Khánh Phương không ngờ được là hắn lại xuất hiện ở đây, nên lúc đầu hơi mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó anh đã lấy lại được điềm tĩnh, và nở một nụ cười.
_Mình và cô ấy đang nói chuyện với nhau. Điều này không ảnh hưởng gì đến cậu chứ ?
Khánh Phương cười ôn nhu, giọng anh không nóng không lạnh, anh lúc nào cũng giữ được sự tự chủ của bản thân. Xem ra cách đối nhân xử thế của anh hơn hẳn Hoàng Anh.
_Nói chuyện ? Tôi đã từng cảnh cáo cậu là không được phép tiếp cận và lại gần cô ấy, sao cậu vẫn còn cố tình không chịu hiểu. Cậu muốn tôi đánh cậu, thì cậu mới thấm thía lời nói của tôi chứ gì ?
Giọng hắn mang đầy vẻ giễu cợt và mỉa mai, đôi mắt lạnh lẽo của hắn chiếu thẳng vào khuôn mắt và đôi mắt hoảng loạn của tôi. Hắn đang tức giận, đang phẫn nộ.
Khánh Phương đứng đối diện với Hoàng Anh, giọng anh vẫn mềm mỏng và không mang âm điệu nóng giận, mặc dù hắn đang dùng giọng khích tướng để chọc tức anh.
_Nếu cậu muốn nghe tôi nói thẳng, thì tôi sẽ nói sự thật cho cậu biết. Tôi đã từng nói là tôi thích Hồng Anh và tôi muốn có được cô ấy. Ban đầu, cậu nói rằng cậu yêu cô ấy, nên tôi mới tạm thời rút lui và chúc phúc cho cậu, nhưng sau này tôi biết được, cậu đã có người yêu và cô ấy đồng thời cũng là vợ chưa cưới của cậu.
Khoanh tay trước ngực, Khánh Phương nhếch mép cười nhạt.
_Cậu nói thử xem, tôi có nên dành lại Hồng Anh hay không ? Cậu đã có vợ chưa cưới rồi, cậu còn muốn giữ Hồng Anh ở bên cạnh cậu làm gì nữa ? Nếu cậu yêu cô ấy thì cậu từ hôn với Tuyết Lan đi, rồi đến với cô ấy. Còn nếu không, tôi sẽ giữ cô ấy cho riêng một mình tôi.
Tôi ngồi hóa đá ở trên ghế. Tôi chờ mong Hoàng Anh có thể lên tiếng giải thích, và nói rằng đó chỉ là tin đồn, và Tuyết Lan không phải là vợ chưa cưới của hắn, nhưng vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt tối xầm và đôi môi mím chặt của hắn đã nói cho tôi biết, Khánh Phương đang nói sự thật. Hắn thật sự đã có vợ chưa cưới, cả hai đã đính ước với nhau, chỉ cần chờ họ học xong đại học là có thể cưới nhau.
Tôi vì quá ngu ngốc và quá đần độn, nên mới dễ dàng tin tưởng hắn, và luôn cho rằng, hắn vì yêu tôi nên mới dùng những cách thô bỉ ấy để cưỡng ép tôi. Nhưng hóa ra đó chỉ là một màn kịch, hắn làm như thế chẳng qua vì hắn muốn trả thù tôi một cách khốc liệt mà thôi. Hắn muốn hủy hoại tôi hoàn toàn.
Sau mấy phút giữ im lặng đến đáng sợ, đôi môi lãnh khốc và cao ngạo của hắn cất lên tiếng nói, đôi mắt lạnh băng của hắn vẫn xuyên thấu vào cơ thể tôi.
_Cậu muốn khiêu chiến với tôi ?
Hắn cười lạnh hỏi Khánh Phương.
_Hồng Anh không phải là một đồ vật, nên chúng ta đâu cần phải tranh giành nhau. Quyền quyết định yêu ai, và muốn thuộc về ai, hoàn toàn phụ thuộc vào cô ấy. Cậu đừng dùng những từ nghe giống như dân giang hồ, đang tranh cướp một món đồ tầm thường.
Lời nói sắc bén, và mang hàm ý mỉa mai của Khánh Phương đã chọc giận Hoàng Anh. Hắn nghiến răng, mắt hắn nổi lên sát khí.
_Nếu cậu đã nói thế, thì giữa hai chúng ta không có gì cần nói với nhau cả. Cô ấy từ trước đến nay là bạn gái của tôi, nên bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Khánh Phương tức giận cao giọng.
_Cậu tưởng mình là ai ? Cậu nghĩ mình là một ông vua, hay một vương tử nào đó sao ? Cậu muốn bắt cá hai tay chứ gì ? Đây là kiểu tình yêu mà cậu muốn hướng đến sao ?
Nụ cười trên môi Khánh Phương ngày càng sâu, càng thâm trầm, mắt anh giễu cợt nhìn Hoàng Anh.
_Cậu thật đáng thương, thật tồi tệ. Trên đời này mỗi người chỉ có quyền yêu một người và lấy người đó thôi. Cậu đừng có tham quá ! Cậu đã có Tuyết Lan rồi, tại sao cậu có còn muốn Hồng Anh ở bên cạnh cậu nữa ? Cậu có hiểu cảm nhận và suy nghĩ của cô ấy không ? Cậu cho rằng chỉ cần cậu vẫn giữ cô ấy ở bên cạnh cậu, thì cô ấy sẽ vui, sẽ sống hạnh phúc sao ? Ai cũng muốn được trọn vẹn yêu một người, và muốn người đó chỉ thuộc về một mình mình mà thôi. Cậu hãy tỉnh táo lại đi ! Tôi không hề tranh giành tình cảm của cậu, cũng không phá ngang tình yêu của cậu và Hồng Anh. Tôi chỉ đang làm theo sự mách bảo của trái tim mình. Nếu ngay lúc này, cậu tuyên bố sẽ từ bỏ Tuyết Lan, và muốn đến với Hồng Anh, tôi sẽ rút lui trong im lặng, và không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa. Nhưng nếu cậu dám lừa tôi, thì dù có phải dùng cách gì, tôi cũng sẽ chiếm bằng được cô ấy.
Hai chàng trai tranh cãi nhau và đấu khẩu với nhau, mà hoàn toàn bỏ quên tôi. Hình như trong mắt họ, tôi chỉ là một món đồ, nên họ có thể mang ra để trao đổi qua lại.
Khuôn mặt tôi càng lúc càng tái nhợt, miệng tôi đã chảy máu tươi. Vì quá uất hận và đau đớn, nên tôi đã cắn môi đến bật máu. Tuy nhiên, tôi lại không cảm nhận được nỗi đau của thể xác, nỗi đau tinh thần của tôi, còn lớn hơn nỗi đau của thể xác nhiều. Nước mắt không ngừng rơi xuống má, tôi đã khóc thầm lặng lẽ, tôi khóc như mưa.
Hết rồi ! Hết thật rồi ! Bây giờ tôi không còn mong đợi và hy vọng gì hết.
Hoàng Anh chỉ đứng im bất động nhìn tôi. Khuôn mặt tái xanh, đôi mắt thống khổ và vô hồn của hắn đã đâm sâu vào lồng ngực và cơ thể tôi.
Tôi và hắn đứng rất gần nhau, nhưng không thể chạm vào nhau, cũng không thể vươn tay ra để kéo nhau vào lòng.
Hắn giờ đã có vị hôn thê cho riêng mình, hắn đâu cần đến một con bé hoa tàn liễu nát như tôi nữa. Tôi rất muốn cười to, rất muốn hét vang, rất muốn gào khản cổ họng để hỏi ông trời tại sao lại đối xử vô tình và tàn nhẫn với tôi như thế ? Chẳng lẽ chỉ vì một lần tôi làm sai, tôi phải bị trừng phạt một cách khủng khiếp như thế này, Người mới hài lòng hay sao ?
_Hoàng Anh ! Anh ra đây làm gì, để em đi tìm anh từ nãy đến giờ ?
Từ phía sau, Tuyết Lan dịu dàng và yểu điệu bước lại gần hắn. Trước mặt tôi và Khánh Phương, bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô ả khoác lên cánh tay trái của hắn, như một thông điệp ngầm muốn nói với tôi rằng : “Anh ấy là của tôi, cô biết điều thì nên tránh xa anh ấy ra !”
Đến nước này, thì tôi còn gì để nói và còn gì để hy vọng nữa. Sự im lặng thừa nhận của Hoàng Anh, rồi cử chỉ tự nhiên và thân mật của Tuyết Lan chẳng phải đã làm sáng tỏ mối quan hệ trên mức bình thường của cả hai rồi sao ?
Cơ thể tôi lung lay sắp đổ, mặt tôi giờ không còn một chút huyết sắc, tôi vì khóc quá nhiều nên mắt đẫm lệ, mùi máu tươi hòa lẫn với nước mắt và nước bọt khiến tôi nhộn nhạo muốn nôn.
Thấy vẫn chưa đủ để chứng minh Hoàng Anh là của mình, Tuyết Lan cố tình nhoẻn miệng cười tươi như hoa nở, đầu cô ả thân thiết dựa lên cánh tay hắn.
Một người lạnh lùng và cao ngạo như hắn nếu không phải là người hắn thích, và người thân của hắn, làm sao hắn có thể để cho một cô gái xa lạ ôm ấp trước mặt người khác như thế này.
Tôi loạng choạng xuýt ngã, lồng ngực tôi không ngừng co thắt, tôi không thể thở nổi, mặt tôi tím tái, tôi ôm lấy ngực.
Khánh Phương vội bước lại gần tôi, anh ôm lấy hai vai tôi, rồi kéo tôi đứng gần sát vào người. Mắt anh thương xót nhìn tôi, anh vừa quan tâm lo lắng hỏi tôi, vừa sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch giống như là xác chết của tôi.
_Em không sao chứ ? Em có cần anh dìu em vào phòng y tế không ?
Tôi mặc dù không muốn nhìn thấy hình ảnh Hoàng Anh ôm ấp một cô gái khác nhưng cơ thể tôi cứng đơ, mắt tôi giống như là đã bị thôi miên, tôi không thể nhìn ra một hướng khác, mà cứ phải nhìn thẳng. Để rồi hình ảnh kia cứ đâm sâu mãi vào trái tim vốn đã yếu ớt và tổn thương của tôi.
Tuyết Lan cười càng tươi, càng lung linh xinh đẹp, giọng cô ả ngọt lịm.
_Cô gái kia là bạn của anh sao ?
Hoàng Anh lãnh đạm đáp.
_Cô ta không là gì của anh cả.
Cô ả nhếch mép cười khinh bỉ nhìn tôi.
_Em tưởng cô ấy là bạn gái của anh ?
Hắn vô tình quay lưng về phía tôi. Trước khi cùng Tuyết Lan rời đi, hắn lạnh lùng để lại một câu.
_Cô ta chỉ là một món đồ đã mất của anh. Tuy đã tìm lại được, nhưng nay anh chán rồi, nên không còn cần cô ta nữa.
Vai Hoàng Anh hơi run run, cơ thể hắn cứng ngắc, giọng nói hắn thống khổ và đau đớn. Nghe hắn nói, tôi lại tưởng một con thú đang gào khóc vì vừa mới mất đi ái nhân yêu thương nhất của cuộc đời mình.
Đứng khựng một chút, hắn cùng Tuyết Lan sánh đôi bước đi.
Tôi chết lặng nhìn theo hình bóng từ phía sau của hắn. Tôi biết lần này, hắn mà đi, tôi sẽ không bao giờ còn có cơ hội được nhìn thấy hắn nữa. Tôi đã mất hắn thật rồi.
Nước mắt lại tuôn như mưa, tôi khóc đến khản cả cổ họng, khóc đến héo mòn cả tâm can, khóc đến tan nát cả một tấm lòng son mà tôi dành cho hắn.
Hắn quá tuyệt tình ! Hắn đi mà không thèm quay lại nhìn tôi. Hắn đi thì cứ đi, tại sao hắn phải nhắc cho tôi nhớ, tôi chỉ là một món đồ cũ nát của hắn ? Hắn muốn tôi phải tự dằn vặt bản thân mình đến chết, thì hắn mới vui sao ?
Tinh thần tôi hoảng loạn, cơ thể tôi vừa mới ốm dậy, tôi lại chịu hết cú sốc này đến cúc sốc khác. Cuối cùng, vì không thể gắng gượng được nữa, tôi đã ngất xỉu.
Khi thật sự chìm dần vào bóng đêm, bên tai tôi loáng thoáng nghe tiếng gọi của Khánh Phương, tôi rất muốn trả lời anh nhưng tôi không thể. Tôi mong anh tha lỗi cho tôi, khi tôi luôn làm phiền anh thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT