-Ai biết, không có đồng hồ - Cô bé lẩm bẩm - sơ sơ cũng ba giờ rồi.
Khiếp ! Người đâu mà kiên nhẫn thế ? Sông này đầy bùn, lớp nào lớp nấy dày chưa từng thấy, chiếc nhẫn chỉ có chút xíu, chẳng khác gì chỉ thua mò kim đáy biển một tí thôi sao ? Làm sao mà tìm cho xuể, khúc sông này dài lắm.
Tôi nói :
-Lên bờ đi, nước lạnh lắm, lại có bùn nữa. Khúc sông này dài lắm, tìm không ra đâu.
-Không được, đó là kỷ vật của mẹ, tôi phải tìm cho bằng được.
Ái chà ! Cứng đầu thật.
Cô bé lườm tôi, chống nạnh nói :
-Thằng nhóc này là con nhà giàu phải không ? Thảo nào không biết tiếc của, không biết quý trọng kỷ niệm. Bla bla bla…
Rồi tuôn ra một tràng thuyết pháp. Tôi cũng ngồi đó nghe cho hết. Thú vị thật, ngoài mẹ và các bà ra chưa ai thuyết pháp với tôi bao giờ.
-Cười gì hả ? – Cô bé hét lên.
-Không có gì ? Để tôi phụ nhé ! – Tôi đứng lên, xắn tay áo.
-Cái tướng nhà giàu đó mà lội bùn. Mơ mộng đi ! – Nói rồi cô bé lại lò mò tìm tiếp.
Ào !
(Lời kể của Tiểu Mai)
Ái ! Tôi lỡ đà, gặp phải bùn trơn, tôi trượt dài. Uống mấy ngụm nước. Là cái thằng nhỏ quỷ quái hồi nãy chắc rồi. May mà sông không sâu lắm. Tôi ngoi lên.
-Đồ quỷ quái ! – Tôi đấm mạnh vào mặt nước.
-Sao kia ? Bảo là không xuống nổi, đây chỉ chứng minh thôi. – Nó hất mớ tóc ướt sũng nước của mình ra đằng sau.
Tức sôi gan lên đi được. Không tiết kiệm thời gian thì tôi đã cho nó nếm mùi sình.
-Tìm giúp đó chiếc nhẫn được chứ ? – Nó mỉm cười.
-Rảnh thì giúp tạo phước đi ! – Tôi nói thẳng thừng.
-Nhưng phải mô tả chứ.
-Nó bằng vàng nguyên chất, không có đá quý hay gì cả. Tìm đi ! – Tôi lẳng lặng nói.
Nó cũng nhiệt tình và lì lợm đấy chứ. Tìm mãi không thấy vẫn tìm.
Ba tiếng nữa. Trăng lên.
-Về đi ! Mai tìm. - Giờ tới phiên tôi giục nó về.
-Ừ. – Nó nhìn trời.
Nó nắm tay tôi, kéo lên bờ. Tôi nói :
-Về đi ! Chưa thấy con cái nhà ai đi chơi khuya thế này.
-Có sao đâu. – Nó nói tỉnh bơ. - Tạm biệt. "Chuột lai trâu".
-Hả ?
-Con chuột mà sức như con trâu. – Nó nháy mắt.
Tức điên lên được. Không thể chịu nổi.
-Đứng lại ! – Tôi rượt theo nó.
-----Hiện tại-----
-Thế đấy, con chuột lai trâu ngày nào giờ thành thiếu nữ rồi.
-Thằng nhóc quỷ quái này…
Nó mỉm cười, hỏi :
-Chiếc nhẫn đâu rồi ?
-Cha tôi giữ.
-Ra vậy. Sau khi tìm ra chiếc nhẫn tôi chẳng thấy cô đâu.
Sau khi tìm ra, mẹ tôi đã qua đời, bà nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mà chết. Cha tôi từ đó cho tôi những bài huấn luyện nghiệt ngã, làm đầu tắc mặt tối, thời gian đâu mà đi gặp nó. Thời gian cũng lấp mất hình ảnh thằng nhóc đứng ở bờ sông chờ mỗi ngày. Gặp nó mà quên mất.
-Nhưng tôi đã về ở nhà cậu, giờ lại nhớ ra rồi còn gì. – Tôi mỉm cười.
-Ừ nhỉ. Tôi rất mừng. Rất mừng đấy.
Nó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười :
-Tôi có chuyện muốn nói với cô năm năm rồi.
-Chuyện ? Chuyện gì cơ ?
Nó đưa một ngón tay lên miệng, nhìn xung quanh, nói khẽ :
-Bí mật, mấy người kia nghe thấy mất. Đưa tai đây !
Tôi tò mò, đưa tai lại gần.
-Chuyện là…
Ơ cái này sao thấy quen quen. Hình như…
-----Quá khứ-----
-Chuyện gì ? Sao không về nhà lẹ đi ? - Thằng nhóc hỏi.
-Bí mật. Đưa tai đây, nói cho nghe. – Tôi ngoắt nó lại gần.
Nó thở dài, đưa tai gần.
-Chuyện là thế này…
Chụt ! Tôi hôn lên má nó.
-Cái…
-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười, cầm chiếc nhẫn chạy về nhà.
-----Hiện tại-----
Nó khẽ hôn lên má tôi.
-Cậu…
-Đáp lễ đó !
-Chơi xấu ! – Tôi đỏ mặt.
-Bingo ! – Vân từ trong bụi cây nhảy ra. - Thắng rồi !
Bọn con trai lê lếch trong bụi cây, nước mắt lưng tròng.