Tên kia không nắm được tay tôi, cũng không thể bắt kịp được tốc độ nhảy của tôi.

Nhìn vào khoảng không trước mặt, và bàn tay trống không của mình, trái tim tên kia ngừng đập, mặt tên kia nhợt nhạt giống như một xác chết, đôi mắt tên kia giờ chỉ còn là một nơi vô định trong không gian.

Tôi biết, vào lúc nhìn thấy tôi nhảy xuống, tôi đã cướp mất hết tất cả niềm vui sống của tên kia, cũng cướp mất luôn hy vọng vào tình yêu của tên kia.

Nói thật, tôi rất hài lòng và mãn nguyện, tôi đang dần trả đũa lại những gì mà tên kia dám gây ra cho tôi. Ngày tháng còn dài, tôi và tên kia còn nhiều thứ để tính với nhau.

Tôi muốn tự sát thật sao ? Không bao giờ ! Tôi đã nói rồi, tôi làm thế này vì tôi muốn thử thách sự chịu đựng và thử tình cảm mà tên kia dành cho tôi là thật hay chỉ muốn thỏa mãn lòng thù hận mà tên kia dành cho tôi thôi.

Có thể tên kia vẫn hận tôi, nhưng tên kia cũng yêu tôi. Tôi nghĩ chỉ cần tôi chịu chấp nhận yêu và ở bên cạnh tên kia suốt đời, tên kia sẽ không còn hận tôi nữa. Nhưng vẫn có một chuyện, tôi cần làm trước khi chấp nhận lời tỏ tình của tên kia, tôi cần phải thay đổi cách đối xử của tên kia dành cho tôi.

Hãy chờ đấy ! Cuộc chiến này, chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ chính thức ra tay dạy dỗ tên kia. Hừ ! Đừng tưởng có thể đánh thắng được tôi, thì tên kia có thể điều khiển và ra lệnh cho tôi. Tôi tuyệt đối không phải là một cô gái yếu đuối và nhu nhược như thế.

Tôi bấu chặt vào một ống nước kéo dài từ sân thượng xuống dưới đất. Hai chân tôi bắt chéo và ôm lấy ống nước làm bằng cao su, còn tay tôi vừa ôm vừa nới lỏng để cho cơ thể tôi từ từ tuột xuống.

A ha ! Tôi rất hài lòng khi trông thấy bộ mặt khiếp sợ và tái nhợt không có sức sống của tên kia. Chắc tên kia đã bị tôi dọa cho đứng tim.

Tôi là một cô gái từng sinh sống ở trong rừng núi, nên chuyện leo trèo không hề làm khó tôi. Tôi đã phải trải qua thời kì tập luyện võ gian khổ, từng phải chịu những cú đá và những cú đấm của bạn đồng môn, nên cơ thể tôi rất dẻo dai, tinh thần tôi rất tốt.

Nếu trong bạn đã mang sẵn trong mình tinh thần và dũng khí của một võ sĩ, bạn sẽ thấy rằng cuộc sống không có gì là đáng sợ cả, và cũng không có việc gì là không thể giải quyết được.

Đứng ở dưới đất, tôi ngước mắt lên nhìn tên kia. Đôi môi tôi nở một nụ cười lạnh, còn mắt tôi sắc bén nhìn tên kia, thái độ của tôi đầy khiêu khích và thách thức. Tôi đang muốn khiên chiến với tên kia.

Tên kia đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt xanh biếc của tên kia nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi không đoán được suy nghĩ trong đầu tên kia, nhưng khi nhìn thấy được nụ cười nhẹ nhõm trên môi tên kia, tôi nghĩ tên kia chắc rất mừng vì tôi không sao và không có ý định tự sát.

Tôi đã làm được những gì mà tôi cần làm, đã có được đáp án mà tôi muốn, giờ đây tôi đã biết tôi phải làm gì, phải làm sao mới có thể khiến tên kia không còn dám dùng những hành vi thô bạo và tàn nhẫn để đối xử với tôi nữa.

Xốc gọn túi xách trên vai, hai tay đút vào túi quần, tôi ung dung bỏ đi.

Tôi đoán tên kia nhất định sẽ chạy nhanh xuống đây và trừng phạt tôi, nên tôi vừa đi vừa có ý chờ tên kia.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, chưa đầy hai phút, tên kia đã xuất hiện trước mặt tôi.

Tên kia chầm chậm tiến từng bước đến gần tôi, mặt tên kia giờ lạnh đến cực điểm. Tên kia đang tức giận, đang phẫn nộ. Một người bị dọa cho một trận nhảy dựng như thế, chắc chắn không thể vui nổi.

_Cô muốn tôi trừng phạt cô đúng không ?

Tên kia nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi.

_Anh muốn tôi chết thì anh mới vui lòng chứ gì ?

Tôi nhàn nhạt hỏi lại tên kia, mặt tôi cũng lạnh chẳng kém gì mặt tên kia. Tôi giờ không còn sợ tên kia nữa, một khi cảm giác trong tôi đã chết. Một khi tình cảm từ yêu chuyển sang thù hận, tôi lúc này chỉ muốn xông lên đánh tên kia, tát vào mặt tên kia, và nếu có thể tôi muốn giết chết tên kia.

Tay tên kia chìa ra, tên kia thô bạo nắm lấy cánh tay phải của tôi.

_Tôi đã từng cảnh báo cô là cô đừng có dại mà chọc tức tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt tên kia, mép tôi nhếch lên.

_Anh định làm gì tôi, đánh tôi, tát tôi, hay là muốn giết chết tôi ?

Mắt tên kia nổi lửa. Tôi đã khiến cơn giận trong tên kia giống như một miệng núi lửa đang phun trào dung nham.

Tên kia lôi giật tôi vào lòng, tay tên kia nắm chặt lấy cằm của tôi.

_Tại sao tôi phải giết cô, đánh cô, tát cô ? Cô nghĩ rằng tôi sẽ đánh người con gái mà tôi vừa yêu vừa hận sao ?

Tôi lạnh lùng cười nhạt.

_Anh cho rằng khi nghe anh nói những lời đó, tôi sẽ tin anh sao ? Nếu anh nói anh yêu tôi, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như thế ?

Tên kia đau khổ bảo tôi.

_Tất cả đều là do cô. Chính cô đã khiến tôi hành động giống như một con thú điên. Cô có biết tôi đã phải sống khổ sở như thế nào trong ba năm vừa qua không ? Vì cô, tôi đã mất hết niềm tin vào cuộc sống. Vì cô, tôi đã từng có ý muốn hủy hoại đi chính mình.

Nụ cười trên môi tên kia giống như ác quỷ dưới địa ngục, mắt tên kia rực lửa nhìn tôi.

_Tất cả cũng chỉ vì tính cách cao ngạo và vô tình của cô. Cô đã lừa dối tôi, đã phản bội lại tôi. Khi tôi tỏ tình với cô, cô đã nhận lời. Nhưng sau đó, cô đã bỏ đi mà không nói lại một lời với tôi. Tôi đã phải vất vả tìm kiếm cô trong ba năm qua.

Giọng tên kia ngày càng cao, mắt tên kia càng rực cháy.

_Tôi phải mất ba năm ! Cô có biết ba năm là bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu giờ không ? Đúng ! Cô chẳng biết gì cả, cô cũng không cần phải quan tâm vì đối với cô, tôi có là gì đâu. Tôi bất quá chỉ là một trò đùa của cô mà thôi.

_Ha ha ha !

Tên kia cười thật thê lương, cười thật bi thảm.

Cằm tôi bị tên kia bóp mạnh, mắt tên kia nổi lửa nhìn tôi.

_Tôi căm hận cô ! Tôi thù ghét cô ! Những gì mà cô gây ra cho tôi, không bằng một phần những gì mà cô đã gây ra cho tôi.

Thanh âm tên kia hạ thấp xuống, mắt giễu cợt nhìn tôi.

_Thế nào, cô hận và căm ghét tôi lắm sao ? Giờ thì chắc cô cũng hiểu được một phần những gì mà cô đã gây ra cho tôi rồi chứ ?

Đang nói, giọng tên kia lại cao dần lên.

_Không ! Cô vẫn không hiểu gì cả, cô vẫn không hiểu là tôi yêu cô nhiều như thế nào. Đúng ! Là tôi hận cô, căm ghét cô, nhưng tôi vẫn không muốn cô phải chết. Tôi muốn cô phải sống để trả giá cho những gì mà cô gây ra cho tôi. Cô thù tôi cũng được, mà ghét tôi cũng không sao, tôi không quan tâm đến điều đó, thứ mà tôi muốn là tôi có thể giữ chặt cô ở bên cạnh tôi cả đời.

Tôi dơ tay phải lên, tôi tát thẳng vào mặt tên kia.

_Anh là một tên ngu ngốc. Anh có biết vì sao tôi phải ăn mặc giống như một con điên, và cho đến tận bây giờ tôi vẫn không có bạn trai không ? Bởi vì tôi đã từng làm tổn thương một chàng trai, từng phụ lòng của người ấy, nên tôi thề với lòng mình rằng, tôi sẽ tự trừng phạt chính mình. Tôi là một người sống không phải quá vô tâm, mà ngược lại tôi là một người nhạy cảm, một người quá yếu đuối và hay khóc.

Nắm chặt lấy cổ áo của tên kia, tôi căm phẫn nói tiếp.

_Anh nói đi, một con bé một năm phải chuyển trường bốn lần, phải thay đổi hoàn cảnh sống liên tục, sẽ có cảm giác như thế nào khi đi đến đâu cũng phải mang heo nỗi nhớ, sự sợ hãi khi nghĩ rằng mình sắp phải rời xa họ. Khi còn bé, tôi đã khóc và buồn rất nhiều, nhưng khi lớn dần lên, để tự bảo vệ mình, để không còn phải khiến các bạn nhớ và buồn lòng về mình nữa, tôi đã chọn cách sống bất cần và không muốn tiếp xúc cùng với ai.

Buông cổ áo của tên kia ra, tôi thở dài.

_Đúng ! Là tôi sai khi từ chối tình cảm của anh khi đó, nhưng anh phải hiểu, tôi không thể tiếp nhận lời tỏ tình của anh vì tôi biết, tôi và anh không có tương lai, cũng không thể tiến xa hơn được. Chúng ta sống cách nhau quá xa, cũng không hiểu và biết về nhau nhiều. Anh nghĩ rằng, chúng ta có thể yêu nhau và có thể vượt qua mọi trở ngại để đến với nhau sao ?

Tên kia giật mình nhìn tôi, khuôn mặt tên kia ngơ ngác như một con thú vừa mới đi lạc khỏi lãnh thổ của mình.

_Bốp !

Thêm một lần nữa, tôi tát thêm cho tên kia một cái tát nữa.

_Anh là một tên ngu ngốc. Anh cho rằng, hồi ấy anh là một tên mập lùn, một tên có mái tóc bù xù, đeo cặp kính dày cộm thì tôi không thích anh sao ?

Tôi đấm đá liên tiếp vào người tên kia.

_Anh thật quá ngu ngốc, quá đần độn ! Anh có thấy trong lớp, tôi có nói chuyện và cười đùa với ai không, có bao giờ cùng họ lang thang khắp nơi để đi vẽ tranh không ? Anh có biết rằng, tôi phải khó khăn lắm mới từ chối lời tỏ tình của anh không ?

Tôi bật khóc nức nở, giọng tôi nghẹn ngào, tay tôi vẫn đấm vào ngực tên kia.

_Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn giữ mấy bức tranh của anh, vẫn còn lưu giữ ảnh của anh, và nhớ kĩ những lời động viên mà anh dành cho tài năng hội họa của tôi. Ngày hôm ấy, tôi không thể đến chỗ hẹn vì tôi muốn anh hãy căm ghét tôi để quên tôi đi, và để biết rằng tôi không xứng với tấm lòng của anh dành cho tôi. Tôi đã chọn cách tàn nhẫn ấy, để mong anh có thể làm lại từ đầu, và bắt đầu một tình yêu mới.

Mắt tôi nhìn thẳng vào mặt tên kia, giọng tôi trùng xuống.

_Lúc nhìn thấy anh ở bờ hồ, tôi không phải ấn tượng bởi vì vẻ bề ngoài thu hút của anh mà là giọng nói ngọt và sâu, cùng với đôi mắt có màu xanh giống như nước hồ của anh. Có thể giờ anh đã cao lớn hơn, gầy hơn và đẹp trai hơn xưa, nhưng giọng nói và màu mắt của anh vẫn không thay đổi. Tôi nói đúng chứ ?

Tôi tặng cho tên kia một nụ cười giống hệt ngày xưa lúc tôi mới gặp tên kia ở lớp 9A2, trường cấp hai Minh Khai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play