Lúc bố mẹ tôi vào, tôi mới được giải thoát khỏi tên kia. Tôi thật sự rất mừng, vì tôi không còn phải trông thấy tên kia thêm một phút một giây nào nữa. Mặc dù biết rằng, đây chỉ là tạm thời, nhưng trái tim và tinh thần tôi không còn hoảng loạng, và không còn lúc nào cũng căng thẳng sắp đứt, sắp vỡ nát nữa. Tình yêu kiểu khủng bố và giống như địa ngục thế này, thật sự khiến tôi khiếp sợ và muốn bỏ chạy.
Đôi mắt tên kia vẫn nhìn tôi chằm chằm, vẫn quan sát và theo dõi tôi. Tên kia dù có rời khỏi phòng nhưng ánh mắt lạnh lẽo và thâm trầm của tên kia vẫn bám theo tôi ở khắp nơi. Tôi sợ, rất sợ. Tôi sợ có một ngày khi không còn chịu nổi tên kia nữa, tôi sẽ vùng lên, sẽ đánh tên kia, giết chết tên kia và tự hủy hoại chính mình.
Tôi luôn cầu mong tên kia hiểu và buông tha cho tôi. Tôi không thể tiếp nhận tình yêu bạo lực của tên kia. Tôi là một cô gái yêu tự do, phóng khoáng và tự chủ, tôi làm sao có thể chịu đựng được cảm giác bị người khác kiểm soát và điều khiển.
Trong tôi giờ đang nổi lên những con sóng ngầm. Chỉ cần tên kia còn tiếp tục hành hạ và đối xử tàn bạo với tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ phản kháng, sẽ bỏ chạy, và lần này đừng hòng mà tên kia tìm được tôi.
Mẹ tôi đặt một bình cách thủy dùng để giữ nhiệt ở trên bàn, bố tôi ngồi xuống bên cạnh tôi.
_Con cảm thấy trong người thế nào ? Con có bị đau hay bị thương ở đâu không ?
Tôi sụt sịt muốn khóc, giọng tôi nghẹn ngào.
_Con…con không bị đau hay bị thương ở đâu cả. Con chỉ hơi bị choáng váng và đau đầu thôi.
Mẹ tôi đổ cháo ra bát, cầm lấy một cái thìa. Kéo ghế, mẹ ngồi gần sát vào giường tôi.
_Ăn cháo đi con gái ! Mẹ đã nấu món cháo mà con thích ăn rồi mang đến đây. Con cố ăn đi cho mau khỏe, để còn xuất viện về nhà. Con càng ngày càng gầy đi.
Nhìn bát cháo bốc khói trên tay mẹ tôi, mùi thịt bằm bay ra thơm nức. Bình thường, tôi sẽ ăn ngay mà không cần mẹ tôi phải nhắc, hay phải mời, nhưng kể từ lúc tên kia dùng cách kì cục để bắt tôi ăn cháo và uống thuốc, tôi không còn nuốt nổi thứ gì nữa. Chỉ cần nghĩ đến thức ăn, và những hạt cơm nào nát nhừ đang chuẩn bị đút vào miệng mình, tôi đã nhộn nhạo muốn nôn.
Mặt tôi tái nhợt khi thấy mẹ tôi đang chuẩn bị đưa thìa cháo vào miệng tôi. Tôi lùi thật xa, mắt kinh hoàng nhìn trừng trừng vào thìa cháo trước mặt.
Mẹ tôi hơi buồn lòng khi thấy tôi không muốn ăn cháo do mình nấu.
_Con sao thế, sao con không lại gần đây rồi ăn cháo đi ? Đây chẳng phải là món cháo mà con thích ăn nhất sao ?
Tôi bịt miệng, một tay tôi ôm lấy ngực. Sợ mẹ tôi hiểu lầm cử chỉ của mình, sợ mẹ tôi phật ý, tôi gắng gượng mở miệng giải thích.
_Con…con xin lỗi, con không thể ăn được nữa. Lúc…lúc nãy Hoàng Anh đã bón cháo cho con ăn rồi.
Mặt bố mẹ tôi giãn ra, trên khóe môi họ hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm và vui vẻ. Họ đã bị vẻ bề ngoài lịch thiệp và lễ độ, bị giọng nói sâu và ngọt của tên kia cuốn hút. Họ hoàn toàn không biết được con người thật của tên kia.
Họ đang rất vui và rất mừng, khi tôi có thể tìm được một người bạn trai tốt và hoàn hảo như tên kia.
Thấy tên kia đã bón cháo cho tôi ăn và cho tôi uống thuốc, mẹ tôi sung sướng nở một nụ cười tươi như hoa nở.
_Sao con không chịu nói sớm. Nếu Hoàng Anh đã cho con ăn cháo và uống thuốc rồi, mẹ sẽ không ép con ăn nữa.
Bố tôi xoa đầu bảo tôi.
_Con thật may mắn khi có được một người bạn trai tốt bụng và chân thành như Hoàng Anh. Con có biết là khi nhận được tin con đang phải nằm viện, cậu ta đã lo lắng và hoảng sợ như thế nào không ? Cậu ta đã lái xe đến bệnh viện thăm con ngay lập tức. Nhờ có cậu ta trông nom con từ sáng đến chiều, bố mẹ mới có thời gian nghỉ ngơi và về nhà nấu cháo cho con ăn. Con nên biết trân trọng những gì mà con đang có. Không phải chàng trai nào cũng yêu con thật lòng và yêu con nhiều như cậu ta đâu.
Tôi bật khóc nức nở. Tôi không biết phải ăn nói như thế nào với bố mẹ tôi. Tôi hiểu tên kia yêu tôi nhiều như thế nào, tôi cũng biết tên kia hận tôi ra sao. Yêu và hận luôn giằng xé, luôn khiến tên kia mất đi lý trí và sự kiểm soát của bản thân, nên có nhiều lúc tên kia đã nổi điên lên và hành hạ tôi đến chết đi sống lại.
Tôi hiểu chỉ cần tôi là một cô người yêu nhỏ bé biết nghe lời và phục tùng mệnh lệnh của tên kia một cách vô điều kiện, tôi sẽ trở thành một nữ hoàng bị giam giữ trong một tòa lâu đài làm bằng vàng của tên kia. Nhưng tôi làm sao có thể quên đi cái tôi của chính mình. Nếu chỉ vì yêu, tôi mất đi tự do, mất đi tự tôn và quyền tự quyết định cuộc đời mình, tôi thà không yêu, sống cô độc cả đời còn hơn. Tôi là một cô gái mạnh mẽ, tôi không nhu nhược và yếu hèn giống như những cô gái khác.
Chỉ cần tên kia chịu hiểu và tôn trọng tôi, lúc đó tôi và tên kia sẽ tạo dựng một mối quan hệ công bằng, và tràn đầy niềm tin dành cho nhau. Còn nếu không, vĩnh viễn tên kia sẽ không bao giờ có được tôi.
Bố mẹ hiểu lầm tôi khóc vì cảm động, vì mấy lời khuyên chân thành của mình. Bố tôi ôm tôi vào lòng, còn mẹ tôi vỗ nhẹ vào lưng tôi. Trong mắt họ, tôi vẫn còn bé bỏng và không hiểu chuyện.
Mẹ tôi thương yêu bảo tôi.
_Con gái ngốc ! Năm nay con đã bao nhiêu tuổi rồi, mà lúc nào mẹ cũng thấy con khóc như một đứa trẻ ?
Mẹ tôi gõ nhẹ vào đầu tôi, giọng mẹ dịu dàng và tràn đầy tình yêu.
_Ngày trước mẹ chỉ thấy con quậy phá, nghịch ngợm, hay leo trèo và đánh nhau giống như một thằng con trai. Nhưng kể từ lúc mẹ biết là con đã có bạn trai, con trở nên nữ tính, hay khóc và hay làm nũng.
Nụ cười trên môi mẹ tôi càng lúc càng dịu dàng và vui vẻ.
_Mẹ phải cảm ơn cậu ta vì đã có công biến đổi một đứa con gái ương bướng và khó dạy như con. Nhờ cậu ta, con đã bớt nghịch ngợm, đã chịu thay đổi ngoại hình của mình. Trước đây, mẹ vẫn không thể nào hiểu nổi, vì sao con lại muốn mình xấu đi. Nhưng nay, thấy con đã chịu ăn mặc và trở về như bình thường, mẹ rất vui.
Mẹ tôi càng nói, tôi càng khóc dữ. Tôi khóc vì tủi thân và buồn khổ. Tôi đã trao lầm trái tim của mình cho một tên ác ma, đã quá ngây thơ khi cho rằng, dù tôi có tàn nhẫn bỏ ra đi mà không nói một lời từ biệt, tên kia sẽ sống tốt và sẽ quên tôi. Nhưng thật không ngờ, suy nghĩ ngây thơ và tốt đẹp của tôi, chỉ đổi lại những cơn ác mộng kinh hoàng và khủng khiếp kéo dài từ ngày này qua tháng khác.
Bố mẹ thấy tôi khóc đến khan cả tiếng, khóc đến thắt cả ruột, khóc đến nỗi ho khan, họ hốt hoảng lên tiếng trấn an và hỏi tôi.
_Con bị làm sao thế ? Có chuyện gì xảy ra đúng không con ? Có chuyện gì thì con mau nói ra đi, bố mẹ sẽ giúp con giải quyết và ở bên cạnh để bảo vệ và che chở cho con.
Tôi ôm chặt lấy bố tôi, tôi vùi đầu vào vòm ngực rộng rãi và nam tính của bố tôi. Mặc dù lòng tôi đau như cắt, mặc dù trái tim đau đớn như bị dao đâm, nhưng tôi không thể nói cho họ biết được sự thật, không thể kể cho họ nghe những gì mà tôi phải chịu đựng trong một tuần qua.
Tôi thà rằng tự chịu một mình, còn hơn phải nhìn thấy khuôn mặt lo lắng, buồn phiền và thất vọng của bố mẹ tôi. Họ chỉ có một mình tôi là con gái, nếu tôi xảy ra chuyện gì, họ làm sao mà sống nổi.
Bằng vào tính cách ngay thẳng và hào sảng của bố tôi, ông sẽ tìm đủ mọi cách để lấy lại công bằng cho tôi. Lúc đó, tôi biết phải làm sao, mặc dù tôi rất hận và căm ghét tên kia, nhưng thật lòng, tôi không muốn tên kia phải ra tòa, phải đối diện với lao lý. Tôi không biết vì sao tên kia đã hành hạ và dày vò tôi tàn nhẫn và thô bạo như thế, tôi vẫn lo lắng cho sự an nguy của tên kia.
Còn mẹ tôi, bà sẽ ngay lập tức đi tìm tên kia, bà sẽ đánh và mắng tên kia một trận. Bà sẽ cấm tên kia tiếp cận và gặp tôi. Bà sẽ làm um lên, và ủng hộ bố tôi lôi tên kia ra tòa. Bà sẽ bắt tên kia trả giá cho nhưng gì mà tên kia gây ra cho tôi. Vì chuyện này, tên kia sẽ không thể sống yên và không bao giờ còn có thể trông thấy tôi nữa, vì họ sẽ mang tôi ra nước ngoài và rời khỏi mảnh đất này vĩnh viễn.
Tôi hiểu rõ tính cách của bố mẹ tôi. Họ không chỉ đam mê công việc và yêu nghiên cứu khoa học, họ còn hết lòng vì con cái và yêu thương tôi thật lòng. Khi nghĩ đến những gì mà họ có thể làm cho tôi, tôi đã thấy nhẹ nhõm và an tâm hơn.
Khóc chán, tôi ngủ quên trong lòng bố tôi. Mẹ tôi nói đúng, từ lúc gặp tên kia, tôi đã không còn là chính mình nữa, tôi đã hoàn toàn thay đổi rồi. Tôi đã bắt đầu khóc nhiều hơn, bắt đầu lo sợ vu vơ và hay giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm.
Tôi đã quên mình từng yêu và hậm mộ nhóm nhạc Blue nhiều như thế nào, tôi cũng quên thói quen phải tắt điện tôi mới ngủ được vào ban đêm. Thậm chí bây giờ, tôi còn phải học cách vâng lời, và tuân theo bất kể những gì mà tên kia muốn. Tôi đã chính thức trở thành một nô lệ đang trong thời gian huấn luyện của tên kia.
Bố tôi thấy tôi đã ngủ, ông nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống giường, sau đó kéo chăn đắp ngang người tôi.
Mẹ tôi thì thào bảo bố tôi.
_Anh có thấy con bé Hồng Anh dạo này đã hoàn toàn thay đổi rồi không ? Em không biết đã có chuyện gì xảy ra với nó, nhưng em linh cảm nhất định con bé đã gặp phải chuyện gì đó nên tinh thần nó mới hoảng loạn, hay khóc, hay giật mình mỗi khi nghe thấy tiếng động, và hay thét ầm lên khi ngủ mơ.
Bố tôi vốn không phải là một người nhạy cảm và có thể nhận biết được mọi chuyện xung quanh bằng cách quan sát vẻ mặt và hành động của người khác, nên phủ nhận lại quan điểm của mẹ tôi.
_Em đừng nói lung. Anh nghĩ con bé Hồng Anh đang trong thời kì yêu đương nên nó mới yếu đuối, hay khóc và hay làm nũng.
Bố tôi nháy mắt nhìn mẹ tôi.
_Em không còn nhớ trước đây em cũng giống như con bé Hồng Anh sao ? Lúc đó, em chỉ hơi ốm một chút, em đã hại anh phải cuống cuồng lên vì lo và vì sợ là gì ?
Mẹ tôi đỏ mặt, bà mím môi, bà nguýt bố tôi.
_Hừ ! Người có đầu gỗ như anh thì đâu biết gì là lãng mạng, và biết cách quan tâm chăm sóc bạn gái khi ốm đau. Nếu em không làm thế, anh sẽ đến thăm hỏi em chắc.
Nằm im ở trên giường, mắt nhắm nghiền, tôi nghe bố mẹ tôi nói chuyện và tranh cãi nhau. Tôi nhếch mép hé ra một nụ cười mơ hồ và nhạt nhẽo. Thật lòng tôi rất mừng, vì bố mẹ tôi vẫn yêu nhau và vẫn mặn nồng giống như lúc mới cưới. Họ đi đâu và làm gì cũng có nhau. Nhiều lúc tôi tự hỏi, trên đời này thật sự có tình yêu vĩnh cửu sao ?
Tôi không thể đoán được tương lai, cũng không biết bố mẹ tôi có thể duy trì được tình trạng hạnh phúc và vui vẻ này bao lâu, nhưng tôi có một niềm tin vào tình yêu của bố mẹ tôi.
Mẹ tôi luôn nhìn bố tôi bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ. Bố tôi dù cục mịch và không có được tính cách lãng mạng và đào hoa biết cách lấy lòng và chiều chuộng vợ như những quý ông khác, nhưng ông luôn dùng hành động để chứng minh thành ý và tình yêu chân thành mà ông dành cho mẹ tôi.
Tôi vừa ao ước muốn có được một hạnh phúc và tình yêu giống như bố mẹ tôi, vừa vui mừng vì có thể làm con gái của họ. Có thể tình yêu của tôi sẽ phải trải qua rất nhiều đau khổ và sóng gió. Nhưng chỉ cần có bố mẹ tôi ở bên cạnh, tôi tin mình có thể vượt qua được mọi chuyện.
Tôi dần chìm vào giấc ngủ. Hai dòng nước mặt mặn chát và trong suốt lăn dài xuống gò má trắng mịn và nhợt nhạt. Cơ thể tôi đã bị tàn phá quá nhiều, nước da từ trắng hồng đã trở nên xanh tái. Tinh thần và suy nghĩ của tôi không còn sáng suốt và tỉnh táo như xưa. Chỉ vì dính vào một chữ “tình” và một tên ác ma như tên kia, tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi khó nhọc mở mắt nhìn xung quanh. Mùi thuốc men, tiếng giọt nước đang rỏ từng giọt xuống chai thủy tinh và cảm nhận được cánh tay tê nhức và đau đớn vì bị kim cắm vào tay, đã cho tôi biết, tôi vẫn còn đang nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện.
Bàn tay phải của tôi đang bị ai đó nắm rất chặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay của người đó truyền lên trái tim và lên khắp thân thể, khiến tôi có cảm giác an tâm và ấm áp.
Tôi khẽ cựa quậy, tay tôi run nhè nhẹ.
Người đó hình như đang ngủ rất say nên không biết là tôi đã tỉnh. Trong ánh áng lờ mờ của bóng đèn điện trong phòng, tôi nghiêng người để nhìn và quan sát người đó.
Tôi giật mình hốt hoảng khi phát hiện người con trai đang say ngủ kia là ai. Ngàn vàn lần tôi không dám tin là tên kia đã chịu ở lại qua đêm để chăm sóc và trông chừng tôi.
Tôi không biết tên kia đã dùng cách gì mà bố mẹ tôi có thể yên lòng giao tôi cho tên kia. Xem ra tài năng thuyết phục và dùng miệng lưỡi của tên kia không phải là nhỏ. Tôi hình như vẫn chưa đánh giá hết được khả năng tiềm ẩn của tên kia.
Sợ tên kia thức giấc, rồi hỏi tôi vô số câu hỏi và sợ phải đối diện với tên kia, tôi không dám nhúc nhích và cựa quậy nữa, mà chỉ dám nằm im một chỗ nhìn ngắm tên kia, chỉ dám khóc thầm lặng lẽ.
Sự xuất hiện không ngờ và hành động của tên kia, đã khiến trái tim tôi run lên nhè nhẹ, một cảm giác ấm áp và ngọt ngào đang lan tỏa trong từng mạch đập và mạch máu của tôi.
Tên kia lúc nào cũng khiến tôi vừa yêu vừa hận. Có lúc tên kia là một đứa trẻ bắt tôi phải chú ý và quan tâm đến, là một người tình hoàn hảo và yêu tôi hết lòng, chiều chuộng tôi giống như một nữ hoàng. Nhưng cũng có lúc, tên kia là một ác ma có thể hủy diệt và hành hạ tôi bất cứ lúc nào. Tôi phải làm gì để tên kia bớt hung ác và bớt đối xử tàn nhẫn với tôi đây ?
Trước kia, tôi yêu tên kia là thật, tôi muốn ở bên cạnh tên kia cũng là xuất phát từ tận sâu trong trái tim và suy nghĩ của tôi. Nhưng hàng ngày bị tên kia hành hạ và dày vò, tình cảm trong tôi càng nguội như tro tàn, bây giờ tôi không biết mình có còn yêu tên kia nữa không, có muốn nối lại quan hệ với tên kia không ?
Tôi đang có một mong muốn mãnh liệt là có thể trốn thoát khỏi vòng kiểm soát của tên kia, có thể rời xa tên kia mãi mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT