-Nào mọi người thu dọn hành lí nhanh lên?_Sau khi tập trung mọi người lại, Tiểu Tuyết khe khẽ nói
-Khe khẽ thôi nhé!Đừng gây ra tiếng động_Tiểu Vy thêm vào
-Ok, khẩn trương lên nào mọi người_Tiểu Đan nói
Thế là tất cả cắm cúi thu dọn hành lí rồi ra về trong im lặng.Hạo Thiên
lái xe đưa các thành viên còn lại của nhóm Tiểu Tuyết ra về trước rồi
quay lại đón các bạn mình.Họ để lại trong sân trường một chiếc xe.
15h30′:
-Ưm.._Tiểu Phong khẽ cựa quậy,Cô quay mình và:
-Ôi má ơi_Cô hét lên và vội bật người dậy.Chả là, khi cô quay mình và mở mắt thì: trước mắt cô hiện ra khuôn mặt rất quen thuộc_chính là mặt của Gia Kiệt và cái khoảng cách giũa mặt cô và mặt cậu ta thì không phải là xa, phải nói là rất gần, cách nhau khoảng 20cm và cái điều đó làm cô
giật mình.Và cũng chính nhờ tiếng hét thất thanh của cô,cái người con
trai nằm cạnh cô bắt đầu cựa quậy.Cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì
đã xảy ra và điều gì khiến Tiểu Phong hét lên như vậy.
-Có chuyện gì vậy?_Gia Kiệt ngơ ngác hỏi
-À..không…không…không có gì_Tiểu Phong xua tay,mặt cô bắt đầu đỏ ửng
lên.Cô vội quay mặt đi chỗ khác, nhanh chóng đứng lên, cô nói vội:
-Tôi đi rửa mặt đây.Cho tôi mượn phòng Vip của các cậu.Nhanh thôi!_Nói rồi, không đợi Gia Kiệt trả lời, cô nhanh chóng bước đi.
-Ôi trời ơi!Chúa ơi!Xém chút xíu nữa thôi thì môi mình…Thật không thể tin nổi_Tiểu Phong vào phòng Vip, khóa chặt của và gào lên
-Sao mình có thể…ôi tròi..cái kẻ mà trước đây mình ghét cay ghét đắng vì cái cách nói chuyện dễ khiến người ta bực mình của hắn.Chúa ơi! Sao
người đành lòng cho hắn nằm xuống và ngủ bên cạnh con một cách ngon lành như thể chứ?_Tiểu Phong than thở_Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, con
điên mất thôi.Sao cái tên đó dám, mình chỉ mời hắn kẹo bạc hà thôi mà,
sao hắn lại dễ dàng tin tưởng mà nằm xuống cạnh mình đánh chén một giấc
say sưa như thế chứ.Hic hic hu hu ,con không biết đâu_Tiểu Phong tiếp
tục gào lên, cô khoác mạnh nước từ chậu rửa lên mặt, để mặc nước cứ nhỏ
giọt xuống áo mình, cô bước ra khỏi phòng rồi ngồi thu lu tren chiếc ghế sofa ở trong phòng, tiếp tục rên rỉ và rủa thầm cái tên chẳng may năm
xuống ngái ngủ bên cạnh cô.
15’50″.Đã gần 15′ trôi qua mà không thấy Tiểu Phong quay lại, cậu bắt đầu lo lắng, vội đứng dậy cậu bước đến phòng Vip
-Tiểu Phong, cô có ở trong đó không?_Đến gần cửa cậu vội mở cửa nhưng
cửa khóa, Gia Kiệt bèn gọi lớn.Trong khi đó,Tiểu Phong vẫn đang bức rứt
ngồi trên ghế sofa ôm đầu, thầm rủa cái tên mà bấy lâu nay cô căm ghét,
nghe Gia kiệt gọi, cô vội ú ớ trả lời, quên mất nãy giờ cô đang làm gì:
-A..có..tôi ở trong này.Tôi sẽ ra liền.
-Làm gì trong đó mà lâu vậy?_Gia Kiệt lo lắng nhìn Tiểu Phong hỏi khi thấy cô vừa bước ra
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của cậu, tim cô đập liên hồi.”Trái tim đáng
ghét.Mày đang bị gì vậy hả?”_Tiểu Phong mắng thầm trái tim của mình.Thấy Tiểu Phong chỉ cúi gằm mặt xuống mặt đát mà không trả lời mình, Gia
Kiệt kiên nhẫn hỏi lại:
-Sao không trả lời?
-Hả?Gì cơ?À, chuyện đó….tôi…à mà không có gì_Tiểu Phong ấp úng rồi lách
qua người Gia Kiệt, bước nhanh về phía sau trường.Nhưng đi được vài
bước, cô khựng lại, không quay mặt lại, cô lên tiếng:
-Anh rửa mặt nhanh đi rồi về lều nhé!Tôi đi tập hợp mọi người.
6h05′:
-Anh có thấy mọi người không?_Tiểu Phong lo lắng hỏi khi thấy Gia Kiệt tiến đến
-Không.Có chuyện gì vậy?
-Lều của họ không có ở đây.Tôi gọi điện cũng không ai bắt máy
-Hay là họ ra xe chờ sẵn
-Chắc là vậy.Thôi thu dọn lều trại rồi ra xe thôi_Tiểu Phong giục
Lát sau họ ra đến nới đỗ xe của họ:
-Không có.Chỉ còn lại một chiếc xe của chúng tôi.Rốt cuộc thì họ đi đâu
nhỉ?_Tiểu Phong thắc mắc, đồng thời cô cũng căm thấy lo lắng cho bạn
cô.Cô sợ họ xảy ra chuyện gì.
-Để tôi gọi cho bạn tôi xem sao._Gia Kiệt nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho từng người bạn của cậu, những chẳng ai bắt máy
-Sao rồi?_Tiểu Phong hỏi khi thấy Gia Kiệt cất điện thoại
-Họ không bắt máy_Gia Kiệt trả lời.Liền lúc đó, điện thoại của Tiểu Phong có tin nhắn, cô vội mở máy lên xem.
-Tin nhắn của ai vậy?_Gia Kiệt hỏi
-Tiểu Tuyết.Nó bảo ,bạn cậu và bạn tôi đã về nhà an toàn.Chúng ta cứ về đi.Xe để đó_Tiểu Phong chỉ vào chiếc xe
-Vậy thì lên thôi_Gia Kiệt nhất đồ lên xe.Thế là họ ra về. “Tiểu Tuyết,
Tiểu Vy, cả Tiểu Đan nữa, các cậu thật quá đáng.Về mà không gọi người ta dậy.Lại con…ôi huyết áp của mình lên mất.Các cậu hãy đợi đấy.Đồ đáng
ghét”_Tiểu Phong tự nói với lòng mình khi đang trên đường về nhà..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT