Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu
Gió lạnh thổi tà áo nhẹ bay, sầu vương cánh quạt
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư
Ta giấu lòng thương nhớ bên gối, sớm nay còn vệt nước mắt thấm qua
Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau
Tiến đi dứt khoát cắt lìa, tránh một mối tơ vò khó thoát
Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ
Tình yêu đó dành cho người chỉ xin được chôn chặt trong kí ức
Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu sẽ chẳng chia tay
Cổng nặng nhà sâu hun hút, ta chỉ có thể đứng từ đây ngóng hoạ lầu tây
( Trích Tương tư thập giới )
Tháng ba năm Nguyên Phong thứ tư, Nhị hoàng tử Tế Ly dẫn theo năm vạn binh mã tấn công vùng tây nam do Lục hoàng tử Tế Khắc làm chủ. Bình Tây đại nguyên soái lại thân chinh dẫn sáu vạn quân tiến vào Thực Khâu, chính thức tuyên chiến với An Hoà Hầu.
Sở dĩ Tế Ly dám một lúc tấn công cả hai phía là vì hắn đã đạt được thoả thuận với Yên quốc, nếu hắn gặp nguy hiểm thì quân đội Yên quốc sẽ đến hỗ trợ. Sau khi hắn giành được đại nghiệp, từ nay về sau sẽ miễn cho Yên quốc cống nạp, còn lập công chúa Thái Bình –con gái thứ mười ba của Quốc chủ Yên quốc làm Hoàng hậu.
Tế Tuyết ban đầu còn lo ngại An Hoà Hầu có mưu đồ khác, nhưng khi thấy ông ta bừng bừng khí thế ra trận thì nàng chợt nhận ra mình quả thực đa tâm.
Ông ta là võ tướng, cả đời chỉ thích chiến trận, đối với ông ta mà nói kết thúc huy hoàng nhất của cuộc đời chính là da ngựa bọc thây nơi chiến trường. Cuộc sống an nhàn bao nhiêu năm nay đã khiến ông ta phát chán. An Hoà Hầu và Bình Tây đại nguyên soái lại vốn không ưa nhau, lần này có thể so tài trên chiến trường đều là ước nguyện của hai người họ.
Cuộc chiến ở Thực Khâu diễn ra liên tục một tháng bất phân thắng bại. Sau đó vì Bình Tây đại nguyên soái lợi dụng cơ hội chặt đứt đường tiếp tế lương thảo nên An Hoà Hầu buộc phải lui binh về Đồng Bình, tổn thất không nhỏ.
Tế Tuyết và Phương Thiếu Lăng cùng ngồi thưởng trà trong hoa viên, cách họ một quãng là hai nhạc công, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp. Một người thổi sáo, một người gảy đàn, nhìn khung cảnh này không ai nghĩ rằng cách đó chỉ vài vùng đang diễn ra cuộc chiến vô cùng ác liệt.
- Ngươi nói An Hoà Hầu có phải đang thất thế không? –Tế Tuyết nhàn nhã tựa người vào ghế, vẻ mặt bình thản như thể hết thảy đều không liên quan đến nàng.
Phương Thiếu Lăng khẽ liếc về cặp nam nữ đang chơi nhạc, mỉm cười.
- Hạ quan so với An Hoà Hầu chỉ là bậc hậu bối, không dám đàm luận nhiều, nhưng An Hoà Hầu hai mươi mấy năm trước có thể dùng năm vạn quân đánh bại mười vạn quân Yên quốc cũng đủ chứng tỏ ông ta không chỉ có hư danh.
Nàng im lặng, Phương Thiếu Lăng và nàng xem chừng có cùng nhận định. An Hoà Hầu chẳng qua chỉ đang bày ra một cái bẫy để dụ Bình Tây nguyên soái. Nếu con cá này cắn câu thì mẻ lưới này nhất định vô cùng giá trị, không những gây tổn thất nghiêm trọng cho Tế Ly mà còn bẻ gãy nhuệ khí quân lính của hắn.
Giữa tháng năm, khi Tế Ly và Tế Khắc vẫn đang tranh giành khu vực tây nam, một người cố thủ, một người cố công thì Tế Ly bất ngờ lâm trọng bệnh phải trở về kinh thành chữa trị, việc chỉ huy tạm thời giao cho Võ tướng quân.
Tin tức truyền ra khắp nơi rằng Tế Ly bệnh rất nặng, dù đổi qua bao nhiêu thầy thuốc cũng không có kết quả, những loại dược thảo trân quý nhất đều đã dùng nhưng sức khoẻ hắn vẫn ngày một suy yếu.
Lòng quân nao núng, Tế Khắc dễ dàng đánh lui binh lực của Võ tướng quân, giành lại Phú Thành bị mất khi trước.
Điều này khiến Tế Tuyết không hài lòng cho lắm. Nàng muốn ám hại Tế Ly nhưng càng không muốn Tế Khắc được lợi, có điều lần này quả thực tính toán thiếu chu toàn.
Dù sao nàng cũng không cần vội, sau khi loại được Tế Ly rồi nàng sẽ dốc toàn lực đối phó với Tế Khắc. Trong ba người họ hắn là kẻ âm hiểm nhất, không những mưu mô còn sống rất quy củ, không ham mê rượu ngon mỹ nữ, hàng ngày cũng không có sở thích gì đặc biệt, muốn tìm điểm yếu của hắn thực không đơn giản.
Chiến trường Đồng Bình bất ngờ đảo chiều, nhưng kết quả cuối cùng cả Tế Tuyết và Phương Thiếu Lăng đều không ngờ đến, lưỡng bại câu thương. Quân đội do Bình Tây nguyên soái chỉ huy thất bại thảm hại, Bình Tây nguyên soái võ công cái thế, lấy một địch trăm nhưng cũng không tránh được bị vây bắt. Khi ông ta rút kiếm muốn tự vẫn thì An Hoà Hầu đột nhiên đề ra điều kiện. Hai người họ cùng giao đấu trên đỉnh Lư sơn, nếu Bình Tây nguyên soái thắng thì An Hoà Hầu sẽ tình nguyện giao cả Đồng Bình và Yên Trì cho ông ta. Ngược lại Bình Tây sẽ trở thành nô lệ của An Hoà Hầu.
Đúng là một ý tưởng điên rồ. Rõ ràng đã nắm phần thắng trong tay mà còn muốn cho đối phương cơ hội đè chết mình.
Không ai biết trên đỉnh Lư sơn đã xảy ra những gì. Sau ba ngày ba đêm thì Bình Tây nguyên soái cả người đầy thương tích xuống núi. Những người chứng kiến kể lại rằng ông ta giống như cái xác không hồn, bước đi vật vờ vô định.
An Hoà Hầu mất tích, sở dĩ nói vậy vì sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng dù đã quật từng gốc cây ngọn cỏ vẫn không tìm thấy An Hoà Hầu. Về phần Bình Tây nguyên soái cũng rất kì lạ. Ông ta trở về đại bản doanh rồi thì tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày, cũng không nhắc một chữ nào về lời hứa trước đây của An Hoà Hầu.
Phương Thiếu Lăng nhanh chóng chớp thời cơ Bình Tây nguyên soái chưa đổi ý, lập tức dẫn quân trấn thủ ba vùng chiến sự. Hắn từ Phương đại nhân trở thành Phương tướng quân.
Bên trong căn phòng ấm áp, Tế Tuyết chán nản tự đánh cờ, nàng đang chờ tin tức của Thuỷ.
Phải nói rằng bản tính nàng trời sinh lạnh nhạt nhưng suy cho cùng vẫn có lòng hiếu kì, nàng rất tò mò rốt cục trên Lư sơn đã xảy ra chuyện gì. Mà Thuỷ đích thực là kẻ hóng chuyện giỏi nhất phương bắc. Sai hắn đi lấy tin thì kiểu gì cũng dài gấp đôi thời gian sai người khác, nguyên nhân cơ bản là vì hắn quá tận tâm với công việc, không những điều tra việc được giao mà ngay cả cơ hội nghe ngóng tin lề đường khác cũng không bỏ qua.
Mỗi lần hắn báo cáo nếu tâm trạng nàng tốt sẽ bảo hắn kể luôn thêm vài chuyện mà hắn nghe được. Có những lúc Tế Tuyết thật sự bội phục khả năng ngồi lê đôi mách của Thuỷ, từ những chuyện bé con con như là ông Nhất ở thôn Đông đi kỹ viện bị bà vợ chém cho hai nhát, suýt thì què chân đến những chuyện to tát như tứ vị công tử nổi tiếng nhất Lệ Châu vì một nữ nhân đã có chồng mà xích mích với nhau khiến cho thị trường buôn bán một phen náo loạn hắn đều có thể kể vanh vách.
Có người đẩy cửa bước vào, Tế Tuyết hào hứng nhìn qua, nàng cứ nghĩ là Thuỷ tới.
Hoá ra là một đưa bé gái chừng bảy, tám tuổi, gương mặt không tính là xinh xắn nhưng đôi mắt vô cùng lanh lợi.
- Ngươi là ai? –Nàng ngạc nhiên thốt lên, ở ngoài nhiều thủ vệ như vậy làm sao lại để một đứa bé ra vào tự nhiên thế chứ.
- Có người nhờ ta chuyển thứ này cho vương gia. –Đứa trẻ ngọt ngào nói, sau đó đặt một bọc nhỏ hình hộp vuông lên bàn rồi ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.
Tế Tuyết đứng im một lúc, không tránh khỏi chút ngỡ ngàng, đứa trẻ này chỉ nhìn qua cũng biết lai lịch không tầm thường. Nó có thể vượt qua hai tầng bảo vệ của Ngũ tinh và Lục y để vào đây … Nếu nó là kẻ thù thì vừa rồi nàng quả thực đã xuống chầu Diêm vương rồi.
Tử Y đẩy cửa bước vào, vẻ mặt căng thẳng khi nhìn thấy Tế Tuyết vẫn bình an vô sự thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Có chuyện gì?
- Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều kẻ áo đen xâm nhập, bọn thuộc hạ tản ra truy đuổi, được nửa chừng thì thuộc hạ nghi ngờ chúng dùng kế điệu hổ ly sơn nên vội quay về.
Nàng lại gần chiếc bàn, cầm lên cái bọc mà đứa bé để lại.
- Ngươi suy đoán không sai, nhân lúc các ngươi đi có một đứa trẻ đã vào đây gửi đồ cho ta.
Sắc mặt Tử Y khẽ biến, hắn cúi đầu nói:
- Thuộc hạ vô năng, xin vương gia trách tội.
- Bỏ đi! –Tế Tuyết thật sự không quen được cái kiểu thái độ thất thường của Tử Y, khi thì hắn e dè như nô tài, khi thì bá đạo chẳng kiêng nể gì, không phải chỉ có nữ nhân mới sáng nắng chiều mưa sao? Nắm bắt tâm lý Tử Y đúng là một việc tốn công sức.
Nàng từ tốn cởi cái bọc ra, một chiếc hộp gỗ tinh xảo toả hương thơm nhè nhẹ, bên trong hộp lót vải nhung đỏ thẫm, lại thêm một lớp lụa vàng bọc quanh, ánh sáng xanh nhạt phát ra phía sau lớp vải khiến nàng đoán rằng thứ này có lẽ là một khối ngọc.
Còn hơn cả những gì nàng tưởng tượng. Khối ngọc xanh hình hộp tuyệt mỹ, bên trên là bốn con rồng tinh xảo chụm đầu vào một viên ngọc, quan sát kĩ sẽ phát hiện ra mỗi con mắt rồng là một viên lưu ly màu hồng tuyệt đẹp, từng chi tiết từ vảy rồng đến vuốt rồng đều sống động như thật, nhất định phải do thợ điêu khắc bậc thầy làm ra. Ngay cả trong bóng tối, ánh sáng toả ra từ khối ngọc cũng có thể soi sáng căn phòng, chất ngọc quý giá như vậy nhiều năm nay Tế Tuyết chưa từng thấy.
Tay nàng hơi run lên, vật này nàng chỉ mới được đọc mô tả trong sách, còn chưa từng nhìn thấy, có lẽ nào là đồ giả?
Bên dưới khối ngọc là bốn chữ “Thiên quốc trường tồn”.
Hình dạng này, thủ công này, chất ngọc này… tất cả đều ăn khớp với những gì nàng đọc được.
Tế Tuyết kinh ngạc không thốt nên lời, không thể nhẫm lẫn được, đúng là nó. Ngọc tỷ truyền quốc đã mất tích hơn một nghìn năm.
Hàng nghìn năm về trước toàn bộ Diệm, Thương, Yên và cả những vùng thảo nguyên của các tộc người thiểu số đều thuộc một quốc gia hùng cường gọi là Thiên quốc. Lãnh thổ Thiên quốc trải rộng khắp nơi, tưởng như không có điểm kết thúc. Vị vua đầu tiên của Thiên quốc tự xưng mình là người nhà trời cử xuống để cai quản nhân gian, đế chế ông ta thiết lập đã duy trì hàng nghìn năm.
Truyền thuyết về Bất tử thành cũng bắt nguồn từ đây. Sử sách thời ấy ghi chép rằng Hoàng đế đầu tiên của Thiên quốc do mang trong mình dòng máu của thánh thần nên ông ta không bao giờ chết, cũng không bao giờ già đi. Tuy nhiên sau nhiều năm trị vì Hoàng đế đã mệt mỏi, ông quyết định nhường ngôi cho con trai và ẩn mình tại một toà thành bí mật gọi là Bất tử thành. Người ta đồn đại bên trong Bất tử thành trồng đầy những kì trân dị thảo của Thiên giới, có những loài thần thú như long lân quy phụng. Các con của Hoàng đế khi nào chán cuộc sống tầm thường bên ngoài đều đến Bất tử thành, ăn thuốc tiên rồi trở thành người bất tử, họ không những có được tuổi xuân vĩnh viễn mà còn có sức mạnh vô song. Ngay cả khi Thiên quốc không còn người ta vẫn tin rằng Bất tử thành vẫn còn tồn tại, ai tìm được nó nhất định sẽ trường sinh bất tử.
Cho dù có một lịch sử huy hoàng cùng sức mạnh khổng lồ thì Thiên quốc vẫn cứ suy vong, thậm chí kết cục của nó còn vô cùng mơ hồ, mang đầy màu sắc thần thoại.
Hầu hết các sách đều ghi rằng do hoàng tộc Thiên quốc làm trái mệnh trời, cố tình kéo dài sinh mệnh của mình khiến thần linh phẫn nộ, chỉ trong một đêm trời giáng tai hoạ, khắp nơi quái vật xuất hiện, giết chóc phá hoại khiến Thiên quốc diệt vong.
Thiên quốc từ đó chia năm xẻ bảy, phân thành nhiều nước khác nhau. Quân chủ nước nào cũng nhận mình là dòng dõi Thiên tộc rồi xưng Hoàng đế, cứ thế đã hơn một nghìn năm. Ngọc tỷ truyền quốc cũng bị săn lùng trong từng ấy thời gian, người nào có nó mới có thể danh chính ngôn thuận xưng mình là người kế thừa Thiên đế, nhất thống thiên hạ.
Thứ mà hàng trăm vị hoàng đế thèm khát truy tìm hiện giờ đang ở ngay trong tay nàng, thậm chí nàng còn chẳng tốn lấy một giọt mồ hôi cũng có được.
Là ai? Rốt cục là ai đã gửi nó cho nàng, người ấy có mục đích gì?
Hiện giờ Yên quốc đã thần phục Diệm quốc, những nước khác nếu so sánh với Diệm quốc thì dù về quân sự hay kinh tế đều không bằng, chỉ còn các bộ tộc ở thảo nguyên.
Nhất thống thiên hạ, xây dựng nên một đế chế hùng cường như Thiên quốc năm xưa là điều hoàn toàn có thể.
Viễn cảnh đỉnh cao quyền lực bày ra trước mắt khiến Tế Tuyết không khỏi ngỡ ngàng. Nếu nàng là nam nhân, nếu nàng có chí lớn đỉnh thiên lập địa, thứ này nhất định sẽ là bảo vật trân quý không gì sánh được, đáng tiếc nàng phúc bạc phận mỏng, hơn nữa nàng đối với quyền lực cũng chẳng có nhiều hứng thú.
Thi thể của An Hoà Hầu được tìm thấy ở một thôn nhỏ cách chân núi Lư sơn không xa. Vài người dân thôn ra sông múc nước đã vớt được thi thể của ông ta. Con sông nhỏ này bắt nguồn từ một vực sâu ở Lư sơn, có lẽ An Hoà Hầu bị ngã xuống vực nên mới không ai phát hiện.
Lễ tang của An Hoà Hầu được tổ chức tương đối đơn giản, vì gia quyến của ông ta đều đã chết trong một trận đại dịch nhiều năm trước nên không có người thân thích. Tế Tuyết cố công lắm mới tìm được một người cháu trai họ hàng xa đến mức bắn đại bác cũng không tới của An Hoà Hầu đứng ra làm lễ.
Nàng cẩn thận theo đưa quan tài ra tận huyệt mộ đã đào sẵn.
Đúng vào lúc hạ huyệt thì Bình Tây nguyên soái từ đâu xuất hiện giữ lấy quan tài. Ông ta cả người bụi bặm, mái tóc hơi rối, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ, cho dù vẻ ngoài tiều tuỵ vẫn không che giấu được dung nhan anh tuấn.
Diệm quốc hai mươi mấy năm về trước có hai vị công tử xuất thân danh gia vọng tộc là bạn thuở thiếu thời, lại cùng nhau theo đuổi binh nghiệp. Một người là Diệp Văn Huyên, sau này trở thành An Hoà Hầu, người còn lại là Bình Tây nguyên soái Lý Viễn.
Hai người họ cùng nhau vào sinh ra tử trên chiến trường, tình cảm thân thiết như huynh đệ ruột thịt.
Nhưng sự đời khó đoán. Năm Minh Đạo thứ tám, Quận chúa Bạch Uyển đem lòng ái mộ An Hoà Hầu nên đã xin Vũ Tuyên Đế ban thánh chỉ tứ hôn. Bạch gia và Lý gia từ lâu vốn có hôn ước, tuy không nói rõ là của Quận chúa Bạch Uyển và Lý Viễn nhưng trong số con cái của công chúa Ngọc Hương chỉ có Bạch Uyển tuổi tác tương xứng với Lý Viễn, hơn nữa đôi trẻ đều đã qua lại với nhau một thời gian dài, nay Bạch Uyển đề ra yêu cầu này đúng là đã đem mặt mũi Lý gia đi quét rác.
Tuy rằng An Hoà Hầu đã khéo léo từ chối hôn sự khi Vũ Tuyên Đế thăm dò nhưng quan hệ giữa hai vị dũng tướng cũng không còn như xưa, nếu không muốn nói là trở mặt thành thù.
- Mở ra, mở quan tài ra! –Lý Viễn hét lên. –Hắn không thể chết được, ta không tin, chắc chắn các ngươi lừa ta.
Vài vị tướng dưới trướng An Hoà Hầu tức giận muốn xông lên đều bị Tế Tuyết cho người ngăn cản.
Nàng đã tới Lư sơn, trên đó có rất nhiều chỗ cây cối bị tan nát thành mảnh vụn, xác một vài loài thú rừng cũng trong tình trạng tương tự như những người bị Tiêu Phàm giết ở Mai Hồng Viện. Nếu nàng không lầm thì An Hoà Hầu hẳn đã sử dụng Hồng huyết thuỷ.
Vào thời điểm An Hoà Hầu và Bình Tây nguyên soái giao đấu, rõ ràng Bình Tây nguyên soái đang ở thế yếu, là một bại tướng sức cùng lực kiệt. An Hoà Hầu không những hơn về thể lực mà còn có Hồng huyết thuỷ trợ giúp, ông ta không có lý gì lại thua trận, cho nên chỉ có một khả năng là An Hoà Hầu cố tình tha cho Bình Tây nguyên soái.
Bí ẩn duy nhất lúc này là vì sao An Hoà Hầu lại rơi xuống vực, Bình Tây nguyên soái dẫu có hận ông ta đến mấy cũng không phải loại tiểu nhân lấy oán báo ân.
Không có ai ngăn cản nên Lý Viễn tự mình chặt đứt dây thừng quấn quanh quan tài rồi mở nắp.
Bên trong, thi thể của An Hoà Hầu đang trong giai đoạn phân huỷ, ngay cả mặt mũi cũng không rõ. Lý Viễn ngây ngốc nhìn chăm chú vào cái xác ấy một lúc lâu, sau đó ông ta bỗng nhiên đưa tay cởi áo của người chết.
- Không được mạo phạm Hầu gia! –Rất nhiều tướng sĩ đồng thanh hét lên.
Trên ngực xác chết, ngay vị trí trái tim, vết sẹo hình chữ thập vẫn vô cùng rõ ràng. Lý Viễn sau khi nhìn thấy vết sẹo ấy thì chết lặng người, miệng luôn lẩm bẩm: “Không thể nào, hắn làm sao lại chết được, hắn mưu mẹo quỷ kế, lúc nào cũng khinh bạc ta, hắn sao có thể chết trước ta được.”
Tế Tuyết đến lúc này mới lên tiếng:
- Nguyên soái, người đã chết rồi hận thù cũng nên chấm dứt đi thôi, xin nguyên soái buông tay để Hầu gia được yên nghỉ.
Lý Viễn không trả lời, ánh mắt đờ đẫn không chút sinh khí. Ông ta dường như chẳng để tâm đến bất kì thứ gì ngoài thi thể của An Hoà Hầu.
Trước đây Tế Tuyết chỉ từng gặp thoáng qua Lý Viễn ở kinh thành, nàng cũng nghe nói rằng ông ta không có thê thiếp, nhiều năm nay vẫn sống một mình.
Màn sương mù bao quanh cái chết của An Hoà Hầu hình như ngày càng dày đặc, lúc trước nàng chỉ chưa đoán ra vì sao ông ta lại rơi xuống vực, bây giờ thì ngay cả mối quan hệ giữa An Hoà Hầu và Lý nguyên soái có vẻ cũng không đơn giản như những gì nàng biết.
Lý Viễn chợt ngẩng đầu lên nhìn Tế Tuyết, vẻ điên loạn khi nãy đã tan biến, ông ta bình thản nói:
- Ta muốn hợp táng cùng hắn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Viễn, không ai hiểu rốt cục ông ta muốn gì.
Tế Tuyết hơi cụp mi mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
- Được!
Ngay sau đó, trước mặt những người đưa tang, Bình Tây nguyên soái Lý Viễn tự đoạn kinh mạch mà chết.
Theo đúng nguyện vọng của ông ta, Tế Tuyết cho chôn cất hai người họ cùng một mộ.
Nàng không biết trên đời này có bao nhiêu người bạn muốn đồng sinh cộng tử với nhau, nhưng đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh này.
Năm đó ở Lệ Châu, khi Chu Kính Chi lao mình xuống dòng sông Lệ, nàng nghĩ hắn thật sự đã muốn chết cùng Thu Thuỷ. Lí do duy nhất hắn còn sống có lẽ là vì đứa con của hai người họ.
Người ấy không còn, đau đớn đến mức không muốn sống, tuyệt vọng tới tột cùng, đó là cảm tình giữa bằng hữu sao?
Nếu là nàng, nàng sẽ chỉ chết cùng người nàng yêu.
Giữa Lý Viễn và Diệp Văn Huyên…khúc mắc của hai người họ có lẽ không đơn giản chỉ vì một người phụ nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT