Buổi sáng hôm sau, tôi và tên kia cùng nhau đến trường. Nhờ cuộc nói chuyện thẳng thắn vào tối hôm qua, giữa tôi và tên kia tạm đình chiến. Tôi hiện giờ là bạn gái chính thức của tên kia.
Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn khi có thể trở thành một người phụ nữ mà tên kia yêu và muốn giữ ở bên cạnh ?
Tôi biết có nhiều cô gái mong ước được thay thế vào vị trí của tôi, nhưng tôi chỉ có một khát khao duy nhất là có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tên kia, có thể tránh xa tên kia càng xa càng tốt.
Đến trường, giống như mọi hôm, tôi luôn tự mở cửa xe cho mình, rồi bước xuống. Tên kia đi sánh đôi cùng tôi ở trên sân trường.
Càng ngày càng có nhiều cô gái tò mò về mối quan hệ giữa tôi và tên kia. Họ đã đoán được một phần lý do tại sao tôi luôn được tên kia đưa đón đi học. Mấy ngày trước, họ đã có cơ hội được ngắm nhìn chân dung thật của tôi ở trên bảng thông báo của trường.
Nhờ tên kia, giờ tôi trở thành một cô gái nổi tiếng, trở thành kẻ thù của tất cả nữ sinh trong trường, và đặc biệt là cô gái có khuôn mặt gần giống Angelina Jolie kia. Tôi có nên cảm ơn tên kia vì điều này không, hay là nên hận tên kia thấu xương ?
Đến tiền sảnh của khu B, tên kia bất chấp ánh mắt tò mò và hiếu kì của mọi người xung quanh, tên kia cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi, thì thầm vào tai tôi.
_Giờ ra chơi, em nhớ xuống canteen của trường, anh muốn mời em ăn cơm.
Tôi rất muốn nhếch mép cười nhạt, cười chế giễu tên kia. Chẳng lẽ tên kia không có ý tưởng hẹn hò gì mới hay sao mà lần nào cũng chỉ bảo tôi xuống ăn cơm sáng với tên kia ở canteen. Tuy rằng tôi rất muốn rủa tên kia ngu ngốc và đần độn, nhưng vì sợ tên kia đánh và trừng phạt tôi, tôi đành phải miễn cưỡng mở miệng nói.
_Em biết rồi, khi nào trống điểm đến giờ ra chơi, em sẽ xuống canteen.
_Em biết được là tốt.
Tên kia quẹt nhẹ lên mũi tôi. Đôi mắt xanh biếc của tên kia nhìn tôi, ánh mắt tên kia thâm trầm và sắc bén. Tôi nghĩ tên kia không tin tưởng là tôi thích và yêu tên kia thật lòng.
Chờ tên kia đi được một đoạn khá xa, tôi mới quay người bước đi.
Mấy cô gái đứng ở gần đấy, họ nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt họ tức tối và khinh bỉ, họ đang căm ghét tôi.
_Mày là học sinh mới ở đây đúng không ?
Một cô gái có mái tóc hoa sen lên tiếng hỏi tôi.
Tôi chán ghét nhìn thẳng vào mắt cô ta.
_Đúng, cậu có chuyện gì cần nói với tôi sao ?
_Tao nghĩ là mày nên tránh xa Hoàng Anh ra. Anh ấy không hợp với mày đâu.
Tôi cười nhạt, cười thật chua cay.
Đúng ! Tôi đâu có hợp với tên kia. Tôi và tên kia là hai thái cực khác nhau hoàn toàn. Tôi dù có tình cảm với tên kia, nhưng không muốn suốt đời phải sống bên cạnh một người không chịu hiểu và tôn trọng mình.
Xốc gọn túi sách trên vai, hai tay tôi đút vào túi quần jean, mắt tôi miệt thị nhìn cô ả.
_Cậu có thể cho tôi hỏi, cậu và Hoàng Anh có quan hệ đặc biệt gì không ? Nếu có thì cứ tự nhiên nói cho tôi biết, tôi sẽ hỏi anh ấy xem mối quan hệ hiện tại giữa tôi và anh ấy có ảnh hưởng gì đến cô không ?
Cô ta tái mặt, răng cô ta nghiến chặt, mắt phẫn nộ nhìn tôi, tay cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi.
_Mày đừng quá kênh kiệu, đừng có lên giọng dạy đời. Mày không hiểu mày đang nói chuyện với ai đâu. Hừ ! Mày có hiểu là cả trường này đều biết Hoàng Anh là người yêu của Tuyết Lan không hả ? Mày là ai, mà mày dám chen ngang vào ? Đừng tưởng mày có một chút nhan sắc, thì có thể tìm cách quyến rũ Hoàng Anh, và tìm cách chia rẽ tình cảm tốt đẹp của họ.
Mặt tôi tối xầm, mắt tôi nổi lửa hận. Sao cô ta dám ví tôi là một con đàn bà lẳng lơ, chuyên môn đi quyến rũ và lừa gạt tình cảm của người khác. Tôi đâu có hèn hạ đến nỗi tìm đủ mọi cách để chiếm đoạt người yêu của bạn cô ta.
Không hiểu khi cô ta biết được sự thật, cô ta có tỏ lòng thương hại và đồng cảm với tôi không hay là cô ta càng rủa tôi ti tiện và xấu xa hơn.
Tôi không muốn tranh cãi với cô ta nữa. Nguyên việc của tôi đã đủ khiến tôi đau đầu và mệt mỏi lắm rồi, phải đứng đây để đấu lý với cô ta, để tranh chấp thắng thua với cô ta khiến sức chịu đựng trong tôi gần như cạn kiệt.
Tôi vừa đi được hai bước, bọn con gái bao vây lấy tôi vào giữa. Xem ra bọn họ không có ý định để cho tôi dễ dàng bỏ đi như thế, họ rất muốn dạy bảo tôi.
Cô ả có mái tóc hoa sen lại tiếp tục giọng điệu có thanh âm cao vút và chói tai của mình.
_Tao chưa nói xong, thì mày đừng hòng mà rời khỏi đây. Mày nên liệu hồn, và hãy cẩn thận. Chỉ cần mày dám lại gần Hoàng Anh thêm một lần, bọn tao sẽ xử mày.
Tôi đứng thẳng, mắt tôi lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt cô ta, miệng tôi nhếch lên.
_Nếu cô đã nói hết những gì mà cô cần nói, cô nên bảo bạn cô tránh đường cho tôi đi, nếu không cô và bạn của cô đừng trách tôi độc ác. Sức chịu đựng trong tôi có giới hạn, một khi tức giận và phẫn nộ trong tôi bùng nổ, tôi sẽ hạ gục tất cả các cô để xả giận.
Lời nói không coi ai ra gì của tôi đã khiến tất cả bọn con gái nổi điên lên. Một cô gái có mái tóc tơ mỏng màu vàng chỉ thẳng tay vào mặt tôi.
_Con điên ! Mày muốn chết chứ gì ? Hừ ! Cái thứ không biết xấu tốt như mày, mà cũng đòi làm bạn gái của Hoàng Anh sao ? Tao nói cho mày biết, nếu muốn sống yên thì hãy mau cúi đầu xin lỗi bọn tao và mau chóng rời xa Hoàng Anh ngay lập tức. Còn nếu mày cứ cố tình tỏ ra không hiểu gì, bọn tao sẽ dạy dỗ cho mày hiểu.
Tôi nở một nụ cười nhàn nhạt và chết chóc, mắt tôi sắc như dao, hai tay tôi siết chặt, gân tay tôi nổi lên, tôi đang bùng nổ giận dữ.
_Rầm !
Một quả đấm bay sượt qua vai một cô bạn đứng cạnh tường, rồi lao thẳng vào bờ tường. Tôi đã dồn toàn lực vào năm khớp ngón tay, nên đã tạo ra một vết nứt ở trên tường.
Cô bạn bị tôi cố ý đấm xẹt qua vai, hốt hoảng đến nỗi đứng cứng như một khúc gỗ, mặt tái nhợt, mắt trợn tròn, môi run run, mồ hôi đang từng giọt nhỏ xuống má và cổ.
Tất cả bọn con gái đều nín thở, họ không dám tin là tôi lại có sức mạnh khủng khiếp như thế. Nếu họ biết được rằng, tôi đã tập võ từ khi lên sáu tuổi, họ tuyệt đối sẽ không dám cậy đông để ăn hiếp tôi, hay tìm cách chắn đường đi của tôi.
_Tôi cảnh cáo các người. Nếu còn dám tiếp tục tìm tôi để gây sự hoặc quấy rối, lúc đó các người đừng trách tôi độc ác và đối xử tàn nhẫn với các người.
Quay người, tôi ung dung bỏ đi. Tôi hiện giờ đang tức giận và phẫn nộ đến cực điểm. Là một cô gái mạnh mẽ và tự chủ hơn 17 năm nay, tôi đã quen hành động một cách tự do và phóng khoáng, nhưng nay tôi phải nhất nhất tuân theo mọi lời nói và mệnh lệnh của tên kia, tôi không thể nuốt nổi cục tức này.
Tuy tôi đã xóa hết được những bức ảnh mà tên kia chụp, nhưng vẫn chưa thể thoát khỏi được vòng kiểm soát của tên kia hoàn toàn. Chỉ cần tôi dám gây ra chuyện gì đó mà tên kia không hài lòng, tôi lại có nguy cơ bị tên kia dùng những cách tương tự để hành hạ và trừng phạt tôi.
Vừa đi tôi vừa vò đầu bứt tóc, tôi không còn chịu đựng được nữa rồi. Mặc kệ tên kia đáng sợ và tàn nhẫn như thế nào, tôi phải tìm cách để thoát khỏi tên kia vĩnh viễn và không bao giờ còn phải gặp lại tên kia nữa.
Bước vào lớp, trong khi bọn con gái tặng cho tôi một ánh mắt quỷ dị, xen lẫn ghen tị, bọn con trai lại nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì xen lẫn cảm giác đắm đuối và muốn chinh phục.
Tôi hiện giờ giống như một tiểu thư của một gia đình quý tộc Anh Quốc, có dòng máu lai giữa người Việt nam và người Anh.
Tôi lờ đi tất cả ánh mắt của bọn bạn trong lớp. Tôi chán nản và mệt mỏi cố lê thân xác rệu rã của mình về phía cuối lớp, nơi có chiếc bàn thân yêu mà tôi muốn ngồi, và muốn gục mặt trên bàn để ngủ.
Tôi ném “bịch” túi xách lên bàn. Cơn tức giận và phẫn nộ lúc nãy, giờ vẫn còn nguyên, còn đang âm ỉ cháy trong tôi. Bây giờ chỉ cần một thành viên trong lớp dám chọc ghẹo tôi, tôi sẽ cho họ nếm mùi đau khổ.
Tôi lừ mắt nhìn khắp cả lớp, mặt tôi lạnh như băng, còn mắt tôi lại bùng cháy hai ngọn lửa giận dữ và thù hận. Tôi đang giận cá chém thớt, đang muốn đánh và muốn kéo tất cả mọi người cùng xuống địa ngục với tôi.
Người đầu tiên mà tôi muốn trút giận, chính là tên có dáng vẻ bề ngoài giống như một con heo đang ngồi ở bàn thứ ba từ trên xuống kia.
Cậu ta dám làm mất chiếc túi xách yêu quý của tôi, dám vô trách nhiệm phủ nhận nghĩa vụ của mình. Hừ ! Coi như hôm nay cậu ta xui xẻo khi bị tôi chọn làm một cái bao cát để xả giận.
Tôi nện mạnh chân trên nền gạch men sáng bóng, hai ngọn lửa trong mắt tôi ngày càng bốc cao, hai tay tôi vo lại thành hình hai quả đấm, tôi bóp chặt tay. Tôi đang một lòng hướng đến mục tiêu của mình.
Tôi đứng trước mặt cậu ta, mắt tôi sắc bén và lạnh lẽo nhìn cậu ta.
Cậu ta nhìn từ chiếc áo len kẻ xọc ba màu dài đến ngang hông dần lên đến khuôn mặt chứa toàn sát khí của tôi.
Tôi đã khiến cậu ta giật mình hoảng sợ, mắt cậu ta đề phòng và cảnh giác nhìn tôi, giọng cậu ta hơi run rẩy.
_Mày…mày muốn gì mà lại đứng ở đây ?
Tôi chống hai tay xuống bàn. Tôi gằn từng từ từng chữ.
_Việc mà tôi nhờ cậu làm, cậu đã làm được đến đâu rồi ?
Cậu ta bị khí thế hiên ngang và chết chóc của tôi, làm cho mất vía.
_Mày…mày nói gì, tao..tao không hiểu ? Mày…mày có giao cho tao việc gì đâu ?
_Rầm !
Tôi phẫn nộ đập bàn, tôi đang phun trào núi lửa, đang muốn thiêu chết cậu ta.
_Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn dám cãi lại lời của tôi sao ? Tôi hỏi cậu lại một lần nữa, cậu đã nhớ là ai đang giữ chiếc túi xách của tôi chưa ?
Mặt cậu ta tái mét, môi cậu ta run run, thanh âm cao vút.
_Tao đã nói là tao không biết gì cả. Khi tao đi ra ngoài, tao đâu có để ý được chuyện có ai vào lớp lấy cặp của mày không.
Việc cậu ta dám trắng trợn phủi trách nhiệm, dám khiêu khích sự chịu đựng đã hoàn toàn vượt quá giới hạn trong tôi, khiến tôi nổi điên lên.
Tôi một tay túm lấy cổ áo của cậu ta, tay còn lại dơ lên cao.
_Tôi cho cậu một cơ hội lần cuối để nói ra sự thật. Nếu cậu còn tiếp tục ngoan cố, tôi sẽ đánh cậu một trận, sẽ lôi cậu lên phòng hiệu trưởng, sẽ tìm về nhà của cậu để nói chuyện với bố mẹ cậu. Tôi muốn biết khi bị dồn vào đường cùng, cậu sẽ bị trừng phạt như thế nào. Nếu cậu muốn chơi trò trốn tìm và giải câu đố với tôi, tôi sẽ chơi với cậu. Cậu đừng tưởng là tôi không biết cậu đang nghĩ gì ở trong đầu.
Cậu ta hung hăng quát ầm lên, tay cậu ta cố gắng đẩy tay tôi ra khỏi cổ áo của cậu ta.
_Mày…mày bị điên rồi. Tao đã nói là tao không biết ai là người đã lấy chiếc túi xách của mày, sao mày không chịu tin. Mày tưởng rằng tao sẽ sợ mày khi mày lôi tao lên văn phòng của thầy hiệu trưởng hay tìm về nhà để gặp bố mẹ tao sao ? Nếu mày có giỏi thì mày cứ làm đi, tao cóc sợ mày.
Cậu ta vừa mới dứt lời, quả đấm của tôi bay thẳng vào mặt cậu ta. Tôi đã phải cố dừng lại tốc độ đấm của mình. Nếu cậu ta bị dính đòn, miệng cậu ta sẽ bị chảy máu và tím xanh mất một tuần hay nửa tháng mới khỏi. Tôi rất muốn trừng phạt cậu ta, nhưng không muốn đánh một kẻ không có khả năng tự vệ và yếu thế hơn mình.
Mắt câu ta trừng trừng nhìn vào quả đấm cách mặt cậu ta hai centimet của tôi. Cậu ta vì quá sợ hãi nên đứng im như tượng, ngay cả thở cậu ta cũng quên, mặt cậu ta tái nhợt.
Tôi nhếch mép cười nhạt, tôi đe dọa cậu ta.
_Nếu cậu có thể gắng gượng được đến cùng, thì hãy cố lên đi. Tôi sẽ chờ xem, khi tôi biết được ai là người đã dám lấy chiếc túi xách của tôi, cậu sẽ ăn nói với tôi như thế nào.
Tôi buông cổ áo của cậu ta ra, tay tôi hạ xuống, tôi lững thững trở về chỗ ngồi của mình.
Bọn bạn trong lớp nín thở theo dõi từng hành động, lời nói và từng bước chân của tôi.
Kể từ lúc tôi học cùng với họ, tôi đã khiến cho họ được mở mang kiến thức về thế giới bên ngoài, và tính cách đa dạng của một cô gái. Tôi là hiện thân của một ác quỷ và một thiên thần. Tôi muốn sống thật công bằng, thật tự do và phóng khoáng.
Tôi tuy không sợ tình yêu, không sợ phải sống bên cạnh một người con trai cả đời, nhưng tôi sợ tính cách bá đạo và không tôn trọng tôi của tên kia. Tôi không biết tôi phải làm gì bây giờ, suy nghĩ trong tôi giờ rất hỗn loạn và mâu thuẫn. Một mặt tôi muốn tạo dựng một mối quan hệ mới với tên kia, một mặt tôi lại muốn chạy trốn và muốn thoát khỏi tên kia vĩnh viễn.
Trở về chỗ ngồi, tôi ngồi xuống, gục mặt xuống bàn, tôi nhắm mắt lại. Nhịp đập trong trái tim tôi giờ vẫn còn rất nhanh, tức giận và phẫn nộ vẫn chưa được giảm bớt. Tôi giờ giống như một núi lửa đang chuẩn bị phun trào và thiêu hủy tất cả mọi thứ.
Khi cô giáo dạy Vật lý vào lớp, tôi cũng không biết. Tôi đã ngủ gần như hết cả nửa giờ học vào buổi sáng.
Giờ ra chơi, theo lệnh của tên kia, tôi phải xuống canteen trường để ăn sáng với tên kia. Tôi mặc dù không muốn đi một chút nào, nhưng cũng không dám làm trái lại yêu cầu của tên kia. Dù sao việc tên kia yêu cầu tôi xuống canteen ăn sáng, tốt hơn việc tên kia bắt tôi làm những chuyện xấu xa và vô xỉ kia nhiều.
Đeo túi xách vào vai, tay trái đút vào túi quần, tay phải buông thõng, tôi mệt mỏi bước đi.
Đi qua bàn của tên mập kia, tôi “hừ” nhẹ.
Nghe thấy tiếng “hừ” của tôi, cậu ta co rúm lại, mặt cậu ta nhăn nhó và vặn vẹo nhìn tôi. Cậu ta đang sợ tôi.
Rời khỏi lớp, tôi đi xuống hành lang của lầu một.
Trước khi đi sang khu A, tôi muốn đi vệ sinh. Tôi cần phải rửa mặt cho tỉnh táo, tôi muốn trấn tĩnh lại tinh thần trước khi gặp mặt tên kia. Tôi không muốn gây ra việc gì đó ngu ngốc, để tên kia có lý do hành hạ và trừng phạt tôi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT