Tỉnh giấc sau cơn mơ kéo dài, đã thấy bóng ai thấp thoáng nơi song cửa
Là ai đã mở ra kết cục này
Tương lai mỏng tang như cánh ve sầu
Làm sao chịu nổi đau thương này
Ta tiễn bước em ra nơi xa nghìn dặm
Em lặng im không nói, cả không gian cũng lặng thinh u sầu
Có lẽ ngay từ khúc ban đầu, đã không nên tồn tại một tình yêu quá xa xôi như thế
Ta tiễn bước em tận nơi chân trời
Có khi nào… em vẫn còn đứng đó
Tiếng đàn từ đâu vọng lại
Sinh tử nào có thể đoán trước
Nhưng cả đời này ta vẫn đợi chờ em
( trích Thiên lý chi ngoại )
Tế Tuyết tỉnh giấc vào lúc sáng sớm, không hiểu sao nàng cảm thấy rất khoẻ, cảm giác mệt mỏi dường như đã tan biến hết.
Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng rời khỏi giường để tránh làm Tử Y đang ngủ gục bên cạnh thức giấc, đêm nào hắn cũng trông chừng nàng, chắc chắn rất mệt.
Bên ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, thời tiết vẫn còn lạnh nhưng đã không có cái rét buốt như những ngày trước, có lẽ đã vào cuối đông. Nàng nhìn ra khu vườn bên cửa sổ, những bông hoa tuyết trắng muốt đã vươn mình lên trên lớp băng tuyết phủ kín mặt đất. Hoa chưa nở nên cánh vẫn cụp vào trông giống như những giọt lệ tuyệt đẹp.
Nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi thăm mộ Diệc Hàn. Lăng mộ của tất cả hoàng tử đều được đặt trong hoàng lăng, chỉ riêng hắn là nằm ở nơi khác, nghe nói đó là ý nguyện của hắn.
Tử Y nhìn thần thái tươi tỉnh của nàng thì không vui mừng chút nào, trái lại hắn trở nên hoảng hốt.
- Đừng lo nghĩ nữa, ngày này dù thế nào cũng phải đến. –Nàng bình thản bảo hắn.
Tế Tuyết để Tử Y chải tóc giúp nàng, sau đó thay đổi y phục rồi bí mật rời khỏi hoàng cung.
Ngọn đồi nhỏ bị bao phủ một màu trắng xoá, Tế Tuyết chậm rãi men theo con đường nhỏ dẫn lên đồi. Trên đỉnh đồi, một ngôi mộ đơn giản nằm cô độc, có lẽ đã lâu không có người thăm viếng.
Nàng dùng tay không phủi lớp tuyết bám trên mặt bia, đọc cái tên khắc trên đó, khẽ thở dài một tiếng. Diệc Hàn luôn khó hiểu như vậy, bốn năm ở cạnh hắn nàng từng ngỡ mình rất hiểu hắn, đến khi hắn bất ngờ quay lưng nàng mới biết con người Diệp Lương mà hắn tạo ra chỉ là cái vỏ bọc.
Dã tâm của hắn chôn vùi trong tay nàng, cuối cùng hắn lại buông tay để nàng bình an… Một người cả đời theo đuổi quyền lực như hắn vì sao khi chết đi không muốn ở trong hoàng lăng mà lại cô độc nằm ở nơi này, không ai thăm nom chăm sóc?
Nàng thật sự không hiểu.
Cơn gió thổi qua làm tuyết bám trên những cành cây bay xuống mặt đất, phủ lên tóc nàng. Tế Tuyết kéo lại áo choàng, Tử Y nhanh nhẹn buộc lại dây áo giúp nàng. Hai người đứng trên đỉnh đồi nhìn ra xung quanh.
Ngọn đồi này không cao lắm nhưng ở khá gần hoàng cung nên từ đó có thể thấy một phần khung cảnh những người hầu đang làm việc, thậm chí còn thấy cả cửa sổ phòng nàng ở điện Trường Sinh.
Nàng sững sờ giây lát, Diệc Hàn vô tình hay cố ý mà muốn chôn ở đây?
Hắn khát vọng quyền lực tới mức khi chết đi vẫn muốn nhìn ngắm Trường Sinh điện hay là hắn đã sớm biết nàng sẽ ở nơi đó?
- Sao vậy? –Tử Y thấy nàng bần thần thì lên tiếng hỏi.
Tế Tuyết lắc đầu.
- Không có gì, chỉ là… có rất nhiều chuyện ta không hiểu, mà thôi, cũng chẳng quan trọng.
Người đã thành cát bụi, sự thật là gì đều chẳng còn ý nghĩa nữa.
Nàng cùng Tử Y rời khỏi ngọn đồi, lặng lẽ đi dạo trong thành. Thời tiết đã tốt hơn nên người buôn bán cũng đông dần. Mùi thơm từ những nồi bánh bao bay vào mũi làm Tế Tuyết cũng thấy đói bụng. Nàng chọn một quán ăn nhỏ bên đường, quyết định nếm thứ bánh bao bình dân.
Bánh bao trắng trắng tròn tròn, bề ngoài khá đơn giản, bên trong là nhân thịt, không khác biệt lắm so với bánh bao ngự thiện phòng làm.
Nàng ăn rất ngon lành, chưa bao giờ nàng nghĩ bánh bao bình thường cũng dễ ăn như vậy.
Tử Y không nuốt nổi, hắn vụng trộm quay mặt đi không để nàng nhìn thấy vành mắt hơi đỏ. Nàng đang bệnh liệt giường mà đột nhiên khoẻ lại, hắn biết… đó là hồi quang phản chiếu, hắn thật sự không thể giành nàng từ tay tử thần.
- Thanh Vân, ngươi đến Bình Nam vương phủ, chuyển lời tới Tiêu Phàm ta đợi hắn ở vườn hoa phía đông thành. Nói với hắn đây là lần cuối cùng. –Nàng điềm nhiên uống bát trà nóng, trà rõ ràng rất dở nhưng nàng vẫn uống hết một nửa.
Tử Y không hỏi thêm gì, nhanh chóng rời đi. Tế Tuyết hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí lành lạnh buổi sớm. Mùi bánh bao, cháo quẩy, nước trà. Tiếng bước chân đi lại trên đường, tiếng nói chuyện ồn ào,… tất cả đều là âm thanh của cuộc sống.
Vườn hoa phía đông thành vẫn bao trùm trong tuyết, nhưng lại điểm thêm rất nhiều sắc đỏ. Tế Tuyết từng đến nơi này vài lần, cả kinh thành chỉ duy nhất khu vườn này có loài mai đỏ quý hiếm. Cho dù tiết trời giá lạnh vẫn bung nở rực rỡ, sắc đỏ e lệ ấy tựa như gương mặt của tân nương, đẹp đến nao lòng.
Mỗi bước đi của nàng đều để lại những dấu chân trên lớp tuyết, nàng tới gần một cây mai đang nở hoa, vươn tay định bẻ một cành mai rồi lại lưỡng lự.
Hoa ở phương bắc rất khó nở, vì thế mà nàng thường luyến tiếc không muốn hái chúng, thói quen này vẫn giữ tới tận bây giờ.
Trước đây khi còn nhỏ, nàng và Diệc Hàn cùng theo Tô sư phụ học bài. Nàng ghét nhất là học thơ, chẳng hiểu sao thơ phú nàng nghe tai trái liền ra tai phải, không biết đã bị phạt chép bài bao nhiêu lần.
Vào một buổi sáng, hoa hải đường rụng rải rác trong vườn, Diệc Hàn tức cảnh sinh tình đọc một bài thơ. Bài thơ ấy rất bình thường, chẳng thể coi là kiệt tác gì nhưng nàng lại rất thích.
Đêm qua hải đường mưa lần đầu
Mấy đoá mơn mởn dịu dàng muốn nói
Giai nhân sáng sớm ra khỏi lan phòng
Trở lại trước gương so hồng trang
Hỏi chàng hoa đẹp hay thiếp đẹp
Chàng bảo hoa yểu điệu hơn nhiều
Giai nhân nghe nói sinh hờn dỗi
Không tin hoa chết đẹp hơn người
Đem hoa vò nát ném trước chàng
Mời chàng đêm nay bầu bạn ngủ với hoa
( Đề mục nhặt hoa mỉm cười vẽ tranh –Đường Bá Hổ)
Nàng ngồi bên gốc một cây mai, ngẩng đầu nhìn những cành hoa đan xen đung đưa trong gió.
Tuyết lạnh làm nàng khẽ run rẩy, nhưng cái cảm giác mềm mềm xốp xốp này nàng rất thích, nó khiến nàng nhớ đến những ngày còn nhỏ ở phương bắc, khi ấy nàng chưa gặp Tiêu Phàm, chưa gặp Diệc Hàn, nàng chỉ là một đứa trẻ lúc nào cũng giữ vẻ mặt cau có.
Những gì Tiêu Phàm muốn nàng nhất định sẽ cho hắn. Giờ này mọi việc đã an bài xong xuôi, sau hôm nay nàng và hắn sẽ không gặp lại nữa. Nàng không hận hắn, kết cục này là tự nàng lựa chọn, năm ấy ở Lệ Châu nàng đã quyết định đánh cuộc một lần, đem trái tim giao cho hắn. Tiếc là nàng không may mắn trong mấy cuộc đỏ đen kiểu này, đã thua đến trắng tay.
Cả người nàng đột nhiên bị bế lên, gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Phàm ở rất gần. Hắn ôm nàng trong ngực, đi từng bước về phía một chiếc đình nhỏ gần đấy.
- Đã nhẹ hơn trước rất nhiều! –Hắn mở miệng nói một câu không đầu không đuôi.
Trong đình có một bộ bàn ghế bằng đá, Tiêu Phàm một tay ôm Tế Tuyết, tay còn lại cởi áo khoác lót lên ghế rồi mới đặt nàng ngồi xuống.
Nàng quàng tay quanh cổ hắn, cố ý không buông, giằng co qua lại một lúc. Bên tai nàng vang lên tiếng thở dài của hắn, rốt cục hắn chịu thua, để mặc nàng ngồi trên đùi mình.
- Thật ra nàng muốn gì?
- Theo chàng thì ta muốn gì?
Hắn cau mày, giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
- Tế Tuyết, ta mệt rồi, trò chơi của nàng ta không theo nổi nữa! Mục đích thật sự của nàng là gì?
Nàng không trả lời, đôi mắt bạc chăm chú quan sát hắn.
Tại sao lúc trước khi hắn lần đầu xuất hiện nàng lại có chút không ưa hắn nhỉ? Chắc là vì nàng cũng bị hắn thu hút, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại liền thấy hắn cùng đám cung nữ ngả ngớn trêu đùa cho nên ngay lập tức nàng coi hắn là tên trăng hoa không nên động tới.
Nàng rõ ràng đã thích hắn từ khi ấy, chỉ là mất một thời gian mới nhận ra. Chưa bao giờ nàng coi tình cảm của bọn họ như một trò chơi, chính nàng mới là người quá thật lòng tới mức trở thành một con rối.
- Chàng theo ta một ngày, qua đêm nay chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn, không bao giờ dây dưa nữa.
Nàng bình tĩnh nói, từng chữ một nhẹ nhàng như gió nhưng lại khiến Tiêu Phàm chấn động. Bàn tay hắn xiết chặt vai nàng đến phát đau.
Hai người ngồi trong đình một lúc lâu, im lặng ngắm những đoá hoa mai đỏ rực rỡ. Tế Tuyết thoải mái tựa đầu vào ngực Tiêu Phàm, lắng nghe nhịp đập của trái tim hắn.
Nếu cứ thế này mà chết cũng tốt, nàng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo thê lương. Nhưng mà nàng cũng có tôn nghiêm của bản thân, nàng sẽ không chết trước mắt hắn. Cho dù phải chết nàng cũng không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình.
Nàng chủ động đứng dậy kéo hắn đi dạo.
Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nàng về kinh đã lâu nhưng rất ít khi ra ngoài dạo chơi. Tiêu Phàm từng nói muốn cùng nàng đi Tây Đình ngắm hồ sen, cho dù lúc ấy hắn có thật lòng muốn đi hay không thì bây giờ nàng cũng muốn tới đó cùng hắn.
Khi nàng và hắn đến đấy thì mới biết có một đại phú thương đã mua lại cả hồ sen, nghe nói họ định xây một tửu lâu nên khu vực quanh hồ đã bị xây tường bao quanh.
Tế Tuyết nhìn bức tường cao vững chắc liền thở dài, ngay cả bình thường nàng còn không đủ sức trèo qua. Tiêu Phàm ngược lại chẳng hề bận tâm, hắn dắt nàng đi đến cổng vào. Mấy tên gác cổng mặt mày hung tợn lập tức chặn hai người lại.
- Các người là ai? Đây là đất của Hồ gia, người ngoài không được vào!
Tiêu Phàm không nói một lời, mất chút sức lực liền khiến cho đám gác cổng lăn lê đầy đất. Hắn thản nhiên tiếp tục đi về phía hồ sen.
Nàng có chút kinh ngạc, bản tính coi trời bằng vung của Tiêu Phàm nàng đã được lĩnh giáo nhưng trước đây hắn không cư xử thô bạo như vậy, chí ít… cũng nói vài câu chào hỏi rồi mới đánh người.
Mặc dù cả hắn và nàng đều cố chấp muốn tới Tây Đình nhưng vào thời điểm này thì chẳng có gì để xem. Mùa đông nên đương nhiên không có cây sen nào. Mặt hồ đã đóng thành băng. Hồ gia kia vì sắp xây dựng tửu lâu nên đã phá bỏ chiếc đình cùng cầu đá bắc ra hồ Tây Đình làm khung cảnh trở nên điêu tàn lạnh lẽo.
Có một số thứ nếu bỏ lỡ thì không thể nào quay lại, cuối cùng chỉ còn chút nuối tiếc muộn màng.
- Chúng ta đi thôi! –Nàng nhẹ giọng bảo hắn.
Không thể xem cảnh ở hồ Tây Đình thì còn những nơi khác. Nhưng vào thời điểm tuyết vẫn phủ khắp nơi thì cảnh vật luôn chìm trong sắc thái ảm đạm. Tế Tuyết vô tình nhìn thấy một ngôi chùa nhỏ, nàng không suy nghĩ nhiều, quyết định cùng Tiêu Phàm vào chùa thắp hương.
Tiêu Phàm nhướn mày hỏi nàng:
- Ta cứ nghĩ nàng không tin thần phật chứ?
- Ta không tin thần phật có thể cứu vớt ta.
Nhưng ta hy vọng thần phật có thể cứu vớt chàng.
Nàng quỳ trước bàn thờ phật, nhìn khói hương lượn lờ và dáng vẻ Phật tổ từ bi. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng thắp hương cầu nguyện, cũng là lần đầu tiên thành tâm như thế.
Nàng cầu xin thần phật che chở cho Tiêu Phàm, để hắn cả đời bình an. Cũng cầu xin cho kiếp sau… nàng và hắn không bao giờ gặp lại.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Tiêu Phàm và Tế Tuyết đã đi rất nhiều chỗ trong kinh thành, còn vào ăn thử ở những nhà hàng nổi tiếng nhất.
- Khách quan, món cá hấp bầu này của quán tiểu nhân là nổi tiếng nhất kinh thành đấy, mời hai vị nếm thử! –Tiểu nhị ra sức giới thiệu thực đơn cho hai người.
Tiêu Phàm thuận miệng hỏi:
- Đây là món nổi tiếng nhất của các ngươi?
- À, thực ra thì món Tinh Diệu lâu làm ngon nhất là canh chua ngó sen nấu tôm, nhưng bây giờ là mùa đông, không có ngó sen nên không nấu được. Đợi tới mùa hè hai vị tới đây nhất định sẽ được nếm, phải nói món ăn đó đầu bếp ở quán tiểu nhân làm ngon vô cùng, uống bát thứ nhất sẽ muốn uống bát thứ hai, uống bát thứ hai sẽ muốn uống bát thứ ba, uống bát thứ ba sẽ…
Dáng vẻ ba hoa đến quên cả trời đất của tiểu nhị làm Tế Tuyết không nhịn được cười. Tiêu Phàm xoa xoa trán, phẩy tay xua hắn đi.
- Được rồi được rồi, có gì ngon thì mang lên, khỏi cần giới thiệu nữa!
Tế Tuyết nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay đã là ngày cuối nàng ở cạnh Tiêu Phàm, muốn mùa hè sang năm cùng hắn tới đây ăn canh chua ngó sen cũng không thể.
Quả nhiên ở điểm tận cùng của sinh mệnh người ta mới nhận ra có rất nhiều việc chưa làm. Nếu nàng không sinh ra trong hoàng thất, nếu hắn không phải con trai của Trầm Quân… liệu bọn họ có đi đến bước đường này không?
Nhưng nếu nàng không phải Thất vương gia, hắn không phải thế tử Tế Duyệt, bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau. Hoặc nếu có thì cũng chỉ là hai người xa lạ.
Một người quan trọng như thế trong sinh mệnh của mình, cuối cùng có nên gặp hay không?
Mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống một màu tối đen, bầu trời không trăng sao, kinh thành chìm trong ánh đèn rực rỡ. Tế Tuyết nhìn những ngôi nhà nhỏ sáng đèn thì trong lòng hơi trống trải.
Ai cũng có nơi để về, còn nàng thì sao? Có ai đang đợi nàng hay không?
Nỗi cô đơn tựa như làn nước lạnh lẽo tràn ra khắp xương tuỷ khiến nàng bất giác run rẩy.
- Tiêu Phàm, chàng yêu Phương Quân Di không?
Bước chân của Tiêu Phàm hơi chậm lại, hắn không trả lời mà cố ý lảng sang chuyện khác.
- Nàng muốn đi đâu nữa? Đêm tối cũng không thể ở ngoài đường được!
Tế Tuyết không dồn ép hắn, chỉ cười nhẹ cho qua. Người hắn yêu là ai thì có gì quan trọng, dẫu sao cũng không phải nàng.
- Ta muốn ngắm bình minh.
- Vậy chúng ta đến lầu Hồng Nhật!
Lầu Hồng Nhật nằm trơ trọi trên một ngọn núi đá bên ngoài thành. Tế Tuyết không ngại đường khó đi, nàng nương theo ánh sáng từ chiếc đèn lồng mà hướng về phía trước. Tiêu Phàm ngược lại không cho nàng đi nhanh, hắn vượt lên trước nàng.
Tay nàng bị hắn nắm chặt, dường như sợ lạc mất. Hắn bước đi rất chậm, nàng có chút nghi ngờ hắn đang cố tình kéo dài thời gian. Khi hai người lên đến đỉnh núi thì trời đã rất khuya.
Lầu Hồng Nhật –Tế Tuyết không biết đã bao nhiêu lần nghe đến nó.
Sách sử kể rằng vào năm Bảo Thuỵ thứ mười ba, Văn Xương công chúa –nữ nhi thứ tám của Bảo Thái Đế là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vì nàng muốn ngày nào cũng được ngắm mặt trời mọc nên đã nói chỉ cần ai xây được toà lầu ở nơi ngắm bình minh đẹp nhất nàng sẽ chọn người đó làm phò mã.
Khi đó rất ít người biết ngọn núi này, hơn nữa cho dù biết thì xây dựng một toà lầu ở đây cũng vô cùng khó khăn, địa hình hiểm trở, vận chuyển vật liệu hết sức nguy hiểm, người có thể làm được nhất định không chỉ có tài mà còn phải là phú khả địch quốc.
Năm Bảo Thuỵ thứ mười sáu, Bảo Thái Đế quyết định gả Văn Xương công chúa cho Hạ tướng quân –người vừa thắng trận ở biên cương, tiêu diệt năm vạn quân tinh nhuệ Yên quốc. Không ngờ thánh chỉ vừa tuyên thì một nam tử thần bí xuất hiện. Người đó đã xây dựng lầu Hồng Nhật trên đỉnh núi này, chính là nơi ngắm bình minh đẹp nhất.
Yêu cầu của Văn Xương công chúa đã có người thực hiện, lời hứa ba năm trước không thể coi như gió thoảng mây bay. Ban đầu Bảo Thái Đế muốn Văn Xương trước đông đảo mọi người tuyên bố rằng nàng thấy cảnh mặt trời mọc ở đây không đẹp, dù sao thì nàng là người quyết định chuyện này, nếu nàng nói không đẹp người kia cũng không thể ép buộc nàng lấy hắn.
Không ngờ toà lầu Hồng Nhật cùng khung cảnh tuyệt đẹp khi bình minh đã khiến Văn Xương rung động, làm trái ý chỉ phụ hoàng. Năm Bảo Thuỵ thứ mười bảy, Văn Xương công chúa trở thành thê tử của Liễu công tử Liễu Lam.
Bảo Thái Đế ban đầu vô cùng tức giận, nhưng khi tự mình tiếp xúc với Liễu Lam thì không khỏi kinh ngạc. Cho dù không có toà lầu Hồng Nhật kia thì chỉ với dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, như trúc như lan của Liễu Lam cũng đủ khiến Văn Xương công chúa say đắm. Hơn thế, phò mã Liễu Lam xuất thân là con nhà phú thương nhưng văn thao võ lược, tài năng hơn người, dần dần trở thành người được Bảo Thái Đế vô cùng tín nhiệm.
Năm Bảo Thuỵ thứ hai mươi tư, Tế gia ở đông bắc làm phản. Quân đội của họ không những được huấn luyện quy củ mà số lượng cũng rất lớn, gần ngang ngửa với quân triều đình. Lúc trọng yếu nhất, Hạ tướng quân vì mối hận năm xưa đã quy hàng Tế gia khiến triều đình tổn thất nặng nề. Chỉ trong vòng bốn năm, quân triều đình càng đánh càng bại, dần dần ngay cả kinh thành cũng không giữ được.
Khi quân đội Tế gia bao vây kinh thành, binh lính và quần thần đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Liễu phò mã đứng trong hàng ngũ kẻ địch, còn mặc áo giáp tướng lĩnh.
Văn Xương công chúa lúc ấy mới biết trượng phu đầu gối tay ấp bấy lâu tên thật là Tế Kiệt, con trai thứ ba của Tế gia.
Kinh thành thất thủ, Bảo Thái Đế bị giết, Văn Xương công chúa từ lầu Hồng Nhật gieo mình xuống vực sâu.
Lầu Hồng Nhật –mộng tưởng tình yêu một đời của Văn Xương công chúa đã trở thành nỗi đau đớn nhục nhã cuối đời nàng.
Hơn hai trăm năm qua rất ít người lui tới nơi này nhưng theo di nguyện cuối cùng của Chính Hoà vương Tế Kiệt, hoàng thất hàng năm vẫn cho người tu bổ lầu Hồng Nhật, cố gắng duy trì dáng vẻ mỹ lệ của nó.
Lầu Hồng Nhật có ba tầng, đứng ở tầng thứ ba nhìn ra xung quanh khung cảnh rất đẹp.Vì không có người canh gác nên Tế Tuyết và Tiêu Phàm dễ dàng vào bên trong. Trải qua khoảng thời gian dài nên nhiều chi tiết điêu khắc bên trong đã hư hỏng, dù tu bổ cũng không được như ban đầu, hơn nữa phần lớn vật liệu xây dựng là gỗ, e rằng cũng chẳng còn giữ được bao nhiêu năm nữa.
Tế Tuyết chăm chú nhìn về phía đông, đợi chờ mặt trời mọc. Tiêu Phàm đứng bên cạnh trầm mặc không lên tiếng.
Hai người cứ đứng như thế rất lâu. Nàng chủ động nắm lấy tay hắn, cảm nhận được những ngón tay đầy vết chai xiết chặt bàn tay mảnh dẻ của nàng.
Nàng định hỏi hắn có từng yêu nàng dù chỉ một chút không nhưng lại không thốt ra thành lời. Sáu năm, yêu và hận, tương phùng rồi lại phân ly, không ngờ đến thời khắc thật sự chia cắt lại chỉ có thể im lặng.
Mặt trời dần nhô lên phía xa giống như chiếc đèn lồng khổng lồ, ánh sáng hồng hồng phủ lên khắp đất trời, không chói chang như lúc trưa, lại không có vẻ thê lương như chiều tà. Khung cảnh mỹ lệ đến mức cả Tiêu Phàm và Tế Tuyết đều ngẩn người nhìn ngắm.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, có lẽ cả ngày hôm qua hoạt động quá nhiều đã khiến nàng mệt mỏi, hoặc là… ngọn đèn sinh mệnh đã cạn dầu.
- Chàng đi đi, sau này ta sẽ không bao giờ gặp chàng nữa!
Tay nàng bị hắn xiết mạnh đến nỗi nàng cảm thấy chỉ thiếu chút nữa xương cốt cũng nát vụn. Đau đớn truyền từ tay làm nàng nhăn mày, nhưng khi hắn buông tay nàng ra thì cảm giác lạnh lẽo lại khiến nàng hoảng sợ.
Tiêu Phàm quay người rời đi. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất ở cầu thang.
Lúc này một cơn choáng váng làm Tế Tuyết không đứng vững được, phải tựa mình vào bức tường rồi từ từ trượt xuống. Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, nàng nghi hoặc nhìn về phía cửa.
Một nam tử mặc áo đen từ tốn tới trước mặt nàng. Dung mạo hắn nếu không phải có vết sẹo vắt ngang mặt thì cũng có thể coi là tuấn tú. Hắn cung kính cúi đầu, hai tay nâng một chiếc hộp dài.
- Thất gia, tại hạ nhận uỷ thác của cố nhân gửi thứ này cho Thất gia.
Tế Tuyết âm thầm đánh giá hắn. Nàng chưa từng gặp người này, hắn gọi nàng là Thất gia cũng có nghĩa là đã biết thân phận nàng.
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Liêu Du.
Liêu Du? Cái tên này hình như nàng đã nghe ở đâu đó nhưng tạm thời chưa nhớ ra. Cố nhân mà hắn nhắc đến rốt cục là ai, muốn gì ở nàng chứ?
Mà thôi, họ tính toán thế nào cũng sai rồi, nàng đã sắp chết, muốn tính kế nàng cũng chẳng ích gì.
- Ta không nhận, ngươi mang về cho chủ nhân của ngươi đi!
Liêu Du dường như đã đoán trước nàng sẽ phản ứng như vậy, hắn bình tĩnh nói:
- Người dặn tại hạ mang thứ này đến cho Thất gia đã qua đời lâu rồi.
Nàng nghi hoặc nhìn hắn, đã chết rồi sao?
- Người ấy nói tại hạ nhất định phải đợi ở chân núi nơi chôn cất người ấy, nếu Thất gia tới đó thì cũng có nghĩa là đã đến lúc giao vật này cho Thất gia.
Chân núi, ngôi mộ, cố nhân.
Liêu Du, nàng đã từng nghe cái tên này, Kiếm Ma Liêu Du, thuộc hạ của Diệc Hàn.
Nàng cầm chiếc hộp trong tay Liêu Du, sững sờ giây lát.
- Ngươi… là người của Ngũ huynh?
Hắn cung kính cúi đầu:
- Việc đã hoàn tất, tại hạ xin cáo lui!
Tế Tuyết định gọi hắn lại nhưng cả người dường như kiệt sức, không thốt nên lời, mà Liêu Du thì biến mất nhanh như một cơn gió.
Bàn tay nàng run run, cố sức lắm mới mở được chiếc hộp của Diệc Hàn, nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối, nàng thật sự chưa bao giờ hiểu hắn. Hắn vì sao lại đưa vật này cho nàng?
Nàng bây giờ không phải chỉ là sức khoẻ bạc nhược mà linh hồn cũng đã tan rã rồi. Thứ này… cứ để cho Tử Y tuỳ ý quyết định đi.
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào lầu Hồng Nhật, rõ ràng rất nhẹ nhưng nàng lại thấy vô cùng chói mắt.
Nàng mệt mỏi khép mắt lại, cảm thấy không gian yên tĩnh thế này cũng rất dễ chịu. Đầu óc trở nên mơ hồ, nàng không hiểu sao lại bất chợt nhớ tới hai câu thơ:
Hầu môn nhất nhập thâm tự hải
Tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân
( Vào cửa vương hầu sâu tựa bể
Tiêu lang đành hoá khách qua đường )
Nàng khẽ mỉm cười, giọt lệ trong suốt lăn ra từ khoé mắt, từ nay… hắn và nàng thật sự đã không còn liên quan gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT