- Hai ông bà cứ làm theo lời tôi dặn là được.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

- Giờ tôi có việc rồi. Tôi đi trước đây.

- Vâng!

Thấy dáng vẻ thất thiểu, vẻ mặt toát lên nét lo âu của vợ chồng ông Thanh, bọn hắn chạy ùa lại hỏi thăm tới tấp:

- Bác ơi! Băng có sao không bác?

- Bác sĩ nói gì vậy bác?

- Bác ơi có chuyện gì vậy?

Bla bla

Vội lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh, ông Thanh cố nặn nụ cười gượng gạo:

- Bác sĩ nói sức khỏe Băng không đáng ngại. Chú ý ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ là vết thương mau lành à!

- Vậy bác sĩ còn nói gì nữa không bác?.- Phương hỏi thêm.

- À! Bác sĩ còn bảo mọi người đừng làm Băng nó xúc động, không thì ảnh hưởng không tốt đến vết thương chưa lành hẳn ở đầu.

- Vậy là sao hả bác? Mà bọn cháu nghe bác sĩ nói đã lấy máu bầm ra hết rồi mà.- Nam lên tiếng

- Thì mới lấy ra hết chứ có khỏi hắn đâu? Cậu muốn biết rõ thì đưa đầu đây mình làm cho một nhát rồi biết.- Hắn liếc xéo Nam.

- Thôi thôi cho tôi xin hai chữ bình yên đi. Để tôi sống nốt quãng đường còn lại, tôi còn phải cưới vợ sinh con bế cháu, còn phải…

- Thôi được rồi! Stop ở đây đi. Cậu mà nói nữa chắc nổ sập cái bệnh viện này mất.

Nghe vậy Phương ôm bụng cười lăn cười bò mặc cho Nam tội nghiệp mặt đỏ như gấc chín.

- Hai bác qua đây có việc chút. Lát nữa quay lại.

- Dạ vâng!

Chờ một lúc lâu, Băng tỉnh dậy thế là cả đám kéo nhau vào phòng cô.

- Hai cậu vào trước mình đi vệ sinh chút.

Hắn nói rồi quay đi.

- Ừ, bọn mình vào trước đây

Băng thấy hai cái đầu thập thò ngoài cửa liền bảo:

- Hai cậu làm gì mà lấp ló ngoài cửa vậy. Sao không vào?

- Hihi, chào cậu.- Nam vừa giơ giơ tay lên vẫy vẫy vừa nở nụ cười tươi.

- Băng! Cậu tỉnh rồi à? Cậu thấy đỡ hơn chưa?- Phương vừa bước nhanh đến giường Băng nằm lo lắng hỏi Băng với vẻ mặt lo lắng.

- Ờ, cảm ơn cậu. Mình thấy đỡ nhiều rồi. Mà sao mình lại ở trong này?

- Trời! Cậu không nhớ sao? Chẳng lẽ vừa mới đụng xe mà mất trí nhớ rồi à?

- Đụng xe? Nhưng ai đưa mình vào đây vậy?

- Là mình. Vừa lúc đó mình đi tới nên gọi người kêu xe cấp cứu. Mà sao cậu lại bị xe đụng thế?

- Là do…À… không có gì. Chỉ là …mình…mình… bất cẩn…thôi.

Hơi thở Băng trở nên gấp gáp vì điều Phương vừa hỏi làm cô nhớ lại hình ảnh ba mẹ cô.

- Cậu sao vậy? Hay để mình gọi bác sĩ.

- Không sao đâu. Chắc tại mình đói bụng nên nói không nổi ấy mà.

Băng giả vờ xoa xoa bụng.

- Cậu đói bụng à? Vậy để mình đi mua cháo nha.

- Cứ từ từ đã. Giờ mình cũng chưa muốn ăn đâu.

- Ờ. Vậy cũng được.

Tại ghế đá kê dưới gốc cây bằng lăng già.

- Rồi, giờ bác có thể nói được rồi chứ?

- Ủa, cháu nói gì vậy Phong?

- Bệnh của Băng đang mắc phải.

- Thì như bác đã nói rồi đó thôi. Cháu cũng nghe rồi mà.

- Không, bác giấu bọn cháu phải không?

- Giấu?

- Đúng vậy! Nhìn biểu hiện của hai bác, cháu đoán Băng đang bị bệnh gì đó. Cháu nói dung không?

- Cháu…

- Bác nói đi. Xin bác hãy nói cho cháu biết đi mà?

- …

- Bác…

- Thôi được! Nhưng cháu hứa là không được nói với ai đâu đấy và hãy làm theo lời dặn của bác.

- Vâng!

Bla bla bla

Thấy ánh mắt cô nàng lia khắp phòng Phương cười cười:

- Lại tìm hoàng tử hả công chúa

- Hoàng tử nào? Cậu nói gì vậy?

- Thì hoàng tử Phong chứ hoàng tử nào nữa.

- Không.

- Ặc…Chứ cậu tìm ai thế?

- Chẳng tìm ai cả. Mà họ có đến không?

- Cậu nói ai cơ?

- Mà thôi không có gì.

- Nè…Cậu bị sao vậy hả?…Sao cứ nói lấp lơ lấp lửng là thế nào? Cậu không nói rõ ràng được à?

Cốc cốc cốc

- Ai vậy?

Phương quay lại hỏi:

- Mình đây…Phong đây…Mình vào được chứ?

- Vừa mới nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện. Vào luôn đi, còn làm bộ gì nữa.

Cánh cửa vừa hé mở thì Nam đang nấp sẵn liền nhảy ra hét toáng lên:

- Hù! Giật mình không?

- Á!- Tiếng kêu thất thanh của người vừa đẩy cửa vào nhưng không phải là hắn mà là bà Thu, mẹ Băng.

- Trời đất! Cháu làm gì vậy?- Ông Thanh vừa đỡ bà Thu dậy vừa khẽ phàn nàn.

- Úi là bác à…Cháu tưởng Phong nên…Cháu xin lỗi…Cháu không cố ý.

- Thôi không có gì…Lần sau cháu nhớ chú ý nhen…Dù sao cháu cũng lớn rồi mà…

- Dạ vâng!

- Hết nói nổi cậu mà, lớn rồi mà còn bày trò.- Hắn cười cười trêu cậu.

Nam ngượng ngùng đi vào nhưng vừa quay mặt lại thì bắt gặp ánh mắt cười cười vẻ chế giễu của Phương càng làm anh chàng lúng túng, xấu hổ trước mặt cô hơn.

Khi nghe giọng hắn vang vang ngoài cửa, Băng rất vui nhưng trong tích tắc nét mặt cô nàng liền sa sầm xuống. Khoát lên vẻ lạnh lùng thường ngày, ánh mắt nhanh chóng chuyển mục tiêu hướng ra phía ngoài cửa sổ.

- Băng, con thấy sao rồi?

Bà Thu bước nhanh đến giường khuỵnh gối xuống bên cạnh Băng nhỏ nhẹ.

- …

Cô nàng quay mặt hướng ra phía cửa sổ im lặng không nói gì.

- Băng! Con sao vậy?- Ông Thanh thấy vậy vội hỏi

- …

- Kìa Băng! Cậu sao vậy? Cậu có nghe gì không?

- …

- Băng à! Con nói gì đi…Mẹ xin lỗi! Ba mẹ không ly hôn nữa đâu…thật đấy…Tất cả là tại mẹ…- Chợt hiểu ra vấn đề bà Thu lên tiếng.

- Đúng vậy, ba mẹ thật hồ đồ mà. Chỉ vì giận nhau mà đem nhau ra tòa giải quyết. Ba mẹ xin lỗi con gái. Đừng có giận ba mẹ nữa nha.

- …

Băng vẫn không nói gì. Ánh mắt đó vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ nhưng nó đã dần dần nhuốm vẻ đượm buồn, rồi từ từ một…hai…ba…giọt nước từ khóe mắt tuôn ra. Băng cố nhắm mắt thật chặt ngăn không cho dòng lệ tuôn ra nữa nhưng cô nàng có vẻ bất lực.

- Thật không?- Cô đưa ánh mắt nhìn ba mẹ nói nhỏ.

- Tất nhiên rồi. Ba mẹ có bao giờ nói dối con đâu.

Cảm xúc chẳng phải lúc nào ta cũng điều khiển, chế ngự được nó. Nó thường đến tự nhiên làm con người ta chống lại không được, đã thế thì mặc nó…đến đến đi đi…Và như lúc này đây cái vẻ ngoài bướng bỉnh, lạnh lùng thường ngày của Băng như tan hết thay vào đó là sự mềm yếu khi mà cô nàng sợ…rất sợ sẽ mất một thứ…đó là gia đình. Nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, giá băng nhưng thật ra đó là tính cách chỉ tồn tại ở một mặt nào đó trong con người cô.

Nam chứng kiến cảnh cũng tránh khỏi sự bất ngờ, mồm cậu há hốc. Cậu không ngờ Băng cũng có lúc lại như vậy. Mọi ngày cậu đều thấy vẻ ngoài cô lạnh lùng quen rồi giờ tận mắt chứng kiến cảnh này hỏi sao cậu không ngạc nhiên cơ chứ.

- Nam! Làm gì mà mồm cậu há hốc vậy? Ngậm miệng lại không thì con ruồi bay vô bây giờ.- Phương đứng bên cạnh hích hích cù chỏ vào hông cậu.

- Hả, gì gì…ruồi gì, ruồi đâu?

- Nè cậu vừa từ trên trời rơi xuống hả? Làm gì mà như người mất hồn vậy?

- À à…là do…

- Do cái co ấy. Chán cậu thiệt.

Phương quay sang bảo Băng và hắn

- Bọn mình ra ngoài có việc chút.

Rồi cô nàng quay sang cúi đầu chào ba mẹ Băng

- Chào hai bác! Bọn cháu ra ngoài có tí việc.

Vừa nói xong, Phương quay sang kéo mạnh tay Nam làm cậu ta loạng choạng suýt té.

- Úi, từ từ mình đi, làm gì mà cậu…

- Im giùm tui cái. Đàn ông đàn ang gì mà thấy ớn.

- …

Giờ chỉ còn lại gia đình Băng và hắn. Cảm thấy mình dư thừa ở đây nên hắn cũng xin phép ra ngoài.

Từ khi hắn vô đến giờ Băng chưa hề một lần nhìn hắn, ấy vậy mà khi hắn quay bước đi ra khỏi phòng thì cô nàng có vẻ buồn buồn. Ánh mắt cô dõi theo hắn đến khi cửa phòng hoàn toàn khép lại. Có một sự tiếc nuối, một nỗi buồn không hề nhẹ giữ chặt sau hàng mi cong, dài của cô. Đôi môi nhúc nhích nhè nhẹ như muốn gọi hắn lại giữ hắn ở bên nhưng vẫn không phát ra thành tiếng.

Sáng hôm sau.

- Ủa Phong, cậu ở đây cả đêm à?

Phương mang cháo vào cho Băng rất sớm thì đã thấy hắn đứng ngay trước cửa phòng cô.

- À…ờ…

Thấy bộ dạng thất thiểu, đôi mắt thâm quầng, người trông tiều tụy hẳn đi của hắn, Phương có chút động lòng. Cô biết tình yêu hắn dành cho Băng lớn như thế nào, cô hiểu hắn đã mất đi hai người hắn yêu thương nhất, cô biết trái tim của hắn không như ngày xưa nữa, nó đã mạnh mẽ hơn, sắt đá hơn. Nhưng tận sâu thẳm mấy ai thấy được sự cô đơn của hắn, khi mà người ta nhìn vào thấy vẫn còn đây những người bạn chân thành, sẵn sàng chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, sẵn sàng lắng nghe những tâm sự và luôn luôn ở bên cạnh hắn.

Hắn đến với tình yêu bằng con tim chân thành, hắn yêu Băng bằng tất cả những gì hắn có. Nhưng nhiêu đó liệu có đủ khi mà chỉ hai từ tình yêu thôi cũng đã chồng chất biết bao vấn đề cần phải giải quyết. Càng ngày hắn càng nhận ra tình yêu thật sự là một cái gì đó quá phức tạp, và cái gọi là “sắc màu tình yêu” của hắn ngày nào cũng đang dần chuyển sang gam màu tối.

- Nè, sao không vào mà đứng đây vậy ông tướng.- Phương lắc lắc vai hắn hỏi khi thấy hắn vẫn đăm chiêu hướng ánh mắt xa xăm.

- À…ờ…thì…

- Sao…Có chuyện gì à?

- Ờ…không.

- Mới sáng tươi tỉnh lên chút coi. Làm gì mà mặt mũi đưa đám thấy ớn vậy.

- Mà mới sáng sớm cậu vào đây làm gì thế?

- Hỏi thế cũng hỏi. Thì mình dậy sớm nấu ít cháo mang cho Băng.

- Ờ, sao không đem vào đi?

- Cũng định nè. Mà cậu và Băng có cãi nhau không đó?

- Ờ có…À không?

- Sao hai người lại cãi nhau vậy?

- Sao cậu lại hỏi vậy? Mình nói không có rồi mà.

- Cậu tưởng mình là con nít mới lên ba à? Nói dối kiểu đó ai mà tin là thật.

- …

- Nói đi!

- …

- Không mở miệng được à?

- …

- Vậy thì mình đi hỏi Băng.

- Cậu không nhớ bác sĩ dặn đừng làm Băng xúc động mạnh sao?

- Vậy thì cậu nói đi?

- Ờ thì…

Bla bla bla

- Như vậy đó.

- Hả? Có như vậy thôi mà chia tay.

- Ờ.

- Cậu bị khùng rồi à? Cả Băng nữa, hai người bị làm sao vậy?

"Ủa? Nếu như vậy có nghĩa là chắc chắn hôm đó Băng đã nghe hết…"

Phương nghĩ lại.

- Rồi, mình biết rồi, mình biết vì sao rồi?- Phương nghĩ lại quả đúng như những gì cô nghi ngờ trước đó.

- Cậu biết gì cơ?

Hắn chẳng hiểu cô nói gì nên vội hỏi lại.

- À, mà sao cậu không vô? Đứng đây làm gì?

- Băng có vẻ không thích khi có sự hiện diện của mình.

- Thôi được rồi! Giờ cậu về nhà thay đồ chuẩn bị đi học đi, để chuyện này mình giải quyết giùm cho.

- Nhưng…

- Mình ở đây, lát mình cũng đi học mà. Với lại, ở đây cũng có hai bác rồi cậu còn lo gì nữa.

- Thôi vậy. Mình đi trước nha.

- Ừ! Cậu đi cẩn thận.

Bây giờ đứng trước hắn, hay được hắn quan tâm, trái tim Phương không còn đập thình thịch như xưa nữa. Vì cô biết cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi mình chẳng có được. Dõi theo từng bước chân đến khi hắn biến mất sau khúc ngã rẽ, Phương mới quay vào phòng Băng.

- Cốc…cốc…cốc…

- Ai ?

- Phương đây.

- Phương à? Cậu vào đi.

Đẩy nhẹ cánh cửa, Phương chợt khượng lại khi có một mùi hương thơm nồng lướt nhẹ qua mũi cô.

- Woa! Thơm thế! Phải oải hương không vậy Băng?

- Ừ. Mũi cậu thính ghê. Nhờ nó mà tối qua mình ngủ rất ngon đấy!

- Ừ. Phong mua cho cậu phải không?

- …

- Biết mà.

- Cậu nói biết gì?

- Thì cậu vẫn yêu cậu ta rất nhiều, đúng không nào?

- …

- Cậu có quyền giữ im lặng, mọi lời khai trước tòa sẽ là bằng chứng cuối cùng- Phương tinh nghịch

- Cậu nữa. Nhiễm tính Nam rồi à?- Băng chuyển đề tài

- Không có đâu. Mà cậu trả lời đi, có phải cậu còn yêu Phong rất nhiều hay không?

- Ờ…Không…

- Cậu nói dối.

- Nói dối. Tại sao mình phải nói dối chứ?

- Vì mình.

- Cậu…

- Có phải vậy không?

- …

- Có phải cậu đã nghe thấy tất cả của cuộc nói chuyện giữa mình và Nam hôm đó không?

- Thật ra…là mình không cố tình.

- Tại sao cậu ngốc thế hả? Cậu nghĩ rằng làm thế sẽ tốt cho mình, cho Phong à? Cậu làm như vậy để rồi cậu tự làm khổ mình thôi cậu biết không?

- Nhưng…mình là người đến sau.

- Đến sau thì sao chứ? Chuyến xe buýt cậu cần phải lên và đi đến trạm cuối cùng đó chính là Phong đấy, vả lại Phong yêu cậu chứ không yêu mình. Tình yêu không phải đồ chơi mà cậu chia qua sẻ lại như vậy. Hay tại cậu thấy có lỗi với mình, nếu cậu nghĩ vậy thì cậu càng làm cho mình khó xử hơn và làm mình cảm thấy có lỗi với cậu hơn mà thôi. Cậu nên nhớ cậu chẳng có lỗi gì cả và chẳng ai có lỗi trong chuyện này cả.

- Nhưng mình…

- Không nhưng nhị gì hết. Tóm lại, cậu lo mà tìm cách làm hòa với Phong đi, nếu không thì đừng nhìn mặt mình nữa. Vả lại, cảm giác của mình đối với Phong không như trước kia nữa. Giờ mình cũng chỉ xem cậu ấy là bạn tốt thôi, chẳng hơn chẳng kém, thật đó.- Giọng Phương dứt khoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play