Kaito ngồi im lặng nghe Hima và Ryo kể về những chuyện xảy ra ở Witchzarath, cảm giác khó chịu hiện lên rõ mồn một trong khi Rena đang chăm sóc cho Edgar. Thêm cả việc Rena đã bảo là có chuyện cần nói với Edgar cũng khiến cậu tò mò. Arita có vẻ không chú ý gì về thái độ của Kaito, cô ấy cứ chăm chăm nghe Hima kể chuyện với vẻ hứng thú. Kaito bắt đầu đứng dậy và đi về phía nhỏ cùng Edgar đang ngồi nghỉ.

“Chắc hai người đã có một giai đoạn khó khăn nhỉ?”_Cậu hỏi với giọng ngang phè.

“Cũng…..không hẳn….”_Rena ngượng ngùng nói, con bé thoáng đỏ mặt.

Edgar hắng giọng và gợi ý về việc có lẽ cậu nên đi đâu đó. Kaito nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai đang cười một cách khó hiểu đó của Edgar và nhướng mày. Không thể tin được bản thân một người như Edgar có thể trở nên đáng sợ như vậy. Sau này có lẽ Kaito phải cẩn thận hơn. Edgar nháy mắt và đưa ngón tay cái lên như đang cổ vũ cho Rena. Một dấu hiệu khó hiểu nữa. Kaito ngồi xuống bên cạnh Rena khi Edgar đã đi khỏi.

“Này, hồi nãy là sao thế? Sao nhóc lại gọi tôi là Ryand’r?”

Rena có vẻ bối rối một chút, con bé chợt có sở thích nghiên cứu cái kết cấu của sàn nhà.

“Thì…..chúng ta cũng đâu có quan hệ thân thiết gì ngoài bản hợp đồng đâu. Em nghĩ như vậy sẽ lịch sự hơn.”

Kaito có cảm giác nhỏ vừa tạt thẳng một xô nước lạnh vào mặt mình. Rena ngồi bó gối yên lặng, mái tóc đen xõa dài và đôi mắt có chút thoáng buồn. Kaito biết quan hệ giữa mình và nhỏ chỉ đơn giản là người hiến máu và người nhận máu, nhưng cậu đã hy vọng thời gian có thể giúp mối quan hệ đó trở nên thân thiết hơn. Kaito đã tin như vậy. Cậu tin rằng mình là bạn của Rena cho đến khi con bé giới thiệu Edgar là hôn phu của mình. Cảm giác của Kaito đã thay đổi từ đó, giống như chính Rena đả thay đổi sau khi gặp Arita. Kaito hiện đang rất bối rối, cậu yêu Arita, nhưng không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho Rena.

“Kaito?”_Giọng nhỏ cất lên nhẹ nhàng.

“Hả?”

“Em….có chuyện muốn nói với anh…..”_Kaito thấy rõ Rena đang đỏ mặt. Con bé bắt đầu cuốn cuốn những lọn tóc của mình.

“À….ừ….gì thế….?”_Kaito bỗng thấy khó thở – một điều khá lạ là vampire có cần thở đâu nhỉ?

“Em….thật ra…..”_Đôi mắt của Rena chuyển thành màu xanh đen, dấu hiệu cho thấy con bé đang bối rối. Rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ? Kaito xích lại gần thêm chút nữa.

“Anh biết đấy, hợp đồng giữa chúng ta…..là một phần của mối quan hệ giữa anh và em. Tuy nhiên…..em không muốn mọi chuyện…..chỉ đơn giản như vậy.”

Rena đỏ mặt, nhỏ cố thở đều, sợ hãi những gì mình sắp nói ra. Kaito cảm thấy chính mình cũng đang căng thẳng….và có gì đó gần như là….hy vọng.

“Mọi chuyện không bao giờ dễ dàng cả…..”_Kaito thì thào, nhích lại gần chút nữa.

Rena ngước mắt lên, nhìn Kaito bằng đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nhỏ. Khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài centimet.

“Em…..”

Kaito có cảm giác như lồng ngực mình sắp nổ tung ra vì áp suất. Cảm giác chờ đợi mà trước đây cậu chưa từng có. Nhỏ bắt đầu mấp máy môi, những lời lẽ tiếp theo cứ tuôn ra một cách bình thản. Những lời đó khiến Kaito đóng băng, thời gian ngừng lại vào đúng khoảnh khắc đó.

“Em…..sẽ đính hôn….với Edgar. Sau sự việc ở Witchzarath, em đã biết mình cầm gì cho cuộc sống. Edgar là người bạn thân nhất của em, chúng em hiểu nhau, hơn bất kỳ ai. “_Rena thì thào, má hồng lên. “Và vì anh cũng là một người quan trọng với em, em muốn anh là người đứng ra làm chứng.”

Kaito sững lại trong giây lát. Mặt đất tưởng như nứt ra dưới chân, cậu không chắc những điều tai mình vừa nghe có đúng không nữa. Sự thật lúc nào cũng quá cay nghiệt. Kaito gần như quên mất khả năng giao tiếp nếu nhỏ không bắt đầu vẫy vẫy tay trước mặt Kaito.

“Anh sao thế?? Em đang hỏi anh đấy!”

“Không.”_Kaito nói với giọng ngang phè, vô cảm. “Anh bận lắm, xin lỗi!”

Kaito vùng đứng dậy trước sự ngạc nhiên của nhỏ. Đau. Cậu bước đi một cách lạnh lùng, quay lưng lại với cô gái ngây thơ đang ngồi đó không biết gì.

“Vậy thì…..thứ bảy này tụi em về Anh để nói cho ba mẹ rồi….anh có muốn….”

“Không!”_Kaito gắt và đi thẳng, dậm cửa nhà nhỏ cái rầm trong khi mọi người tròn mắt nhìn. Cậu lao ra ngoài sân và nhảy lên chiếc Kawasaki ZX-14R của mình và phóng đi. Kaito chạy với tốc độ tối đa 320 km/h, gió gào rít bên tai cậu nhưng có là vấn đề gì? Kaito đã quá ảo tưởng và mơ mộng, ngay khi nhìn thấy Rena và Edgar thân thiết với nhau như vậy, cậu không nên hy vọng. Họ là một cặp hoàn hảo, không ai có thể chen chân vô làm người thứ ba được cả. Hơn nữa, Kaito đã có Arita rồi, cô ấy luôn ở bên cạnh cậu cơ mà. Kaito nhếch mép.

Trời bắt đầu mưa nặng hạt.

****

3 ngày sau.

Kaito nằm ỳ trên chiếc giường trong căn hộ của mình. Ba ngày trôi qua mà cậu không có ý thức gì về việc đó. Kaito cứ thẫn thờ ra như vậy, cũng không ai đến hỏi thăm. Thi thoảng Arita có ghé nhưng lại bị cậu đuổi khéo về. Hiện giờ, ngay khi đã bình tâm được phần nào, Kaito gượng ngồi dậy vả mở tấm màn đen xì ra. Ánh mặt trời hắt vào chói lóa khiến cậu nheo mắt. Kaito vươn vai, vò vò mái đầu xù xì như ổ quạ của mình.

Có tiếng chuông cửa, chắc là người đưa thư. Kaito ra mở cửa và thấy Arita đang đứng đó, mỉm cười buồn bã. Hôm nay cô ấy mặc chiếc áo dài tay trắng và chiếc váy ngắn màu nâu giản dị. Mái tóc ngắn được buộc qua một bên, ánh mắt đen dịu dàng nhìn Kaito với vẻ gì đó khó dò. Kaito định tìm một câu gì đó để bảo Arita về thì cô ấy đã mở lời trước.

“Rena và Edgar đi rồi!”_Arita thở dài.

“Đi? Về Anh sao?”_Kaito ngạc nhiên. Cậu đã không nhận ra hôm nay là chủ nhật. Arita dường như vừa dùng một cái dùi mà đâm vào tim Kaito vậy. Cảm giác mất mát dậy lên.

“Phải. Họ về để thông báo với ba mẹ….”_Giọng Arita nhỏ dần.

“Cũng chẳng phải chuyện của mình.”_Kaito giả ngây trong khi trong lòng đang “dậy sóng”.

“Đừng giấu mình…..cậu biết trái tim cậu không cho phép điều đó mà….”_Arita nghiêng đầu. “Cả Hima và Ryo đều đi theo họ.”

“Cậu….”_Kaito ngạc nhiên.

“Mình biết…..biết từ lúc cậu giới thiệu Rena là người hiến máu. Biết từ lúc cậu ít lấy máu của cô bé hơn. Cậu không muốn làm cô bé đó đau đớn, đúng không? Và mình cũng không muốn bất kỳ ai phải đau khổ hay hối hận cả.”_Arita lại mỉm cười buồn bã, đôi mắt đen của cô ấy xoáy thẳng vào Kaito, chạm đến phần sâu nhất trong tâm hồn cậu ấy. “Đi đi.”

Arita chìa ra hai cái vé máy bay đến Anh.

“Mình sẽ đi cùng cậu….đến đó và nói cho Rena biết….”

Kaito sững sờ đứng nhìn cô bạn gái của mình. Arita trông vẫn rất thản nhiên và nhẹ nhàng, cô ấy không tỏ vẻ tức giận hay ganh ghét. Arita chỉ đơn giản là mìm cười. Cô ấy luôn như vậy, cho dù thế gian có sụp đổ Arita chắc chắn cũng sẽ bước tiếp. Kaito thẫn thờ đón lấy hai cái vé. Arita đã cố gắng để tiến về phía trước, tại sao cậu lại không thể? Kaito cảm thấy mình thật vô dụng và thấp kém, cậu đã từ bỏ mọi hy vọng quá dễ dàng.

“Cảm ơn….Arita. Và mình xin lỗi.”_Kaito bước đến và ôm chầm lấy cô bạn.

“Không cần phải xin lỗi.”_Arita nhẹ nhàng. “Mình cũng không thể cứ viển vông rằng cứ cuộc tình như cổ tích trong thế giới hiện đại có thể tồn tại mãi mãi. Giờ thì mau lên, nếu cậu không muốn mất đi người quan trọng của mình.”

Kaito buông Arita ra, vẫn giữ hai tay nắm chặt lấy tay cô ấy và mỉm cười. Có thể mối quan hệ giữa cậu và cô không bao giờ có thể được như xưa nữa, nhưng ít nhất họ cũng đã hiểu nhau và đều có con đường riêng cho mình.

“Không cần cậu phải nhắc.”_Kaito xoa đầu Arita và nhanh chóng chuẩn bị để đến đất nước của những đóa hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play