Tôi dơ tay túm lấy túi sách trên vai của cậu ta, rồi lôi giật lại.
_Nếu cậu không chịu nói túi sách của tôi hiện giờ đang ở đâu, cậu đừng hòng đi ra khỏi đây.
_Tao đã nói là tao không biết. Mày không thấy buồn cười khi hỏi một người không biết gì sao ?
_Buồn cười ? Chính tôi cũng thấy buồn cười khi phải nói chuyện với một tên ương bướng và cố chấp như cậu.
Tôi dơ nắm đấm lên, dí nắm đấm gần sát mặt cậu ta, tôi gằn từng tiếng.
_Đừng để tôi phải đấm vỡ mặt cậu ở đây thì cậu mới chịu nói cho tôi biết. Nếu cậu mà muốn thế, thì tôi đây cũng chiều.
Cậu ta đã từng bị tôi cho ăn no đòn nên hiểu khả năng của tôi. Mắt cậu ta hơi lo sợ khi nhìn tôi.
_Tao nói thật, tao chẳng biết gì cả.
Tôi lật tẩy mánh khóe của cậu ta.
_Cậu nói dối ! Cậu là người trông lớp, cậu lại nói là cậu không biết gì thì ai mà tin nổi.
_Mày nghĩ rằng trông lớp có nghĩa là tao phải ngồi suốt ở trong lớp sao ?
Tôi dạ nắm đấm xuống, đồng thời buông túi sách trên vai của cậu ta ra.
_Cậu muốn nói rằng trong lúc cậu đi ra ngoài thì có ai đó đã vào lớp và lấy túi sách của tôi.
Cậu ta dựa vào suy đoán của tôi để chối tội.
_Đúng.
Tôi cười nhạt.
_Cứ cho là cậu không biết gì đi. Cậu cũng phải chịu trách nhiệm. Tất cả các bạn trong lớp đều tín nhiệm giao nhiệm vụ trông cặp sách cho câu. Bây giờ cậu nói không biết là xong sao ?
Cậu ta hét ầm lên.
_Mày muốn gì ?
Tôi khoanh tay trước ngực, đế giày chân phải gác lên bàn, tôi đứng chắn trước mặt cậu ta.
_Đầu tiên cậu phải xin lỗi tôi. Sau đó cậu phải có nghĩa vụ và trách nhiệm tìm bằng được chiếc túi sách của tôi về. Nếu cậu không làm được, tôi nghĩ là tôi nên đến nhà cậu để nói chuyện với bố mẹ cậu, hay tìm lên ban giám nhà trường để nhờ thầy hiệu trưởng can thiệp. Tôi nghĩ chắc bố mẹ cậu và ban giám hiệu cũng không muốn có tệ nạn trộm cắp xảy ra ở trong trường.
Đòn tâm lý của tôi đã khiến cậu ta xanh mặt. Người ta nói có thể nắm rõ được tâm lý của đối phương mới dành được chiến thắng. Tôi đang đi đúng hướng.
_Mày…mày đừng hòng mà dọa tao. Tao không sợ mày đâu.
Tôi cười khẩy, mắt tôi lạnh lẽo.
_Tôi không dọa cậu, cũng không có hơi sức đâu để đùa với cậu. Cậu hãy chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả những hình phạt do hành động của cậu gây ra đi.
Tôi hạ chân xuống, và để cho cậu ta đi. Tôi tin rằng, chỉ nay mai thôi, tôi sẽ tìm được chiếc cặp của mình.
Bọn con gái trong lớp nín thở lắng nghe cuộc nói chuyện và tranh cãi của hai chúng tôi. Kể từ khi tôi chuyển đến lớp của họ, tôi đã diễn nhiều màn kịch cho họ xem.
Mất túi sách, cô giáo tức giận không dạy, nên tôi rời khỏi lớp.
Đi trên sân trường đầy nắng và gió, tôi thấy mình thật nhỏ bé và đáng thương. Tôi chỉ muốn sống yên, nhưng không hiểu vì sao tôi luôn gặp những tai nạn không đáng có.
Giờ đây tôi lại phải lo lắng đối phó với tên kia. Tôi biết tên kia là một tên cố chấp, là một người nói được làm được. Nếu tôi không mau nghĩ ra cách, tên kia có nguy cơ sẽ nói hết mọi chuyện cho cả trường biết. Dù họ không biết tôi là ai, nhưng ngày nào cũng phải đọc tin có liên quan đến mình, tôi không chịu nổi.
Bước chân vô tình, không định hướng đã đưa tôi đến trước cửa phòng của câu lạc bộ “Vẽ tranh”. Mỗi lần đến đây, tôi đều thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Phải chăng là do tôi được làm những thứ mà tôi thích và được gặp gỡ những con người vui tính và chân thành ?
_Chào em !
Khánh Phương đứng đằng sau lưng tôi, trên tay anh đang cầm một bức tranh được cuộn tròn màu trắng.
Tôi giật mình quay lại.
_Chào anh !
_Em đến đây để vẽ tranh đúng không ?
_Vâng. Còn anh ?
_Anh đang định đi ra khu rừng ở phía sau sân trường để vẽ tranh phong cảnh. Em có muốn đi cùng không ?
Tôi vui vẻ đáp.
_Có. Em rất muốn.
Anh mỉm cười bảo tôi.
_Nếu thế, chúng ta đi thôi.
Vòng ra khu nhà A, chúng tôi đi về phía có hồ nước ở giữa khu rừng.
_Em đã ra đây lần nào chưa ?
_Em từng ra đây một lần.
_Em thấy nơi này thế nào ?
_Rất đẹp và rất thơ mộng.
Anh cười hiền hòa và dễ mến nhìn tôi.
_Em đúng là rất có tâm hồn của một thi sĩ.
Tôi vui vẻ trêu anh.
_Anh cũng có khác gì em đâu. Nếu anh không cảm thụ được cái đẹp và cái hồn của cảnh vật, anh đâu có thể vẽ được một bức tranh nào.
Anh bật cười. Hình như anh rất thích cách nói chuyện dí dóm và hay ví von của tôi.
Chọn một chiếc ghế đá dưới gốc cây liễu gần bờ hồ, hai chúng tôi ngồi xuống.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, lúc này lòng tôi thật khoan khoái và nhẹ nhõm.
Anh chăm chú nhìn tôi. Đôi mắt màu da cam của anh giờ chuyển dần sang màu vàng nhạt.
Không có túi sách, nên tôi không có dụng cụ để vẽ tranh, tôi đành hỏi mượn anh một tờ giấy bìa cứng và một cái bảng gỗ hình vuông, cùng bút chì.
Ngắm nhìn khung cảnh hữu tình và nên thơ trước mặt, tôi bắt đầu vẽ.
Mặt hồ trong xanh, sóng nước lăn tăn. Từng cơn gió hiu hiu thổi nhẹ qua làm bay những cành liễu xanh mượt trên đầu tôi. Trên mặt hồ thỉnh thoảng có vài con cò màu trắng tung tăng bay lội. Tôi nín thở ngắm nhìn, mắt tôi ngây dại, người tôi giống như là đã bị thôi miên, tôi hoàn toàn chìm đắm vào cảnh vật, hoàn toàn quên mất hiện tại, chiếc bút chì dừng lại trên trang giấy, tôi chỉ mới vẽ phác thảo được vài đường nét cơ bản.
Anh quay sang nhìn tôi, trên môi anh nở một nụ cười, màu vàng nhạt trong mắt anh giờ rực sáng.
Mọi thứ sẽ trở nên hoàn toàn và tĩnh lặng, nếu không có một hòn sỏi đi lạc, không có một tên công tử có vẻ đẹp rực rỡ của hoa hồng, nhưng lại mang đầy gai độc xuất hiện giữa khung cảnh giống như là thần tiên này.
Từ dưới nước trong hồ, tên kia nhô lên cao. Tôi thất kinh buông rơi chiếc bút chì xuống đất, miệng tôi hét lên một tiếng, còn mắt tôi tròn xoe nhìn tên kia đang cầm trong tay một con cá nhỏ màu vàng.
Trong màu nước hồ trong xanh, ánh mắt tên kia hòa lẫn với màu nước, mái tóc dài màu vàng nhạt được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, khiến tên kia trông giống như một vị thần của biển cả.
Người tôi dường như có một dòng điện chạy từ chân lên đến tận đỉnh đầu, mắt tôi nhìn tên kia không rời mắt, còn trái tim tôi đập thật nhanh, mặt tôi đỏ bừng. Cảm giác phấn khích, hồi hộp, run rẩy sung sướng đang bùng nổ trong tôi. Tôi chưa bao giờ trải qua những cảm giác hỗn loạn và kì lạ này cả. Chúng chỉ xuất hiện kể từ khi tôi gặp mặt tên kia.
_Hoàng Anh ! Cậu đừng quậy phá nữa có được không ?
Tôi ngơ ngác nhìn Khánh Phương. Chẳng lẽ anh và tên kia quen biết nhau ?
Tên kia bơi vào bờ. Chiếc quần jean màu đen và chiếc áo cộc ba lỗ màu trắng đang rỏ nước ròng ròng xuống đất theo mỗi bước chân của tên kia.
Chúa ơi ! Khi nhìn thấy đôi mắt xanh biếc, nhìn khuôn mặt thon dài tuyệt đẹp, và mái tóc vàng nhạt ướt nhẹp, nhìn từng giọt nước nhỏ xuống mặt và cổ của tên kia, tôi đã si dại, mắt tôi nhìn tên kia giống như tôi đang bị thôi miên. Tôi nghĩ mình đã bị tên kia thu hút và quyến rũ.
Tên kia vô tư cởi bỏ chiếc áo cộc ba lỗ màu trắng bị ướt ra khỏi cơ thể, sau đó cầm lấy chiếc áo thun màu đen dài tay đang vắt trên cây liễu rồi mặc vào người.
Mặt tôi giờ đỏ như một quả gấc chín. Tôi giờ giống hệt một sắc nữ. Tôi rất muốn khóc thét và kêu ầm lên. Tên kia có biết khả năng sát thương của mình lớn như thế nào không, mà tên kia lại hành động giống như một hoàng tử hoang dã của rừng xanh thế kia ?
Tôi vuốt ngực mấy cái, bẹo nhẹ vào má mình, tôi niệm chú hơn một trăm lần câu “bình tĩnh”, mới có thể trấn tĩnh lại được tinh thần.
Sau một loạt hành động khiến cho tôi gần như là ngừng thở vì có cảm giác giống như bị điện giật, tên kia mới lên tiếng đáp lại câu nói của Khánh Phương.
_Tôi tưởng cậu đã đi về rồi ?
Khánh Phương mỉm cười, mắt anh nheo lại.
_Làm sao mà về được. Chúng ta đã nghĩ ra được chủ đề cho bức tranh của lần này đâu ?
Tôi há hốc mồm. Hóa ra thành viên còn lại của cậu lạc bộ “Vẽ tranh” chính là tên kia. Giờ thì tôi mới biết bức chân dung sống động và có hồn của mình là do ai vẽ.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, tên kia cười nhạt.
_Cô nên ngậm miệng lại đi. Cô không muốn có con muỗi, hay hòn sỏi nào đi lạc bay vào miệng cô chứ ?
Tôi căm tức trừng mắt nhìn tên kia. Lúc nãy tôi còn rung động vì vẻ đẹp hoang dã của tên kia, giờ tôi lại hận không thể đấm vỡ miệng tên kia.
Tên kia ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi đang bị hai chàng trai kẹp vào giữa. Tôi nghĩ nếu bọn con gái trong trường mà trông thấy cảnh này, thế nào tôi cũng bị họ đánh hội đồng và tìm cách gây rối.
_Cô ta chính là thành viên mới mà cậu nhắc đến ?
_Đúng. Cậu có ý kiến gì sao ?
Tên kia dùng ánh mắt coi thường để nhìn tôi.
_Cậu có biết khả năng vẽ tranh của cô ta không, mà cậu lại dễ dàng nhận cô ta vào câu lạc bộ ?
Tôi nghiến răng đối đáp lại lời của tên kia.
_Tôi nghĩ tôi có quyền gia nhập hay không, thì không có liên quan gì đến anh cả. Anh đừng lấy ân oán của cá nhân anh, để bài xích và xử xự không công bằng với tôi.
_Cô nói gì ?
Tôi lạnh nhạt bảo tên kia.
_Anh nghe được thì nghe, còn nếu không nghe được gì, tôi không có nghĩa vụ phải nhắc lại cho anh.
Khánh Phương hết quay sang nhìn tôi lại nhìn tên kia. Anh đang thắc mắc không hiểu là chúng tôi đã gây thù chuốc oán với nhau từ khi nào, mà giọng nói của cả hai giống như muốn băm vằm đối phương ra làm mấy mảnh.
_Cả hai thôi đi có được không ? Việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải nghĩ ra được chủ đề cho cuộc thi sắp tới.
Tên kia ngả người ra sau ghế, mắt nhìn lên mấy cành liễu đang đung đưa trong gió trước mặt.
_Chúng ta vẽ về chủ đề “Hạnh phúc”đi.
Tôi và Khánh Phương kinh ngạc nhìn tên kia.
Khánh Phương ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi tên kia.
_Gợi ý của cậu rất hay nhưng hai từ “Hạnh phúc” quá trừu tượng và quá chung chung. Mình sợ chúng ta không thể khiến cho người xem hiểu hết được ý nghĩa của bức tranh.
_Việc đó không quá khó. Mỗi người đều có quan điểm sống và định nghĩa hai từ “Hạnh phúc” cho riêng mình. Chúng ta chỉ cần thể hiện cái tôi của mình ra bức tranh, rồi cho họ thấy là được.
Khánh Phương quay sang hỏi tôi.
_Em có ý kiến gì không ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT