Hồng đậu mọc ở nước nam, có chăng là chuyện quá đỗi xa vời

Tương tư có là gì, từ lâu đã chẳng có ai bận lòng đến

Ta say đổ còn thành đô không ngủ, khắp nơi rực sáng ánh đèn

Tình trong chất chứa rượu tràn ly

Muốn lãng quên thơ xưa của cổ nhân

Tương tư là nỗi tủi nhục không đáng nhắc

Giữ lấy sợ người đời cười chê, sợ bị nhìn thấu tỏ

Xuân đã đến đậu hồng lại chín, duy chẳng thấy người đến hái

Khói sóng bay biến cùng với gió, chân tình phôi phai

( Tương tư )

Tế Tuyết nhận được tin Tế Ly qua đời vào cuối mùa thu, chỉ cách ít ngày nữa là mừng thọ Lý hoàng hậu, nghe nói Lý hoàng hậu vì chuyện này gần như đã phát điên, toàn bộ thê thiếp của Tế Ly đều bị bà ta ra lệnh chôn sống.

Trước khi Tế Ly chết nửa tháng, Tế Tuyết đã sai người tới đón Tú Châu đi nhưng cô ấy kiên quyết từ chối.

- Người của ta trong phủ Nhị hoàng tử báo lại rằng hôm ấy Tú Châu cô nương đi từ phòng Nhị hoàng tử ra một đoạn thì ho ra máu rồi tắt thở, có lẽ là cô ấy… tự sát.

Tế Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ trong tay, cổ họng hơi nghẹn lại.

- Nhị hoàng tử chết thế nào?

Thuỷ dường như có chút khiếp sợ, lông mày hơi nhíu lại, tình cảnh ngày đó hắn không tận mắt chứng kiến nhưng nếu đúng như những gì hắn nghe được thì Tế Ly đúng là rất điên cuồng.

- Sau khi Tú Châu đi ra ngài ấy cố đuổi theo. Nghe nói Nhị điện hạ đã nhiều ngày bệnh liệt giường, hai chân hình như không đi được nữa, vậy nên ngài ấy lết thân mình trên mặt đất… Những người hầu khác tới gần muốn giúp đều bị ngài ấy đuổi đi. –Nói tới đây Thuỷ hơi dừng lại. –Ngài ấy tự mình lết tới chỗ xác Tú Châu, còn nói gì đó rằng yêu cô ấy, bảo muốn cho cô ấy xem trái tim mình…

Những lời tiếp theo của Thuỷ khiến bàn tay Tế Tuyết hơi run lên.

Tế Ly dùng dao rạch ngực mình, muốn để Tú Châu nhìn rõ trái tim hắn, muốn cô ấy tin những lời hứa hẹn của hắn là thật.

Máu tươi nhuộm đỏ quần áo hai người họ. Hắn chết ngay bên cạnh Tú Châu.

- Được rồi, ngươi ra ngoài đi! –Tế Tuyết khó khăn lên tiếng.

Tú Châu, đây có phải kết cục mà ngươi mong muốn không?

Chiếc hộp gỗ này là đồ Tú Châu nhờ nàng giữ. Cô ấy nói nếu mình không trở về thì xin nàng hãy giao nó cho Triển Vân.

Bên trong là chiếc khăn tay bọc một nắm đậu hồng.

Ngày ấy, nàng vì thỉnh cầu của Triển Vân mà tỏ ý giữ Tú Châu lại. Tú Châu quỳ xuống dập đầu trước nàng, đôi mắt phủ một tầng hơi nước.

- Vương gia, được Triển tổng quản để tâm là phúc tu ba kiếp của nô tỳ. Nhưng tấm thân này của nô tỳ đã dơ bẩn từ lâu, nô tỳ không xứng với ngài ấy.

- Hắn không bận tâm quá khứ của ngươi.

- Là nô tỳ bận tâm, ngài ấy rất chung tình, nếu đã cưới nô tỳ thì sẽ không có nữ nhân khác. Vương gia… nô tỳ đã sảy thai hai lần, sau này không còn sinh con được nữa. Vương gia nhẫn tâm nhìn Triển gia tuyệt tự sao? Kiếp này nô tỳ và Triển tổng quản hữu duyên vô phận, nếu còn kiếp sau… cho dù chỉ làm a hoàn bưng trà giặt áo cho ngài ấy nô tỳ cũng cam lòng.

Lần đầu tiên trong mấy năm qua nàng nhìn thấy Tú Châu rơi lệ. Nàng biết cô ấy đã động tâm với Triển Vân.

Thật ra cô ấy không thể sinh con cũng chẳng sao, chỉ cần Triển Vân muốn cô ấy là được. Kiếp sau, ai biết được có kiếp sau hay không?

Tú Châu đã có cơ hội để lựa chọn, nếu cô ấy quên Tế Ly, cùng Triển Vân sống tiếp quãng đời còn lại thì ít nhất cô ấy cũng có những ngày hạnh phúc. Nhưng giữa tình yêu và thù hận, cô ấy lại lựa chọn cái thứ hai.

Có lẽ vì người ta thường nhớ đến người đã làm mình tổn thương sâu sắc hơn là người yêu mình sâu sắc. Còn giả như hai người đó là một… thì sẽ là khắc cốt ghi tâm, suốt đời suốt kiếp đều không thể quên.

Đậu hồng – tương tư, người con gái thường tặng đậu hồng cho người mình yêu. Tú Châu chết rồi, cô ấy để lại cho Triển Vân chiếc hộp này thì còn ý nghĩa gì, sẽ chỉ khiến hắn thêm đau lòng.

Cuối cùng nàng vẫn gửi nó cho Triển Vân. Người chuyển đồ báo lại rằng khi mở hộp Triển Vân sững sờ một lúc lâu, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, sau đó hắn đột nhiên mỉm cười, khẽ nói: “Đến lúc này mới chịu cho ta biết câu trả lời của nàng.”

Những đoá hoa cúc dần lụi tàn, muôn vàn cánh hoa vàng rơi đầy trên lối đi giống như những mảnh nắng tan vỡ. Tế Tuyết cảm thấy sức khoẻ của mình ngày một khó đoán định, đau đớn không còn hành hạ nàng nhiều như trước, chỉ là nàng luôn thấy mệt mỏi, hễ ngủ là ngủ rất lâu, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ ngủ luôn, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Sông nước nghìn thu trăng cũng nghìn thu

Mà tình lại qua đi nhanh thế

Sông nước nghìn thu trăng cũng nghìn thu

Mà mộng lại trôi đi nhanh thế

Chỉ vì vầng trăng nghìn thu đó, mà tim ta thổn thức đêm ngày

Chỉ vì vầng trăng nghìn thu đó, mà trên đời có sinh tử biệt ly

Ngón tay nàng dạo trên dây đàn, thanh âm da diết thấm vào lòng người khiến người ta không kìm được say mê. Cây Hoa Âm của mẫu phi quả thật là cây đàn hiếm có, nghe nói bà mang nó từ Châu gia vào Hoàng cung, không rõ nguồn gốc của cây đàn này từ đâu.

Tử Y đứng trầm mặc bên cạnh Tế Tuyết, bỗng nhiên hắn giữ lấy tay nàng khiến bản nhạc bị đứt đoạn.

- Đừng chơi nữa, nàng đã chơi suốt một canh giờ rồi, cứ tiếp tục ngón tay sẽ bị thương đấy.

Tế Tuyết nhìn vào gương mặt tuấn tú của Tử Y, hơi cười.

- Không sao, ta hôm nay có hứng.

Hắn vẫn không buông tay nàng, giọng nói trầm xuống:

- Có hứng hay muốn hành hạ bản thân để thấy bớt cảm giác tội lỗi?

Một câu này của hắn khiến không khí trong phòng như đông lại. Đôi mắt xám của nàng dần tối đi, nàng lạnh lùng gạt tay hắn.

- Nàng hối hận rồi sao? Hối hận đã ra tay với Nhị hoàng tử, khiến hắn chết thê thảm còn liên luỵ cả Tú Châu.

Tế Tuyết cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Nàng trăm phương ngàn kế muốn giết Tế Ly, muốn hắn đền mạng cho Triển Bằng và phụ hoàng, mà Tú Châu vừa hay lại là quân cờ thích hợp. Nhưng khi cả hai người họ đều đã chết nàng lại thấy hoang mang. Nàng có sai không?

Không, sai đúng chẳng có gì quan trọng nữa. Con đường này đã đi rồi thì không thể quay đầu được.

- Sống với loài sói chỉ có hai kết cục, một là bị chúng ăn thịt, hai là bị chúng đồng hoá. Ta không muốn bị ăn thịt thì đương nhiên phải thành sói. Một kẻ lòng lang dạ sói như ta sao có thể hối hận được. –Nàng thản nhiên đáp lời hắn.

Tử Y nhíu mày, không rõ hắn nghĩ gì, qua một lúc liền bỏ đi.

Bữa tối hôm ấy trên bàn ăn toàn là thịt thú rừng. Tế Tuyết nhìn đủ các loại thịt mà hoa hết cả mắt, đầu bếp có phải bị chứng cuồng săn bắn không?

Tử Y ngược lại vô cùng trấn định nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tế Tuyết, hắn còn cười đến là vui vẻ. Nàng bị nụ cười yêu nghiệt của hắn làm lạnh cả sống lưng, sau đó tự nhủ thầm chắc chắn là hắn giở trò, không thì sao bàn cơm đột nhiên lại thành đại tiệc thú rừng thế này.

- Ngươi không có gì muốn nói với ta à? –Tế Tuyết nhíu mi hỏi hắn. –Tất cả đều là thịt thú rừng, một cọng rau cũng không có.

- Sói thì ăn thịt thú rừng là đương nhiên, ta chẳng thấy có con sói nào ăn rau xào cả. –Tử Y thản nhiên trả lời.

Nàng nhất thời không có gì để phản bác. Trong lòng ngậm ngủi tự nhủ người xưa dạy thật không sai, nhờn chó con chó con liếm mặt. Tử Y bây giờ coi nàng chẳng ra gì nữa. Trước mặt người khác hắn vẫn gọi nàng là vương gia nhưng khi chỉ có hai người thì hắn không kiêng nể nàng chút nào, đây rõ ràng là hắn cố ý chỉnh nàng.

Sự thay đổi thái độ của hắn có lẽ bắt đầu từ cái đêm trung thu đó. Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau nàng thấy mình vẫn nằm trong ngực Tử Y, còn hắn thì chăm chú nhìn nàng, thần sắc rất phức tạp.

Lẽ dĩ nhiên nàng thích hắn coi nàng như người thân, không thích dáng vẻ cúi đầu xa cách của hắn. Nhưng ai mà ngờ được hắn lại là con hổ đội lốt mèo, bây giờ hắn toàn hung hăng bắt nạt nàng, thật là sai lầm một lần, ôm hận ngàn thu.

Tử Y bắt mạch cho Tế Tuyết, hàng mày ban đầu hơi nhăn lại dần giãn ra. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Tình trạng của nàng đã tốt hơn rồi, xem ra loại thuốc mới này đã có tác dụng.

Thời gian gần đây chuyện ăn ngủ của nàng đúng là có tiến triển tốt, chỉ có điều Tế Tuyết không cho rằng đó là nhờ dùng thuốc. Lệ quỷ là thứ chất độc ngay cả thần dược của Dược vương cũng vô tác dụng thì những bài thuốc thông thường sao có thể ảnh hưởng gì được.

Nàng im lặng nhìn ra khung cửa sổ, nếu sau này nàng không chết, vậy căn nhà ở Lệ Châu và những gì nàng chuẩn bị trước kia hẳn sẽ có ích. Ngai vàng vốn không phải là thứ nàng ham muốn, mai danh ẩn tích, sống cuộc đời bình thường đã từng là mong mỏi của nàng.

Trước đây nàng vì Tiêu Phàm, còn bây giờ nàng vì chính mình. Bày mưu tính kế, ta giết ngươi, ngươi giết ta… cuộc sống như thế thật sự quá mệt mỏi.

Sau cái chết của Tế Ly, quân đội đông nam như rắn mất đầu, vô cùng hoảng loạn. Phương Thiếu Lăng tiếp tục chinh chiến ở tây nam, việc dẫn quân đi đông nam do Mộc Thiệu Đình lo liệu.

Mộc Thiệu Đình cũng chính là Mộc trong Ngũ tinh. Nàng để hắn vào quân đội ngoài lí do hắn có tài thì nàng muốn lưu lại một đường lui cho mình và những người ở Hàn Băng cung.

Nàng không tin Phương Thiếu Lăng, ai dám chắc hắn sẽ không trở mặt? Người càng nắm nhiều quyền lực thì càng đa nghi, nàng chỉ sợ rằng ngay cả những người đang ở bên cạnh nàng hắn cũng không bỏ qua. Triển Vân, Tử Y,… bọn họ rất có thể sẽ thành cái gai trong mắt hắn.

Chỉ cần Mộc Thiệu Đình nắm binh quyền trong tay, phân tán bớt sức mạnh của Phương Thiếu Lăng, ít nhất hắn sẽ không dám manh động.

Mùa đông năm Nguyên Phong thứ tư, Tế Tuyết rời Lệ Châu tới tây nam. Tin tức ngoài mặt trận báo rằng hai thành trì cuối cùng của Tế Khắc sắp thất thủ. Nàng muốn tới đó để tận mắt chứng kiến kết cục của hắn.

Trong số các huynh đệ, Tế Khắc là kẻ giảo hoạt nhất. Năm ấy ở kinh thành hắn không dồn được nàng vào chỗ chết đều do nàng may mắn.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Nàng vừa hay là con bọ ngựa ngu ngốc, còn hắn đích thực chính là con chim sẻ đang đợi nàng. Chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn có thể loại được cả Diệc Hàn và nàng…

Ở Bạch Lộ cung hắn ra vẻ điềm đạm thanh nhã nhưng hết lần này tới lần khác dồn nàng vào chỗ hiểm, phản ứng của Diệc Hàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Thật ra chẳng cần phải suy đoán nhiều, lần đó Diệc Hàn mất mạng, nàng mang tiếng xấu, Tế Ly bị hiềm nghi, người duy nhất làm ngư ông đắc lợi chỉ có hắn.

Đối với kẻ thâm sâu như hắn nàng không đơn giản chỉ có căm ghét, thực chất cũng có vài phần tán thưởng. Tế Khắc chỉ hơn nàng hai tuổi, mẫu thân hắn cũng không phải nhân vật có địa vị hay tiếng tăm gì, xét về tâm kế tuyệt đối không so được với Lãnh Tố Yên và Lý hoàng hậu. Nhưng hắn ngay từ nhỏ đã thông minh hơn người, năm ấy hắn mới mười tuổi mà đã biết cài Mã Dũng làm nội gián bên cạnh nàng. Một đứa trẻ lại có thể toan tính tới mức đó đúng là rất đáng kinh ngạc.

Chín năm, Mã Dũng ở cạnh nàng thậm chí còn nhiều hơn phụ hoàng nàng, đôi lúc nàng đã thầm tưởng tượng ra dáng vẻ của phụ hoàng qua hình ảnh của hắn.

Cây trâm mà Mã Dũng luôn mang theo bên mình nàng tặng hắn khi nàng học cưỡi ngựa thành công. Thật ra khi ấy nàng còn nhỏ, chẳng bận tâm gì nhiều, mẫu phi liền nhắc nhở nàng, nói nàng nên tặng gì đó cho hắn để tỏ thành ý, dù sao dạy được con sâu lười ương bướng như nàng cưỡi ngựa không phải việc đơn giản.

Nàng nghe xong liền rút luôn cây trâm cài tóc bằng ngọc quý mới dùng ra tặng hắn, mẫu phi cau mày nói nàng tuỳ tiện nhưng Mã Dũng lại rất vui vẻ nhận nó.

Thực ra với hắn quà gì đều không quan trọng, dù sao quà là của nàng nhưng tâm ý là của mẫu phi, hắn chỉ cần thế là đủ rồi.

Ngày an táng mẫu phi trời đổ mưa lớn, nàng nhìn thấy Mã Dũng đứng bên ngoài hang đá rất lâu, khi hắn trở về khuôn mặt ướt đẫm nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

Đêm ở trong thiên lao hắn tự sát để bảo vệ nàng, cũng là bảo vệ bí mật về Tế Khắc.

Những người bên cạnh nàng, lần lượt từng người một đều rời khỏi cuộc sống của nàng.

———————————————

Hành trình tới tây nam rất thuận lợi, chỉ cần qua một cánh rừng nữa, đi thêm hai trăm dặm là tới doanh trại của Phương Thiếu Lăng.

Khu rừng rậm âm u khiến con người mất đi cảm giác an toàn. Cây cối dày đặc chen chúc nhau, từng tầng lá ken đầy trên đầu tạo thành một lớp che chắn ánh mặt trời, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt qua lá cây chiếu xuống mặt đất.

Tất cả mọi người đều di chuyển rất thận trọng. Một cơn gió lạnh lướt qua mang theo mùi tanh của máu.

Tế Tuyết nghe thấy tiếng rút kiếm ở xung quanh, ai nấy đều căng thẳng. Tử Y điều khiển ngựa tới sát bên nàng.

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy. Kẻ thù chưa xuất hiện nhưng mùi máu tanh ngày càng nồng. Cây cối bị gãy đổ chồng chất lên nhau.

Khung cảnh trước mắt làm tất cả đều kinh hãi. Vô số thi thể nằm la liệt trên mặt đất, hầu hết đều đã nát bấy không thành hình, những cánh tay, cẳng chân rải rác khắp nơi.

Một giọt chất lỏng đỏ tươi rơi xuống tay Tế Tuyết, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt máu me be bét đang nhìn nàng tươi cười, còn đong đưa qua lại, hai hốc mắt trống rỗng đen ngòm.

Cánh tay rơi từ trên không trung xuống, đập ngay vào đầu ngựa. Con ngựa bị giật mình liền lồng lên, Tử Y vội vã nhảy sang ngựa của nàng, giữ chặt dây cương khống chế ngựa.

Hắn vã mồ hôi lạnh nhìn theo hướng ánh mắt nàng.

Thân hình mất tay của một nam nhân to lớn nằm vắt vẻo trên cành cây, cái đầu gần như đã đứt lìa đang đu đưa, chỉ còn dính lại chút ít vào phần cổ. Gương mặt không có mắt dính đầy máu vô cùng gớm ghiếc. Đôi môi cũng bị mất để lộ ra hàm răng bên trong, trông giống như đang cười.

Bàn tay thon dài che đi đôi mắt của Tế Tuyết, hắn nói khẽ bên tai nàng:

- Đừng sợ, hắn chết rồi không thể làm hại ngươi, còn có ta thì sẽ không có gì nguy hiểm!

Ở đây, trước thời điểm bọn họ tới chắc chắn đã xảy ra một trận chiến khủng khiếp.

Sau khi nhận được tin báo, Phương Thiếu Lăng sắp xếp để Tế Tuyết ở lại phủ đệ trong thành An Kì, hắn e rằng một màn kinh khủng trong rừng đã khiến nàng hoảng sợ, nếu để nàng ở lại doanh trại, chứng kiến chiến trận sẽ càng không tốt cho tinh thần của nàng.

Tử Y cẩn thận chuẩn bị sẵn thuốc an thần.

Tế Tuyết nhìn bát thuốc nóng, không hỏi một câu lập tức uống cạn. Nàng trùm chăn kín đầu rồi co mình lại như con tôm, cả người hơi run rẩy.

Tử Y vỗ nhẹ lên lưng nàng qua tấm chăn dày, giọng nói của hắn rất nhẹ, giống như đang dỗ dành trẻ con.

- Đừng sợ, ta ở ngay đây! Chỉ cần nàng gọi một tiếng ta sẽ tới ngay, không ai có thể làm hại nàng.

Nàng cắn chặt môi, mãi tới khi nếm được vị tanh ngọt của máu nàng mới giật mình buông lỏng hàm răng.

Tử Y không biết nàng đang sợ hãi điều gì. Lá gan của Tế Tuyết lớn đến đâu tự hắn biết rất rõ, lần này trong ánh mắt nàng lộ rõ khiếp sợ đến tột cùng, hẳn phải có điều gì đó mà hắn chưa phát hiện ra.

Giữa một khoảng không tối đen trống rỗng, Tế Tuyết hoang mang không phân biệt được là mơ hay thực. Một bóng người quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt nàng.

Tiêu Phàm mặc áo đỏ rực, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, ánh mắt u sầu nhìn nàng. Hắn hơi cười, khẽ đưa tay về phía nàng.

Tế Tuyết theo bản năng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn. Tay hắn lạnh như băng, không chút độ ấm. Hắn đột ngột kéo nàng vào ngực mình, bên tai nàng cảm thấy một luồng hơi lạnh lẽo, hắn mấp máy môi, thanh âm xa xăm đến mức nàng không dám chắc có phải hắn nói với nàng hay không. “Ta yêu nàng!”

Tế Tuyết nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng muốn hỏi hắn vừa nói gì thì kinh ngạc phát hiện ra bàn tay đặt trên áo hắn của nàng dính đầy máu đỏ, thì ra không phải hắn mặc áo đỏ, là áo trắng bị máu nhuộm thành màu đỏ thắm.

Tiêu Phàm đang đứng trước nàng chợt biến thành một đám xương trắng.

- Tiêu Phàm, Tiêu Phàm! –Nàng sợ hãi hét lên.

Tế Tuyết bừng tỉnh mộng. Nàng vẫn ở trong căn phòng lúc trước, xung quanh còn lởn vởn làn khói trắng từ lò xông.

Nàng biết chắc Tiêu Phàm đã ở đó. Không ít thi thể trên mặt đất là do hắn giết, chỉ có Hồng huyết thuỷ của hắn mới khiến thân xác nát bấy ra như vậy.

Nàng sợ, sợ rằng trong số những người chết có hắn. Khi ấy nàng sợ tới mức không dám nói một câu, cũng không dám ở lại đó, để mặc Tử Y ôm nàng rời khỏi rừng.

Hắn sẽ không sao, hắn nhất định là không sao. Nàng lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy, tự trấn an bản thân.

Mấy ngày trôi qua Tế Tuyết vẫn như người mất hồn, hoàn toàn không chú tâm vào bất kì việc gì, nàng lẳng lặng ngồi một chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn khung cảnh bên ngoài.

Nàng không dám sai người đi điều tra hay tìm kiếm, nàng sợ bọn họ sẽ trở về báo lại rằng Tiêu Phàm đã chết.

Đáp án đó trăm ngàn lần nàng đều không muốn nghe.

Bầu trời mùa đông xám xịt ảm đạm, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ có tuyết. Tế Tuyết mang theo tâm trạng u ám ngồi trong hoa viên, gương mặt vẫn là một màu trắng nhợt nhạt không chút sắc hồng.

Một con bồ câu đậu ngay dưới chân nàng. Tế Tuyết cúi đầu nhìn nó, phát hiện trên chân chim có buộc một mảnh giấy nhỏ. Đây chắc chắn không phải do người của nàng làm.

Tờ giấy chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại khiến trái tim Tế Tuyết gần như đóng băng.

“Tây Thần gặp biến, giờ tỵ hẹn ở đình Cửu Thiên. Trương Bắc Nhạn.”

Hắn thật sự đã gặp chuyện, nếu không phải tình hình rất nghiêm trọng Trương Bắc Nhạn cũng sẽ không tới tìm nàng.

Tế Tuyết run rẩy nắm chặt mảnh giấy.

Có phải hắn sắp chết không?

- Nàng sao vậy? –Tử Y không rõ đã xuất hiện từ bao giờ, hắn nheo mắt quan sát biểu hiện của nàng.

Tế Tuyết giật mình nhìn hắn, nàng lùi ra xa hắn vài bước, trả lời qua quýt:

- Không, không sao… Ta mệt, ta đi ngủ.

Nàng nói xong liền bước đi như chạy về phòng. Khi cánh cửa đã đóng lại nàng hoàn toàn kiệt sức quỳ sụp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play