- Dạ chắc! Hồi nãy giải lao chị ý có đi đâu, giờ chưa vô.
- Sao?
- Chị Phương bị bắt cóc?
- Vâng!
Tụi đàn em của Phương hết sức sững sờ khi nghe tin chị hai của mình bị bắt cóc.
- Có nên báo công an không?
- Báo công an?
- Đúng rồi báo ngay cho công an đi!
- Đúng! Đúng đó!
Nhiều ý kiến được được đưa ra bàn bạc. Ai cũng tán thành việc trước mắt là báo công an, để họ nhanh chóng truy tìm tung tích của Phương.
"Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu"
Giai điệu buồn quen thuộc từ máy hắn vang lên.
- Alo! Ai đó?
- Có phải cô đã bắt cóc Phương?
- Mau thả Phương ra ngay không thì đừng trách!
- Cô dám!
- Cô…cô…
Tút…tút…tút…
- Bọn bắt cóc Phương vừa gọi.
- Có phải con Thy không anh?
- Ừ!
- Em sẽ cho bọn nó biết tay.
- Bọn chúng cảnh cáo không được báo công an, nếu không thì…
- Thì sao?
- Thì bọn chúng sẽ làm nhục Phương.
- Bọn chúng dám?
- Bọn chúng nham hiểm thật, tội này cùng lắm chỉ ở tù vài năm, còn chị Phương sẽ như thế nào nếu…
- Vậy nên giờ chúng ta tạm thời không được báo công an.
- Nhưng có chắc là bọn chúng giữ lời không?
- Mong là bọn chúng không nuốt lời.
- Bọn chúng có yêu cầu gì không anh?
- Tạm thời thì không. Chúng chỉ cảnh cáo không được báo công an thôi.
- Ừ! Tai mắt bọn chúng không ít nên nếu báo công an thì bọn chúng nhanh chóng đánh hơi biết ngay thôi.
- Bây giờ, các em huy động tất cả đàn em của Phương tỏa ra đi tìm. Khi phát hiện điều gì phải báo ngay cho anh. Nhớ tránh làm làm kinh động mọi người xung quanh.
- Vâng!
Tại lớp 11A1.
"Chết tiệt, máy lại hết pin nữa"- Băng định gọi hỏi hắn đang ở chỗ nào nhưng vừa lấy máy ra thì thấy màn hình đen thui.
"Phong lại đi đâu nữa rồi?"
"Chẳng lẽ đi cùng với Vân Anh nữa?”
Mà không phải. Vân Anh vẫn ngồi trong lớp mà"
Băng thầm nghĩ.
Đang mãi suy nghĩ chợt thấy bóng hắn ngoài cửa bước nhanh vào. Đợi hắn tới gần Băng liền hỏi:
- Nè, nãy giờ cậu đi đâu hả?
- Phương bị bắt cóc rồi?- Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai Băng giọng đầy lo lắng
- Sao? Cậu nói gì? Phương…
Rồi hắn thuật nhanh lại mọi chuyện cho Băng nghe
- Không báo công an vậy giờ cậu định làm gì?
- Đi tìm.
- Mình đi với cậu.
- Ừ.
Hắn và Băng vội vàng thu gọn sách vở bỏ vào cặp, Nam thấy lạ liền hỏi:
- Hai cậu làm gì vậy. Định đi đâu à?
- Cậu cũng cất đồ vào cặp rồi đi theo mình nhanh lên.
- Nhưng mà đi đâu?
- Nhanh lên! Chút nữa mình sẽ nói sau.
Vân Anh thấy lạ nên cũng hỏi. Hắn chỉ bảo chuyện này không liên quan đến cô rồi cùng Băng và Nam biến mất.
3h15’, tại quán cà phê Tuyết rơi mùa hè.
- Phong chưa đến hả Như?- Gã quản lý thấy đến giờ làm việc mà hắn chưa đến nên hỏi Như.
- …
Như mãi suy nghĩ về hắn nên chả nghe gì.
- Như!
- …
Vẫn im lặng.
Thấy thế, tay quản lý cười cười rồi nói to:
- Phong! Phong! Như chỗ này nè.
- Hả? Đâu? Đâu? Phong đâu?- Như nghe tên hắn giật mình hỏi lại.
- Biết ngay mà, đầu óc lúc nào cũng nghĩ về Phong. Giờ Phong đang làm gì nhỉ, anh ấy có nhớ đến mình không, rồi anh ấy có bạn gái chưa, rồi…
- Thôi! Đủ rồi! Anh rảnh lắm à? Anh ăn no rững mỡ không có việc gì làm sao?- Như nổi giận
- Mà Phong đâu?
- Cậu ấy bận việc xin nghỉ hôm nay rồi.
Cô quay đi có vẻ vừa ngượng vừa bực mình:
- Em đi làm việc đây.
Gã quản lý cười cười nhìn bóng cô khuất sau quầy.
- Chào anh.
- Cậu là…
- Dạ! Em tên Duy.
- À! Tôi nhớ rồi. Cậu chính là người đã tặng bông Như hôm bữa trước phải không?
Duy không trả lời mà chỉ gật đầu nhẹ, Duy chính là cái tên tóc đỏ mang dáng vẻ lạnh lùng ấy. Duy đã cố thay thay đổi, tóc nhuộm lại màu đen, chải một mái gọn gang. Rồi cách xưng hô, thái độ với mọi người cũng đổi khác hẳn nên khi nãy thấy hắn chẳng trách tay quản lý không nhận ra ngay. Điều gì đã làm hắn thay đổi như vậy? Phải chăng là vì Như?
- Cậu tìm Như à? Thế thì vào trong kia đi.
- Dạ không? Em tìm anh có việc.
Ngón tay trỏ chỉ vào mình, gã hơi ngạc nhiên:
- Tôi? Mà tìm tôi có việc gì? Đừng nói là bảo tôi làm mai cho cậu và Như nhen.
- Dạ không ạ?
- Vậy việc gì cậu nói đi.
- Anh có thể nhận em vào làm ở đây được không?
- Hả? Cậu nói gì? Cậu mà cũng đi xin làm thêm à?
- Vâng! Có chuyện gì à?
- Không! Chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Trông cậu như một công tử thế kia mà lại đi làm mấy chuyện này. Có phải vì Như không đó?
- Phải. Vậy anh có đồng ý không?- Duy tỏ ra thật thà.
- Ờ…Hiện tại quán cũng đang thiếu người, đồ trong kia cậu có thể vào thay rồi ra làm luôn.
- Dạ. Cảm ơn anh!
- Hazz…sức mạnh tình yêu ghê gớm thật.
Gã quản lý thở dài phán một câu rồi chắp tau sau mông bỏ đi.
- Chào em… Như!- Duy bước lại chỗ Như.
- Anh gọi tôi à?- Như nghiêng đầu lại hỏi.
- Không gọi em thì gọi ai nữa.- Duy méo miệng.
- Anh là…- Như vừa thấy quen vừa lạ lạ cái tên mà vừa gọi mình.
- Em không nhận ra anh sao?
- Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi thì phải?
- Anh là Duy, Đặng Nhật Duy. Em nhớ chưa? Người mà tặng hoa em hôm trước đó.
- Hả? Là anh sao? Mà sao anh trông khác hôm trước quá vậy?
- Hì! Mà hôm trước anh tặng hoa em có thích không?- Duy cười trừ rồi hỏi.
- Không!
Định nói "thích" nhưng chẳng biết điều gì lại điều khiển miệng cô phát ra chữ "không"
- Sao vậy? Hoa xấu à? Hay tại Như không thích hoa?
- Tui không biết! Nói chung là tui không thích vậy thôi!- Cô lảng tránh.
- Mà anh vào đây làm gì vậy?
- Làm việc.
- Việc gì?
- Thì Như làm việc gì, mình làm việc đó. Có gì mình không biết thì hỏi Như hen?
- Tôi không có giỡn anh nhen. Anh là khách thì ra ngoài kia đi, vào đây làm gì? Tránh ra để tui còn làm việc nữa.
- Đã nói là tôi vào để làm việc mà. Như không tin à?
- Không!
- Nè! Cậu còn không mau thay đồ làm việc mà còn đứng đó làm gì hả?- Gã quản lý chen ngang.
- Vâng! Vâng! Em đi ngay đây.- Duy quay sang nói to với gã.
Rồi quay lại hỏi Như:
- Sao, tin chưa.
- Tin. Thôi tôi đi làm việc đây không nói với anh nữa.
- Nè Như! Mình còn chuyện muốn nói nữa mà…
- Anh đứng đó nói một mình đi. Tôi không rảnh mà ngồi nghe anh nói xàm.- Như không quay đầu lại trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT