Bốn phía khôi phục lại sự yên tĩnh, đầu tiên là Vương Cương đi ra, trên mặt vẫn thoải mái, dâng trào niềm vui phơi phới, từ từ ngâm một bài thơ của thi nhân nào đó.
Nhìn hắn, Vương Manh Manh vội vàng nghênh đón, lo lắng nói: “Đại bá, thế nào?”
“Thế nào?”
Vương Cương chỉ chỉ ngón tay ra sau: “Còn có thể thế nào, bá nói này Manh Manh, con phải nhớ kỹ, chúng ta là đại hiệp, trên đời này vốn không có chuyện đại hiệp chúng ta không làm được!”
Vương Manh Manh vội vàng nhìn theo ngón tay Vương Cương, nghiên cứu người đang bò lê lết ra ngoài nửa ngày, rốt cục hô hấp không thông: “Đại bá, người này là Thảo Thượng Phi?”
Vương Cương hơi hơi nhíu mày “Không phải hắn còn có thể là ai? Nha đầu con tuổi còn trẻ, sao mắt lại kém như vậy?”
Phượng Thanh Ly nghe vậy kinh hô một tiếng: “Thật là hắn?”
Nói thật, không riêng gì Vương Manh Manh ánh mắt kém, ngay cả Phượng Thanh Ly cũng nhìn không ra người này lại là người nàng vừa gặp – Thảo.Thượng.Phi.
Vương Cương đánh hắn đến độ ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra, cái đầu heo kia có vẻ như lớn gấp đôi so với bình thường.
Vương Manh Manh cẩn thận đi về phía Thảo Thượng Phi: “Ngươi bị đánh thành cái dạng này, có cần tìm đại phu không?”
“Đa tạ Vương nữ hiệp quan tâm, nhưng ngươi nói sai rồi!”
Thảo Thượng Phi nước mắt lưng tròng, dáng vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn Vương Cương: “Không phải ta bị người ta đánh, chỉ là không cẩn thận bị té thôi.”
Dừng một lúc lâu, hắn mới suy yếu nói: “Các vị đại hiệp, nếu muốn rút đao tương trợ, kêu giúp ta đại phu với >”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT