tối đi ngủ nàng cứ dính lấy hắn như cái đuôi thì đúng là làm khó hắn.
- Tuyết Nhi, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta không thể ngủ chung được!
Tế Tuyết ôm cái chăn của mình, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
- Cha, con không muốn ngủ một mình!
- Không được!
Nàng nhăn nhó một hồi rồi ngoan ngoãn quay về phòng. Thanh Vân thở
phào nhẹ nhõm, rốt cục cái đuôi cũng chịu nghe lời, chỉ là… đột nhiên
dễ bảo như vậy lại khiến hắn thấy mất mát.
Nhưng mà hắn đã đánh giá quá cao tinh thần của Tế Tuyết, hắn còn chưa kịp lên giường ngủ đã bị người hầu đến gõ cửa.
- Thiếu chủ, không hay rồi!
- Có chuyện gì?
- Tuyết Nhi cô nương chạy tới chỗ cáo trắng, nhất định đòi ôm nó đi ngủ.
Con cáo trắng đó vốn là độc vật bậc nhất trong Kim Môn cốc. Hơn nữa
nó còn có sở thích cắn người, có người từng bị nó cắn đến mất cả ngón
tay. Ngoại trừ Thanh Vân ra thì ai nó cũng không ngại nếm thử.
Thanh Vân vội vàng đi tới chỗ Tế Tuyết, lại thấy cáo trắng ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, ánh mắt lim dim hưởng thụ vuốt ve.
- Tuyết Nhi, đừng mang nó đi ngủ!
- Nhưng mà con thích nó.
Thanh Vân bực bội bắt lấy con cáo từ tay nàng.
- Không được, để nó đi ngủ cùng rất nguy hiểm.
Cáo trắng kêu vài tiếng ai oán, ánh mắt nhìn Thanh Vân oán giận giống như hắn đang vu oan cho nó.
Tế Tuyết cũng không chịu bỏ qua, nhất quyết đòi con cáo.
- Cha, nó rất ngoan mà.
Nhìn một người một cáo lưu luyến không rời, trong lòng hắn đột nhiên
vô cùng khó chịu. Thanh Vân hừ lạnh một tiếng rồi quẳng con cáo trắng
xuống đất, quay ra ôm lấy Tế Tuyết.
- Đi ngủ!
- Cha ơi, nó đáng thương quá, nó đang nhìn con kìa. Để con ôm nó đi ngủ đi cha, nó rất ấm, ôm nó ban đêm sẽ không lạnh.
Hắn bực mình gắt lên.
- Ôm ta cũng được, ta còn không ấm bằng con cáo à?
Vậy là chuyện ngủ riêng phòng tạm thời phải gác lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT