Vylee mua kem xong liền nhanh chóng chạy đến đưa cho cậu bé “Của em!” Cô đưa ly kem cho cậu “Cảm ơn Mami!” Thiên Thiên vui vẻ nhận lấy “Không được gọi mami!” Vylee hừ giọng nói.

“Con muốn gọi mami!” Thiên Thiên bướng bỉnh cải lại “Không được!”

“Mami!”

“Bỏ ngay!”

“Mami!”

“Ta kêu con bỏ ngay! Con có thấy ai mười tám tuổi mà lại có con lớn như con không hả? Làm sao mà gọi như vậy được hà Thiên Thiên! Như vậy là vô lý con có biết không?” Vylee chịu hết nổi thì quát lớn. Sắc mặt Thiên Thiên bỗng tái xanh, đôi mắt bắt đầu rưng nước rồi chợt khóc lớn.

“Con muốn gọi mami mà! Chẳng lẽ mẹ không nhận con!” Thiên Thiên khóc lớn đến nỗi người đi đường ai ai cũng đều ngước nhìn. Zinjee thì luống cuống không biết làm sao còn Vylee thì vội vàng xin lỗi. Lát sau chịu hết nỗi mới cúi xuống lấy tay bịp kín miệng Thiên Thiên lại.

“Nín dứt!” Vylee nghiêm giọng nói. Thiên Thiên chỉ vào bàn tay trước miệng, Vylee theo ý thức bỏ tay ra “Cho con gọi là mẹ!” Thiên Thiên bướng bỉnh nói “Không được!” Vylee hoàn toàn cự tuyệt.

Chưa nói đến hai câu một tiếng khóc lớn lại vang lên “Con muốn gọi mẹ!” Và thế là Vylee lại phải bịp miệng Thiên Thiên lại, đưa đôi mắt mệt mỏi mà nhìn cậu “Được rồi! Tùy con!” Cô bất lực gật đầu mà thở dày. Cô cuối cùng cũng chịu thua thằng nhóc này rồi.

Thiên Thiên vui mừng mà nhìn Vylee và thế là một nhà “ba người” lại bước đi, Thiên Thiên thì ăn kem còn Vylee mệt mỏi mà bước đi, Zinjee thì thờ ơ nhìn xung quanh. Ba người đi ngang phố lặp tức thu được ánh nhìn ngưỡng mộ của nhiều người “Trời ơi xem kìa! Hạnh phúc quá!”

“Ưm! Một nhà ba người nha!”

“Trẻ như vậy đã có con rồi!”

“Ba đẹp, mẹ xinh mà con còn dễ thương nữa chứ!”

Những tiếng ngưỡng mộ của mấy nữ sinh vang lên, Thiên Thiên vui vẻ mà nhìn còn chú thích nữa chứ “Cảm ơn các chị nha! Ba, mẹ em đấy! Xinh lắm đúng không?” Thiên Thiên cười tươi nói.

“Con sợ người ta không biết hả?” Vylee liếc nhìn Thiên Thiên. Thiên Thiên bĩu môi rồi lại tiếp tục ăn kem.

Đi được vài bước thì bên tai lại vang lên một giọng nói “A! Chào cô! Cô phải là cô gái hôm trước giúp Minh Minh nhà tôi không?” Một người phụ nữ chạy đến vui vẻ nói. Vylee theo bản năng đưa mắt mà nhìn “A! Chào chị! Gặp chị ở đây em vui quá!” Vylee mỉm cười nói.

“Chị! Chúng ta gặp lại nhau rồi!” Cậu bé bên tay người phụ nữ vang lên giọng vui mừng, Vylee theo bản năng mà ngước nhìn “A! Minh Minh! Lâu quá mới gặp nha!” Vylee vui vẻ xoa đầu cậu bé.

Thiên Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt thì khó chịu còn Zinjee khó hiểu mà nhìn. Người phụ nữ dường như nhận ra sự có mặt của hai người lúc lâu quan sát mới lên tiếng “Đây là...” Người phụ nữ dò hỏi. “A đây là… – Là gia đình đấy ạ!” Vylee chưa kịp giải thích thì Thiên đã chen vào.

Vylee hết nói liếc Thiên Thiên một cái sắc lẽm “Mami không vui à?” Thiên Thiên nhìn Vylee nói “Ô! Cô nhỏ vậy đã có con lớn vậy rồi sao?” Người phụ nữ vui mừng nói “Hai tám rồi ạ! Đâu còn nhỏ nữa!” Thiên Thiên nhanh chóng chen vào “Hả? Hai tám? Nhưng rõ ràng hôm trước cô còn mặt đồng phục học sinh mà?” Người phụ nữ khó hiểu ngước nhìn.

“Mẹ cháu thích ăn gian tuổi đấy! Có phải mẹ cháu trẻ lắm không? Lại còn xinh đẹp nữa chứ!” Thiên Thiên lanh lẹ nói, người phụ nữ hiện rõ ba vạch đen trên đầu rồi ờ một tiếng “Không ngờ cô hai tám mà lại đẹp như vậy nha! Còn rất trẻ nữa!” Rồi bà ta theo ý thức mà nhìn sang Zinjee.

Chưa kịp mở miệng “Ba cháu đấy ạ! Đẹp trai lắm đúng không? Ba hai rồi ạ!” Thiên Thiên lại nhanh nhẹn giới thiệu. Người phụ nữ trước nhìn rồi ờ một tiếng “Chồng cô trẻ mà đẹp quá!” Bà ta ngưỡng mộ nói.

Vylee từ nãy đến giờ chỉ cười trừ vì cô biết cái miệng của mình không đấu nổi thằng nhóc này nên chỉ đành im lặng chịu trận còn Zinjee thì ngay người ra mà nhìn. Người phụ nữ đứng nói chuyện lúc lâu rồi cũng xin phép đi về.

Đến khi người phụ nữ bước đi Vylee mới hoàn toàn lấy lại cảm xúc, đưa ánh mắt như phóng đao mà nhìn Thiên Thiên “Ta hai tám khi nào hả?” Cô lạnh giọng nói. Thiên Thiên nhìn lại cô “Không nói mẹ hai tám chẳng lẽ nói mười tám!” Thiên Thiên bình thản nói “Chẳng lẽ không phải?”

“Ô! Vậy là mami mười tám có con năm tuổi! Vậy là có con tuổi vị thành niên rồi! Phạm pháp nha!” Thiên Thiên nhướng mắt khiến cô máu lửa muốn sôi trào “Từ nay về sau con không được nói bậy! Nếu không ta sẽ không cho con gọi!”

“Mami không cho thì con vẫn gọi thôi!” Thiên Thiên bướng bỉnh nói.

“Con...” Vylee thật sự cứng họng “Papi! Chúng ta đi thôi! Không mami nổi điên sẽ cắn người đấy!” Thiên Thiên lúc này mới lay nhẹ tay Zinjee khiến anh giật mình, mỉm cười rồi bước đi.

Vylee đơ ra vài giây đến khi ý thức được mới nhanh chóng đuổi theo “Tiểu Thiên Thiên! Con đứng lại đó!”

Thấy thế nào? Có phải Sư tử Châu Phi chịu thua Hổ báo Châu Á rồi không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play