Đang đi trên sân trường, tôi nhìn thấy tên kia. Đi bên cạnh tên kia là mấy chàng trai lúc sáng mà tôi đã trông thấy từ xa, bám theo xung quanh họ là hơn chục cô gái. Họ vừa đi vừa cười đùa và nói chuyện với nhau.
Tên kia hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Trông tên kia giống hệt như lúc tôi gặp ở giữa hồ nước vào trưa hôm qua. Điều khiến tôi ngạc nhiên mở to mắt là tên kia đang cầm chiếc túi bóng đựng đôi giày màu trắng của tôi.
Không phải chứ ? Tên kia định làm gì mà nhất định phải giữ đôi giày màu trắng của tôi ở bên mình. Tôi tưởng sau khi không tìm được tôi, tên kia sẽ ném bỏ đi.
Không được ! Tôi nhất định sẽ tìm cách lấy lại đôi giày của mình bằng mọi giá. Tôi không muốn tên kia biến đôi giày của tôi thành của riêng và muốn dùng nó để các quý cô trong trường lên nhận giày như thể tên kia là hoàng tử, còn bọn con gái trong trường là các tiểu thư, con của các gia đình quyền quý. Tên kia đúng là kẻ quá khoa trương.
Lòng đã quyết, tôi chạy vọt đi. Tốc độ của tôi chẳng khác gì một cơn gió.
Khả năng chạy nhanh hiếm có của tôi đã khiến chủ tịch của câu lạc bộ “Điền kinh ”chú ý. Xem ra ngày mai nhất định tôi sẽ được anh chàng chủ tịch chào đón và hoan nghênh tôi tham gia câu lạc bộ “Điền kinh”. Số tôi thật là quá may mắn.
Hơn 12 giờ trưa, tôi mới đi học về.
Bố mẹ tôi vì đã nhận công tác ở Viện khoa học của thành phố nên không có ở nhà. Từ nay trở đi, tôi lại phải quay về thời kì chỉ có một mình ăn cơm và đối diện với bốn bức tường trong căn nhà rộng rãi nhưng vắng bóng hơi người và tiếng cười.
Ăn qua loa bữa trưa, tôi lên phòng kiểm tra tình trạng bệnh tình của con chim bồ câu. Tôi rất mừng vì con chim bồ câu không bỏ đi, mà ngoan ngoãn nằm ngủ ở trên chiếc rổ mà tôi đã chuẩn bị cho nó. Tôi lấy thóc và thức ăn dành cho chim bồ câu, rồi cho nó ăn. Tôi vuốt đầu, và nói chuyện với nó. Hình như con chim rất thích tôi, nên nó kêu “gừ gừ”. Tôi sung sướng nở một nụ cười.
Ba giờ chiều, tôi mang giá vẽ hình thang, bút chì, nước màu, cục tẩy và một cái ghế đẩu làm bằng gỗ ra ban công. Tôi muốn vẽ mây trời, muốn vẽ lại khung cảnh xung quanh.
Bầu trời hôm nay khá u ám, những đám mây mang nặng hơi nước đang bay trôi nổi trên bầu trời. Cảnh sắc trời chiều thật thê lương và ảm đạm. Cơn gió mang theo cái lạnh đầu mùa khiến tôi co ro.
Dùng bút chì, tôi ước lượng tỉ lệ xích của từng cảnh vật, sau đó tôi vẽ lên trên trang giấy bìa cứng.
Căn biệt thự hai tầng bên cạnh tôi vẫn chưa có người ở. Căn biệt thự được thiết kế và xây dựng theo phong cách của Pháp, tường được sơn màu xanh nhạt. Biệt thự gồm hai mái và có hơn mười phòng. Không giống như nhà tôi, biệt thự bên cạnh có một khoảng sân khá rộng. Trên sân có thảm cỏ xanh tươi, có những luống hoa rực rỡ sắc màu, có mấy hàng cây cọ, và một cây duối khá cao to. Vì đang là mùa thu nên những chiếc lá trên cây duối đã chuyển sang màu vàng và rụng đầy sân. Tôi không biết cách thiết kế và trang trí trong phòng thế nào, nhưng tôi tin chắc là rất đẹp và rất sang trọng.
Từ phòng của tôi có thể di chuyển sang ban công của căn biệt thự bên cạnh, bằng cách đu một cây mít còn khá non từ bên này sang bên kia. Đã có mấy lần tôi nghịch ngợm làm thử và đã thành công. Cũng may căn biệt thự không có người ở nên tôi không bị chủ nhân của nó trách cứ và coi là ăn trộm, tôi cũng sợ họ nói lại với bố mẹ tôi.
Cánh cửa sắt lâu nay vẫn đóng kín của căn biệt thự mở ra. Từ bên ngoài, một chiếc xe tải màu trắng đi vào.
Tôi mở to mắt nhìn, tôi dừng hành động vẽ tranh của mình. Tôi tò mò muốn biết ai là chủ nhân mới của căn biệt thự.
Chiếc xe tải nhỏ dừng lại ở giữa sân, từ trên xe có hai người đàn ông bước xuống. Họ đi về phía đuôi xe.
Từng thùng các tông màu vàng được họ chuyển từ trên xe xuống sân. Tôi đoán đó là đồ đạc mà chủ nhân mới của căn biệt thự, thuê họ chở đến đây.
Một lúc sau, khi những chiếc thùng các tông được chuyển hết ra khỏi xe; một chiếc xe ô tô mui trần màu đỏ tiến vào giữa sân.
Tôi háo hức đứng dậy gần ban công, tôi muốn nhìn rõ mặt chủ nhân của chiếc xe mui trần màu đỏ kia.
Anh chàng kia gỡ kính đen ra khỏi mắt, cài vào cổ áo thun màu đen, mở cửa xe, anh ta bước xuống.
Do anh ta quay lưng lại về phía tôi, nên tôi không nhìn được rành. Tôi chỉ nhìn được dáng đứng giống như một siêu mẫu, thấy được màu tóc màu vàng nhạt dài đến gáy của anh ta. Tự dưng tôi có một dự cảm không hay. Màu tóc và vóc dáng của anh ta giống hệt tên kia.
_Mọi người chuyển mấy thùng các tông này vào nhà cho tôi.
_Vâng, thưa cậu chủ.
Tôi đã nghe rõ ràng giọng nói của anh ta. Giọng nói ngọt và sâu.
Tôi bần thần cả người. Không phải mọi thứ lại trùng hợp như thế chứ ? Tại sao trên đời này lại có người, có giọng nói và hình dáng giống tên kia ? Có phải là tôi đang mơ và đang tưởng tượng ra không ?
Tôi đã được làm sáng tỏ nhận xét của mình, khi chàng thanh niên kia đứng từ dưới sân và ngước mắt nhìn lên ban công chỗ tôi đứng. Mắt tôi và mắt tên kia đối diện nhau. Trong một giây người tôi đông cứng. Tôi thấy có một dòng điện truyền từ dưới chân thẳng lên đến đỉnh đầu. Tôi đoán cảm giác lúc này giống như đã bị trúng tiếng sét ái tình.
Sau hai giây bàng hoàng và thảng thốt, tôi vội ngồi thụp xuống. Tôi vì sợ tên kia phát hiện ra tôi là cô gái đã hôn và bỏ trốn ở trong hồ nước vào chiều hôm qua, nên vừa bò vừa lần vào trong phòng, rồi đóng ngay cửa sổ lại.
Tôi cầu mong là tên kia không nhìn được kĩ khuôn mặt và ánh mắt tôi lúc đó, nếu không tôi chết chắc rồi. Chúa ơi ! Tại sao Người lại mang rắc rối đến cho con thế này ? Con muốn sống yên.
Không dám ngồi ở trong phòng ngủ của mình nữa, tôi vội vã đi xuống lầu. Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tôi cầm remote ở trên bàn. Chọn kênh hoạt hình của Walt Disney, tôi ấn nút. Tôi cần giải trí, cần lấy lại tinh thần điềm tĩnh hàng ngày của mình. Khi đánh nhau, hay đấu lý với ai đó; tôi rất bình tĩnh và sáng suốt. Nhưng chỉ cần nhìn thấy tên kia, trí óc của tôi đã theo lên mây.
Buổi tối bố mẹ tôi cũng không có về nhà, nên tôi ăn cơm một mình, sau đó lên phòng riêng để học bài.
Khi bật điện căn phòng của mình, tôi thấy căn phòng đối diện với tôi ở căn biệt thự bên cạnh, thấp thoáng có hình bóng của ai đó. Tính tò mò trong tôi lại trỗi dậy, tôi bước lại gần cửa sổ để nhìn cho rõ.
Khi Tên kia quay mặt lại nhìn tôi qua lớp cửa kính của cửa sổ, tôi hét lên một tiếng, và nhảy lùi về phía sau, tôi ngã chỏng vó lên giường.
Tên…tên kia sẽ không chọn căn phòng đó làm phòng ngủ chứ ? Nếu tên kia thực sự làm thế, tôi làm sao mà chịu nổi khi ngày nào cũng phải trông thấy tên kia ?
Siết chặt hai tay tôi nghĩ, tôi nên chuyển phòng ngủ của mình sang một căn phòng khác trong biệt thự. Ở đây có rất nhiều phòng cho tôi chọn. Bố mẹ tôi lại đi vắng suốt ngày, chắc họ sẽ không phản đối gì tôi đâu.
_Cộp ! Cộp !
Cánh cửa sổ của tôi bị một khúc gỗ đập mạnh vào.
Tôi ớn lạnh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tên kia.
_Anh…anh muốn gì ?
_Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, mà cô còn hét ầm lên ?
_Tôi..tôi xin lỗi.
Cũng may để phòng tên kia nhận ra tôi là ai, tôi đã đội tóc giả và đeo kính cận lên mắt.
Nói xong mấy lời giáo huấn và không có tình cảm ấy, tên kia mới thô lỗ đóng rầm cánh cửa sổ lại.
Từ nay tôi đã có một vị hàng xóm cao ngạo và lạnh lùng. Cuộc sống yên tĩnh và bình lặng của tôi đã bị tên kia phá hỏng.
Tôi nghiến răng, mắt tôi tức giận nhìn sang ban công đối diện.
_Được thôi ! Nếu anh muốn có chiến tranh thì tôi sẽ chơi với anh. Để xem cuối cùng ai sẽ là người phải lên tiếng xin tha và đầu hàng trước.
Chán nản, tôi kéo ghế trong gậm bàn học. Ngồi xuống, tôi mở sách giáo khoa và vở bài tập toán ra để giải mấy bài tập mà sáng nay thầy giáo cho. Tôi mặc dù không thích học, nhưng môn nào tôi cũng được loại trung bình khá. Tôi chăm chỉ làm bài tập về nhà, vì không muốn bố mẹ tôi buồn lòng và thất vọng về tôi.
Gần làm xong bài tập toán, tôi nghe tiếng nhạc khá to phát ra từ cửa sổ ở ban công bên cạnh. Tôi tức điên lên. Tên chết tiệt ! Rõ ràng lúc nãy, tôi chỉ vừa mới hét lên một tiếng, tên kia đã thô lỗ đập cửa và lên giọng giáo huấn tôi. Tại sao lúc tôi đang cần yên tĩnh để học bài, tên kia lại bật nhạc giống như thể tên kia đang ở vũ trường thế kia ?
Tôi nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt, chiếc bút chì trên tay tôi bị bẽ gãy làm đôi.
Tôi không thể để tên kia muốn làm gì thì làm được. Tôi phải cho tên kia biết tôi là ai và phải nói rõ ràng cho tên kia hiểu, tôi cũng là người, là hàng xóm của tên kia, nên tên kia cũng phải tôn trọng tôi.
Xô ghế, tôi đứng dậy, mở toang cánh cửa sổ, tôi cũng dùng một cây chổi có cán làm bằng gỗ, tôi chọc chọc vào cửa kính của tên kia.
Chiếc giường ngủ của tên kia gần ngay cửa sổ, nên có thể nghe được tiếng chổi va vào cửa kính do tôi tạo ra.
Tên kia tức giận ngồi bật dậy, mở toang cánh cửa sổ, Tên kia quát ầm lên.
_Cô muốn gì ? Tôi đã nói là tôi không muốn bị cô làm phiền rồi kia mà ?
Tôi chống hai tay vào sườn, mặt tôi vênh lên.
_ Anh không cho phép tôi gây tiếng động, còn anh thì sao ? Anh bật nhạc to như thế, làm sao tôi học bài được.
_Cô nghe cho rõ, đây là nhạc rap và hiphop.
_Tôi mặc kệ đó là nhạc rap hay hiphop gì đó. Anh làm ơn vặn nhỏ xuống để tôi còn học bài.
Tên kia nhếch mép cười nhạt.
_Tôi chẳng quan tâm là cô có học bài được hay không ? Việc của cô thì cô hãy tự đi mà lo liệu lấy.
Tôi căm phẫn chỉ thẳng tay vào mặt tên kia.
_Ý của anh nói là hai chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến tranh nóng lạnh chứ gì ? Được thôi, nếu anh thích thì tôi chiều. Tôi nói trước cho anh biết, khi đã chấp nhận trò chơi này, tôi và anh sẽ đấu công bằng với nhau, anh chơi tôi một, tôi sẽ trả anh một. Tôi hy vọng lúc đó, anh đừng trách tôi không nể mặt anh.
Tôi đóng rầm cánh cửa sổ lại, kéo rèm che cửa, cầm sách và vở bài tập toán, đi ra đến cửa phòng, tôi tắt bóng đèn điện. Khép cửa, tôi đi xuống lầu. Không thể học được ở trên phòng riêng vì quá ồn ào, tôi đành phải học dưới phòng khách.
Nhất định tôi phải tìm cách để trả đũa tên kia, tôi không thể thua được. Tính của tôi xưa nay vốn công tư phân minh, nên có thù tất báo và có ơn phải trả. Tên kia dám chọc giận tôi, tôi sẽ dạy cho tên kia những bài học đích đáng. Đừng tưởng vì tên kia có vẻ đẹp khác người là có thể lên giọng dạy đời tôi.
************************
Sáng hôm sau, tôi dậy lúc 5 giờ kém 5 phút. Tôi luôn chạy tập thể dục vào buổi sáng, nên luôn tuân thủ thời gian biểu mà tôi đã đề ra.
Sáng sớm con đường vẫn còn chìm trong sương sớm và se lạnh. Hàng cây được trồng hai bên đường thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng “xào xạc” do gió thổi. Nhà cửa ở đây đa số đều có lối xây dựng và kiến trúc giống như căn biệt thự của gia đình tôi. Nơi đây được nhà nước quy hoạch và mở rộng, nên tất cả đều do một công ty xây dựng thiết kế và trang trí.
Nhìn những căn biệt thự mọc san sát bên nhau, tôi mỉm cười. Bức tranh này rất hoàn mỹ và nên thơ. Cuối tuần này sau khi đi siêu thị mua giấy dán tường, tôi sẽ đi dạo quanh đây để lấy ý tưởng cho bức tranh sắp tới của tôi.
Do thời tiết hơi lạnh nên tôi mặc áo khoác bên ngoài, tôi mặc một chiếc quần thể thao màu trắng, đi một đôi giày thể thao cũng màu trắng, trong túi quần thể thao có một máy Ipod màu hồng tươi, tai tôi đang đeo một dây phone nghe nhạc màu xám đen. Chạy bộ phải có nhạc tôi mới có hứng thú và có tinh thần.
Căn biệt thự mà tôi sống cách công viên thành phố không xa, nên tôi chỉ cần chạy bộ năm phút là tới nơi.
Công viên thành phố rộng hơn một hecta. Trong công viên trồng nhiều cây xanh và hoa cỏ, lối đi trong công viên được lát gạch. Dưới mỗi gốc cây to đều đặt một chiếc ghế đá cho mọi người đến đây ngồi nghỉ ngơi và ngắm cảnh. Trong công viên có một vườn ươm. Nhân viên ở đây ươm và gây giống rất nhiều loại hoa và những loại cây cảnh khác nhau. Lần đầu tiên đến đây, tôi đã mua một chậu hoa xương rồng loại nhỏ.
Ở giữa công viên có một hồ nước, xung quanh hồ trồng những cây thông và cây liễu. Mùa thu đến khiến nước trong hồ trong xanh, lá liễu và lá thông xanh biếc rũ bóng xuống đáy hồ. Mỗi lúc mệt mỏi hay cô đơn, mà có thể ngồi trên ghế đá dưới một gốc liễu hay một gốc cây thông, được tận hưởng không khí thoáng mát và trong lành do cảnh sắc thiên nhiên mang lại, mọi người sẽ nhanh chóng lấy lại được sự cân bằng cho riêng mình.
Sau khi chạy được năm phút khởi động cho nóng người; đến công viên, tôi bắt đầu tăng tốc.
Trong công viên cũng xuất hiện lưa thưa vài bóng người đi tập thể dục buổi sáng giống như tôi. Tôi thấy đa phần là người lớn tuổi đến đây để đi bộ hay tập dưỡng sinh.
Giới trẻ rất ít khi đến công viên để đi bộ hay chạy bộ, họ thích đến những trung tâm thẩm mỹ để tập thể dục nhịp điệu, tập Aerobic, hay tự mua máy rồi tập tại nhà.
Nhà tôi cũng có máy chạy bộ bằng điện, nhưng tôi thích chạy bộ ở những nơi thoáng mát và trong lành, thích được hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên hữu tình ở xung quanh, hơn là chạy ở trên một cái máy trong một căn phòng chỉ có bốn bức tường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT