Ra đến cổng siêu thị mới bất chợt cảm thấy có cái gì đó trống trải. Đi dạo trên phố một mình tự nhiên lại cảm thấy lạc lỏng quá. Bất chợt biết đứa trẻ lạc mẹ bây giờ lại là chính mình.
Cô nhớ về mấy năm trước, có một lần cô bị lạc mẹ, cảm giác lúc đó cũng vô cùng là hụt hẫn nha! Tuy từ nhỏ cô đã lanh lẹ và quậy phá nhưng với đứa trẻ ba tuổi thì đó vẫn là chuyện kinh khủng. Cô vẫn còn nhớ lại cái ngày hôm đó...
Cô khóc lớn trong dòng người qua lại. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô khóc vì sợ hãi ( Cố chấp từ nhỏ nha! ) Cảm giác lúc đó vô cùng bơ vơ và lạc lỏng cứ như mình sẽ bị bỏ lại theo thời gian vậy.
Bỗng có một bàn tay chìa ra trước mặt cô, cô vô tình ngước lên, đôi mắt trong veo với nụ cười như ánh mặt trời đó nhìn cô. Đúng! Cậu bé ấy phải nói là mặt trời nhỏ! Sáng chiếu và sưởi ấm mọi người không ngoại trừ trong đó có cô.
“Cô bé! Lạc mẹ à! Anh dẫn em đi tìm mẹ nhé!” Cậu bé cười vô cùng vô tư, nhìn cậu bé ước chừng khoảng 8 tuổi, hơn cô đến năm tuổi. Lúc đó cô còn nhỏ nhưng tính cảnh giác rất cao, đưa ánh mắt dè chừng nhìn cậu bé.
“Em không tin anh à?” Cậu bé nhướng mi nhìn cô “Tại sao em lại phải tin anh! Lở anh là người xấu rồi dụ dỗ bán em sang biên giới thì sao! Mẹ nói không được tin lời người lạ! Mẹ cũng nói biên giới là nơi vô cùng kinh khủng, không có ba mẹ cũng không có đồ chơi!” ( Mới có bây lớn! ).
Cậu bé nhìn thái độ của cô thì chợt bật cười, cúi đầu, xoa nhẹ đầu cô “Anh sẽ không bán em đâu! Anh hứa đấy!” Cậu bé cười hít mắt “Hông! Lời hứa của con trai không nên tin!” Cô nghênh mặt chu cái môi bé xinh nói.
“Cho em cái này thì tin chứ!” Cậu bé lấy trong túi ra một chiếc móc khóa có hình búp bê cực yêu, Vylee không do dự mà chộp lấy ngay “Anh cho em à?” Cô vui mừng nhìn cậu bé.
Cậu bé gật đầu nhẹ “Em tạm thời tin anh! Nhưng nếu không tìm được mẹ anh phải chịu trách nhiệm!” Cô lấy lại phong thái, kiêu hãnh nói. Vylee đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng đầy ấm áp của cậu bé.
Cô cũng không biết vì sao mình về được đến nhà chỉ nghe mẹ kể lại là khi đó cô ngủ gật trên lưng anh hai và anh cổng cô về nhà. Cô cũng không biết cậu bé đó là ai và cũng không lần nào gặp lại cậu ta. Vài năm sau cô qua Mỹ định cư nên cô cũng không tìm hiểu gì thêm về cậu nhóc ấy nữa. Nó cứ như một giấc mơ vậy nhưng cái móc khóa nhỏ từ khi cô tỉnh dậy đã ở trên tay cô, có nó để cô biết đó không chỉ là giấc mơ.
Vylee cầm chiếc móc khóa trên tay, đã từ bao giờ cô đã luôn mang theo nó bên mình như để tiếp thêm niềm tin cho bản thân rằng cô vẫn còn ai đó ở bên cạnh khi cô đơn nhất.
“Nhưng bây giờ đúng là thảm rồi! Cổ tích sẽ không xuất hiện lần hai đâu Vylee ạ! Bây giờ mày phải tự dựa vào bản thân thôi!” Cô đau khổ nhìn chiếc móc khóa nhưng cô làm sao mà tự nhờ vào bản thân khi ngay cả tên khách sạn cũng không nhớ thì làm sao mà về ( Bó tay chị mình hông! ).
“Này! Mày đừng có kêu có được không? Đã như vậy còn làm tao thêm rối! Không về nhà được thì tao bỏ đói mày luôn!” Cô nhìn cái bụng mà mắng chửi không thương tiếc.
“Này cậu nhóc! Nếu anh xuất hiện lần nữa cuộc đời em sẽ thay đổi nha!” Cô ủ rũ nói rồi lê từng bước đi tìm. Vylee cảm thấy mình hụt hẫn vô cùng đến khi chân muốn rụng rời thì cô dừng lại ngồi ở một góc phố. Chợt nhớ ra trong cặp mình có đồ ăn, vui mừng mở balo xem.
Cô lấy ra hai bọc bánh bì, xé bao bì rồi cho vào miệng ăn ngon lành. Bỗng một cái bóng nhỏ đứng trước mắt cô, Vylee đưa mắt lên nhìn, đôi mắt trong suốt thèm thuồng của một cậu bé nhìn cô dáng vẻ tệ hại trông đến đáng thương.
Trong một phút lòng cô cảm thấy chua sót, cô đưa chiếc bánh mì còn lại cho cậu bé “Em đói à? Cho em này!” Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Cậu bé không nói, nhận lấy bánh mì từ tay cô rồi gật đầu chạy đi.
Vylee mỉm cười nhìn theo, đúng là còn nhiều mảnh đời bất hạnh hơn cô, cô chưa hẳn là đã thảm. Dù gì thì chỉ lạc đường thôi! Trước sau gì chẳng tìm được! ( Không ngờ siêu quậy học đường lại có những suy nghĩ và hành động đáng yêu như vậy ha! Nhưng yên tâm cô ấy còn tiếp tục quậy! )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT